Tô Vũ đã minh bạch mọi chuyện, hắn cười nói: "Bệ hạ yên tâm. Trong mắt ta, người ủng hộ ta mới là bằng hữu của ta. Kẻ phản đối ta, mặc kệ là Nhân tộc hay vạn tộc thì đều là địch nhân! Ta không cần quá nhiều ý kiến, nói ta bảo thủ cũng tốt, tư tâm quá nặng cũng được, ta thừa nhận. Quan điểm của ta chỉ có một, ta nói, ngươi nghe, ta nói xong, ngươi liền đi làm!"
"Ta bảo ngươi đánh Thiên Cổ, ngươi đừng đi đánh Tịch Vô, dù đánh Thiên Cổ nguy hiểm hơn thì ngươi vẫn phải nghe ta. Ta không cần ngươi tới thương lượng với ta về việc đánh Thiên Cổ nguy hiểm như thế nào, đó không phải là chuyện ngươi nên suy tính. Ta tự nhiên sẽ cân nhắc lợi và hại, dĩ nhiên ngươi có thể kiến nghị, thế nhưng ta có nghe theo kiến nghị của ngươi hay không, đó là chuyện của ta!"
"Bá đạo!"
Thực Thiết Thú Hoàng giơ ngón cái mũm mĩm: "Lời này của Nhân chủ đúng là bá đạo!"
Tô Vũ cũng không thèm để ý, giờ phút này, hắn vừa thôn phệ tinh huyết của Bát Nguyệt vừa nói:
"Bá đạo cũng tốt, ích kỷ cũng được, ta không quan tâm. Nhân tộc, cổ thành hay thánh địa đều như nhau, ta chỉ quan tâm có một chuyện, ta nói, ngươi làm, thế thôi!"
Tô Vũ ý vị thâm trường nhìn tôn Bán Hoàng đối diện, nói tiếp: "Thực Thiết nhất tộc cũng vậy mà Thái Cổ Cự Nhân tộc cũng thế, có một vài chủng tộc không phải do ta đi liên hệ, cũng không phải tới trợ chiến là vì ta. Thế nhưng ở thời điểm hiện tại, người phát ngôn của Nhân tộc chỉ có một, dù là cường giả thượng giới quay về thì cũng không ngoại lệ!"
Thực Thiết Thú Hoàng nhìn chằm chằm hắn, không chỉ ông, các tôn vô địch bên cạnh cũng đều giật mình nhìn Tô Vũ.
Ý tứ trong lời hắn rất rõ ràng!
Các ngươi muốn liên minh thì chỉ có thể liên minh với một mình ta, không phải Nhân tộc, không phải Đại Chu vương hay Đại Tần vương, chỉ có Tô Vũ này!
Ánh mắt Thực Thiết Thú Hoàng lóe lên một cái, ngẫm nghĩ hồi lâu sau mới cất tiếng: "Thực Thiết Thú tộc liên minh chính là Vũ Hoàng Thánh Chủ, không phải... Nhân chủ!"
Nhân chủ có khả năng có vô số người, mà Vũ Hoàng Thánh Chủ thì chỉ có duy nhất một vị, Tô VũI Tô Vũ nở nụ cười hài lòng nhìn ông.
Ngay sau đó, hắn đột ngột đánh ra một quyền khiến hư không nứt toác, Tô Vũ há to miệng, hư không vừa mới nứt ra kia lập tức bị hắn thôn phệ!
Mơ hồ trong đó có một đầu Đại Đạo hiển hiện.
Đương nhiên, không phải bất luận ai cũng có thể thấy, thế nhưng một đám Thực Thiết Thú ở đây hoặc là vô địch, hoặc là Bán Hoàng nên đều cảm ứng được một Ít.
Tô Vũ thôn phê tinh huyết của Bát Nguyệt xong thì mượn lực lượng của y để đánh mở ra một con đường.
Thôn phệ chỉ đạo!
Là Đại Đạo thuộc về riêng bộ tộc này!
Tô Vũ lẩm bẩm: "Tộc của ngài còn có một con đường vẫn luôn ẩn mình ở đây, chưa từng tan biến, thế nhưng có cảm giác đã bị người ta phong tỏa!"
