Trạm thứ hai, Tô Vũ muốn đi bái phỏng Cổ Hống nhất tộc.
Cổ Hống nhất tộc xuất hiện ở gần cuối cuộc chiến. Kỳ thật Tô Vũ hiểu rõ bộ tộc này vẫn còn có điều cố ky, bằng không đã sớm nên tham chiến.
Ngay khi Tô Vũ bị Kim Sí Đại Bằng vây giết thì đối phương mới xuất hiện, khi đó, chắc hẳn vị Hống Hoàng này hết sức giãy dụa, hết sức xoắn xuýt, không biết rốt cuộc bản thần có nên ra tay hay không.
Phụ thân của y là vật cưỡi của Võ vương, một vị trí không lấy gì làm tự hào. Cho nên khi Hống Hoàng đưa ra lý do cường giả vi tôn, chưa chắc trong lòng y đã hoàn toàn buông xuống được khúc mắc năm xưa.
Vả lại lần này Cổ Hống nhất tộc tham chiến, thật ra chỉ có mình Hống Hoàng, ngoài ra các vị vô địch khác đều không lộ diện.
Đây cũng là một điểm đặc thù.
Đại biểu đối phương tuy đã hạ quyết tâm, thế nhưng còn chưa tới mức triệt để vứt bỏ hết thảy, mang theo toàn tộc đồng sinh cộng tử cùng Nhân tộc.
So với Thực Thiết Thú thì bộ tộc này còn khó nắm bắt hơn.
Sự thật không khác gì Tô Vũ suy đoán.
Hống Giới.
Bầu trời tối tăm, biên giới vắng lặng, hết sức tịch mịch.
Tô Vũ tới cửa, có hai vị cường giả ra đón tiếp, một vị là kẻ mà ngày đó Tô Vũ đã gặp bên ngoài Minh Quang điểu giới - Cổ Hống, vị còn lại chính là cường giả xếp thứ bảy trên Chứng Đạo bảng - Thôn Thiên. Đây là một đôi cha con.
Bộ tộc này có số lượng không nhiều, so với Thực Thiết Thú thì còn ít hơn, khi Tô Vũ bước vào giới vực liền cảm nhận được một bầu không khí rất tĩnh lặng.
Lúc bấy giờ, Hống vương giờ có chút thổn thức: "Không nghĩ tới cuối cùng ngươi lại trở thành Nhân chủ. Tô thành chủ, lần đó gặp mặt, không ngờ chỉ vài tháng trôi qua mà thế sự đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Dứt lời y lại nói: "Ta nhớ khi ấy Đại Chu vương đã hỏi ngươi có muốn trở về Nhân tộc hay không, ta đã cho rằng đời này ngươi sẽ không còn cơ hội trở À1 Ve, Tô Vũ mỉm cười: "Ta cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy!"
Một bên, Thôn Thiên cũng ngập ngừng cất tiếng:
"Tô thành chủ, sinh linh tộc ta thật sự rất ít, Hống giới rộng lớn như vậy mà chỉ có không đến một ngàn đầu Hống thú sinh tồn. Ngày đó Hoàng lựa chọn xuất chiến, thật ra bọn ta đều rất bất ngờ!"
Số lượng quá ít.
Đặt trong chư thiên vạn giới, một tộc mà có không đến một ngàn tộc dân thì có thể nói là sắp diệt tuyệt Cho nên khi Hống Hoàng lựa chọn tham chiến, bọn họ đều kinh ngạc, bởi vì làm vậy rất dễ dẫn đến cuộc chiến diệt tộc.
Tô Vũ khẽ gật đầu, cười nói: "Ta cũng thấy bất ngờ khi Hống Hoàng ra mặt. Ngày đó ta nghĩ, nếu không có ai tới trợ chiến cho Nhân tộc, ta sẽ để Thư Linh và Trà Thụ gia nhập chiến trường sớm hơn, bản thân ta cũng có thể tập kích một vị Hợp Đạo. Có lẽ có khả năng trảm thêm một vị Hợp Đạo nào đó, nhưng chắc chắn sẽ không có chiến tích chém giết nhiều vị Hợp Đạo cảnh như bây giờ!"
Về sau Tiên tộc có hai vị Hợp Đạo hạ giới, Ma tộc Ma Kích cũng tham chiến, Tô Vũ vẫn có thể giết được Kim Sí Đại Bằng, thế nhưng muốn giết Long Hoàng và Linh Hoàng, còn ép tới nỗi khiến Binh vương thủ tiêu là chuyện rất khó, có lẽ phải hy sinh không ít người.
Cho nên tốt xấu gì thì Hống Hoàng cũng đã cản lại Viên Hoàng giúp Nhân tộc.
Đôi bên trò chuyện một lúc, không bao lâu sau, một tòa đại điện cổ xưa hiện ra.
Bên trong vang lên thanh âm: "Là ta tiếp đón chậm trễ, đại chiến mấy ngày trước ta cũng thụ thương, không tiện tự mình đi nghênh đón Nhân chủ!"
Tô Vũ cười nói: "Hống Hoàng bệ hạ quá khách khí, đã có Hống vương ở đây cùng ta rồi. Nói đi cũng phải nói lại, vừa nãy toàn viên Thực Thiết nhất tộc ra ngoài nghênh đón làm ta lúng túng muốn chết, không thể không lấy ra 10 khối vật gánh chịu và một cái đuôi của Long Hoàng làm quả gặp mặt. Ta ấy à, lão sư ta thường nói ta là kẻ chết vì sĩ diện.