Tô Vũ lần nữa bùng nổ thôn phệ chỉ lực!
Thôn phệ hư không!
Thiên phú kỹ!
Tô Vũ khẽ cười: "Ta nghĩ có khả năng Thực Thiết tộc sẽ có nhiều hơn một con đường chứng đạo để lựa chọn!"
Thôn phệ chỉ lực càng mạnh mẽ hơn so với hai loại thiên phú kỹ còn lại.
Thực Thiết Thú giới thoáng chấn động!
Trong hư không, dường như có một đầu Đại Đạo đang rung chuyển, bất quá có vẻ nó đã bị khóa lại!
Những người khác không nhìn thấy, nhưng Thực Thiết Thú Hoàng thì lại đang rung động bởi một màn trước mắt. Trong hư không, một đầu Đại Đạo hiện ra, thế nhưng bên ngoài đầu Đại Đạo này đã bị vật gì đó khốn trụ!
Đó là xiêng xích!
Ông nhìn một hồi, bỗng cả người run lên, vội truyền âm cho Tô Vũ: "Xiềng xích... Ta nhớ có một lời đồn về thứ xiểng xích giam cầm này...
Không, cái này... Hình như đây là bản lĩnh sở trường của một vị Nhân vương thời thượng cổ."
"Ngục vương?" Tô Vũ truyền âm.
Thực Thiết Thú Hoàng run sợ gật đầu, đúng vậy, là Ngục vương!
Có ý tứ!
Được lắm!
Không nghĩ tới đối phương lại giam cầm một đầu đại đạo mạnh mẽ của Thực Thiết tộc, đây là muốn làm gì?
Ép cho đồng minh của Nhân tộc trở nên suy yếu?
Giam cầm Đại Đạo!
Đúng là lợi hại!
Trong mắt Tô Vũ bất chợt bùng nổ thần quang, đây là hắn mượn nhờ một ít lực lượng từ huyết dịch của Tiểu Bạch Cẩu.
Quả nhiên, có một đầu Đại Đạo thô to bị tỏa liên khóa lại, nó đang ra sức giãy dụa không ngừng.
Nếu là Ngục vương làm thì thực lực của gã cũng quá dọa người rồi.
Ỗ bên cạnh, Bát Nguyệt hơi khó chịu lẩm bẩm:
"Không hiểu sao ta có cảm giác lực lượng của ta có xu hướng muốn tăng lên, thế nhưng lại bị cái gì đó kìm nén lại...
Ánh mắt Thực Thiết Thú Hoàng khẽ động: "Xem ra Bát Nguyệt rất thích hợp với con đường này.
"Đáng tiếc nó đã bị phong tỏa, mà dù không bị thì hiện tại muốn chuyển đổi Đại Đạo cũng rất khó.
Tuy tam thân pháp có nhiều khuyết điểm, nhưng đây là con đường duy nhất để chứng đạo, gần như toàn bộ tộc ta đều đi theo Thân thể đạo!"
Tô Vũ gật đầu.
Quy tắc hạn chế là một điểm, một điểm nữa là Đại Đạo mới phát hiện đã bị giam cầm.
Tô Vũ ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt nhớ tới một chuyện: "Khoan đã, nếu con đường này đã bị xích lại từ thời thượng cổ, mà sau khi thượng cổ suy tàn mới có quy tắc hạn chế, thế thì tộc ngươi đi theo thôn phệ chi đạo chưa chắc đã bị quy tắc trừng phạt"
"Việc cấp bách bây giờ là phải mỡ được phong ấn!"
Tô Vũ ướm hỏi: "Thú Hoàng bệ hạ có thể phá bỏ xiểng xích được không?"
Trên đỉnh đầu của Thực Thiết Thú Hoàng đột ngột bùng nổ một đầu Đại Đạo, nhanh chóng lao thẳng về phía đầu Đại Đạo đang bị giam cầm kia.
Trong tay ông cầm một cây trúc lớn, dồn sức chém mạnh xuống mớ xiêng xích dày đặc ấy.
Ấm âm!
Thiên địa rúng động!
Nhưng mà lớp khóa kia lại rất vững chắc, chỉ hơi run lên một thoáng rồi thôi, không có gì thay đổi.
Thực Thiết Thú Hoàng uể oải mở miệng: "Không được...
Tô Vũ rơi vào trầm tư.
Không được ư?
Kỳ thật với thực lực của Tiểu Bạch Cẩu, rất có thể nó sẽ cắn vỡ được lớp xiềng xích ấy. Có điều nó chỉ cho Tô Vũ ba giọt tỉnh huyết, hắn đã dùng hai giọt trong trận chiến mấy ngày trước, nếu bây giờ lại dùng thì Tô Vũ sẽ hết sạch vốn liếng bảo mệnh khi đứng trước mặt Bán Hoàng.
Đương nhiên, hắn vẫn còn có tỉnh huyết của các Hợp Đạo khác như Kim S§í Đại Bằng và Long Hoàng.
Thế nhưng đều không mạnh bằng Tiểu Bạch Cẩu.
Nên dùng hay không đây?
Nếu dùng, mở được phong ấn ra thì tương lai Thực Thiết nhất tộc sẽ có thể sinh ra vị Hợp Đạo thứ hai.
Chưa kể nhìn thì Bát Nguyệt cũng rất thích hợp với con đường này.
Thực Thiết Thú Hoàng cũng không ngốc, trước đó trong trận chiến ông cũng đã nhận ra nhiều điều, lúc này ông bèn thành khẩn nói: "Vũ Hoàng, nếu Vũ Hoàng bệ hạ có thể giải mở thôn phệ chỉ đạo của tộc ta, Thực Thiết nhất tộc nguyện vì Vũ Hoàng bệ hạ chinh chiến đến cùng!"
Dứt lời, ông lại nghiêm túc bổ sung thêm: "Chỉ tôn Vũ Hoàng!"
Tô Vũ bật cười.
Dùng một giọt tỉnh huyết của Tiểu Bạch Cẩu đổi lấy việc Thực Thiết nhất tộc toàn lực duy trì ư? Có lẽ... Đáng giá!
Sau một khắc, một giọt tỉnh huyết bùng nổi Oanh!
Trong hư không, Đại Đạo của Tiểu Bạch Cấu hiện ra!
Lực áp chế trong dự đoán cũng không xuất hiện, Tiểu Bạch Cẩu a ô một tiếng, lao thẳng về phía mớ xiềng xích kia mà cắn xé.
Mà giờ khắc này, khí tức của Tô Vũ cũng càng thêm cường đại.
Nơi xa xa, Tiểu Bạch Cẩu đang dồn sức gặm cắn mớ xiềng xích, cùng lúc đó, bản thân đầu Đại Đạo thôn phệ cũng đang ra sức tự giãy dụa.
Ngay lập tức, Thực Thiết Thú Hoàng lần nữa xông lên, dùng gậy trúc đánh thẳng về phía xiểng xích, hỗ trợ Tiểu Bạch Cẩu phá khóa.
Ấm âm!
Lúc này, Tiểu Bạch Cẩu, Thú Hoàng và đầu Đại Đạo thôn phê chính là tình cảnh lấy ba đánh một, dồn sức tấn công phong cấm mà Ngục vương lưu lại.
Tiếng nổ vang rên không ngừng!
Tiểu Bạch Cẩu thật đúng là hung tàn, điên cuồng cắn xé xiểng xích màu đen khiến vô số sợi dần dân đứt gãy!
Ấm âm!
Toàn bộ Thực Thiết Thú giới đều đang rung động kịch liệt Không bao lâu sau, đột nhiên hư không nứt ra một khoảng trống, một tiếng vang thật lớn truyền đến, một đầu Đại Đạo thô to đã vùng vẫy dữ dội làm đứt đoạn hết thảy những sợi xiêng xích của Ngục vương.
Lúc bấy giờ, dường như tất cả mọi người đều có thể nghe được một tiếng thở hắt ra đây nhẹ nhõm thoải mái.
Trên không trung, hư ảnh của tôn Thực Thiết Thú cực lớn xuất hiện!
"Ngục vương, dù ngươi giết ta thì cũng không đoạt được đạo của ta!"
Hư ảnh tôn Thực Thiết Thú nọ điên cuồng gào thét: "Ta giải phong!"