Trước mặt mọi người thì thế thôi, trên thực tế lại đau lòng không chịu được! Đã vậy còn thuận tay giúp Cửu Nguyệt tăng lên đến Vĩnh Hằng cửu đoạn, đại khái mấy ngày nữa hoặc chậm lắm là vài tháng sau, y liền có thể bước vào Hợp Đạo cảnh, ngẫm lại ta còn phải thấy ê răng"
An tính!
An tĩnh tuyệt đối!
Thôn Thiên nhịn không được, ngập ngừng hỏi lại:
"Cửu Nguyệt... Là Vĩnh Hằng cửu đoạn?"
Hắn không tin!
Làm sao có thể?
Ý Tô Vũ là Bát Nguyệt phải không?
Chẳng lẽ hắn nhận lâm?
Tô Vũ mỉm cười xác nhận: "Đúng, Cửu Nguyệt đã tấn cấp Vĩnh Hằng cửu đoạn! Thôn Thiên huynh, ngươi và Cửu Nguyệt đều là cường giả trên Chứng Đạo bảng, nay người ta đã tiến bộ vượt xa, ngươi cũng phải nỗ lực lên mới được. Ngẫm lại thì trong top đầu Chứng Đạo bảng vài tháng trước, Vạn phủ trưởng và Lam Thiên đều kiên trì đi theo con đường chứng đạo của riêng mình. Thiên Chú đã bị ta giết, Không Không thì đã tấn cấp Vĩnh Hằng, còn lại vài vị không đầu hàng, sớm muộn gì ta cũng đích thân đi xử lý. Thôn Thiên huynh, ngươi phải mau tấn cấp đi thôi"
Nghe Tô Vũ nói thế, trong đôi mắt to của Thôn Thiên tràn đây dị sắc, không nói gì thêm.
Bên ngoài đại điện chợt xuất hiện thân ảnh một tôn Cổ Hống to lớn: "Nhân chủ làm được bằng cách nào?"
Tô Vũ ung dung đáp: "Thực Thiết tộc có một quy tắc Đại Đạo bị phong cấm, ta giải phong xong thì để lại cho Cửu Nguyệt, Cửu Nguyệt trong nháy mắt liền bước vào Vĩnh Hằng cửu đoạn! Bởi vì y I?
độc hưởng một đạo quy tắc riêng "Phong cấm Đại Đạo... "
Hống Hoàng mê man lẩm bẩm, cự nhãn nhìn về phía Tô Vũ, rất lâu sau lão mới mở miệng: "Nhân chủ, vậy ngươi xem thử tộc ta có Đại Đạo nào bị phong cấm không?"
"Không rõ ràng!"
Tô Vũ nói thẳng: "Từ khi ta quật khởi tại Chư Thiên chiến trường đến nay, thật đúng là chưa từng giết Hống tộc! Không giết ai nên thật sự không biết rõ về tình huống của tộc các ngươi"
Hống Hoàng nghỉ ky nhìn hắn.
Tô Vũ mỉm cười: "Bệ hạ đừng hiểu lâm, đối với những tộc ta đã giúp đỡ ta, ta tuyệt đối không có bất kỳ địch ý nào! Thế nhưng trong chư thiên vạn giới này, bệ hạ biết mọi người kiêng ky nhất là cái gì không?"
Hống Hoàng trầm giọng nói: "Còn nhờ Nhân chủ chỉ rõ."
Tô Vũ cười tủm tỉm nói: "Cỏ đầu tường! * Hôm nay giúp người nảy, ngày mai giúp người khác. Làm việc sợ nhất là gặp phải loại người như vậy. Nếu đã hạ quyết tâm thì tốt nhất nên nhất cổ tác khí**! Bằng không sẽ khiến cả hai phe đều thấy phiền chán. Hoặc là có thể học theo Mệnh tộc, ai xuất chiến thì mặc kệ kẻ đó, dù phe nào giết chết người phe nảo thì cũng không xen vào. Đợi đến khi một phương toàn thắng thì mới nhúng tay vào đi gây chuyện."
Hống Hoàng cũng không phải kẻ ngu, lão nghe hiểu ý tứ của Tô Vũ, không khỏi thở dài một tiếng: "Nhân chủ nói đúng lắm, ta cũng không phải kê lưỡng lự như Mệnh Hoàng, bằng không thì ta cũng sẽ không tham dự cuộc chiến lần trước"
Tô Vũ nhìn lão: "Vậy thì vì sao khi ta đến đây bái phỏng, có vẻ thái độ của Hống Hoàng lại không nhiệt tình như trước đó?"
Hống Hoàng nhìn chung quanh một lượt, mở miệng nói: "Nhân chủ, đi vào ngồi một chút đi."
"Đa tạ"
Tô Vũ cũng không câu nệ, dậm chân đi vào đại điện trống trải kia.
Tinh huyết của Long Hoàng trôi nổi bên trong biển ý chí. Hống tộc không mấy thân thiện như cách đây vài ngày, hắn vẫn nên đề phòng cẩn thận thì hơn.
(*) Cỏ đầu tường (Tường đầu thảo - f3 ##): cỏ mọc trên đầu tường sẽ rất yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió.
Ý Tô Vũ ở đây ám chỉ Hống tộc là kẻ lập trường không kiên định, gió chiều nào nghiêng theo chiều đó.
(**) Nhất Cổ Tác Khí (—ššfE "4): Một tiếng trống làm tỉnh thần hăng hái thêm (bắt nguồn từ chuyện kể về thuật dụng binh của một vị quân sư nước Lỗ vào thời Xuân Thu: "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhỉ kiệt".
Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.
Ý Tô Vũ ở đây là muốn nói Hống Hoàng nhân lúc còn đang nhiệt huyết, hạ quyết tâm thì hãy làm một mạch cho xong việc.