Hống Hoàng ngồi xuống, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Ta vốn không nên chân chờ như vậy, nhất là khi ta đã lựa chọn tham chiến thì càng không nên tỏ thái độ như này. Có điều... Cách đây vài ngài, một vị Hợp Đạo của tộc ta ở trên thượng giới đã ngã xuống, tộc ta chỉ có hai vị Hợp Đạo ở thượng giới. Ta không biết cái chết của ngài ấy có phải có quan hệ gì với việc ta xuất chiến hỗ trợ Nhân tộc hay không... Cho nên nói thật với Nhân chủ, hiện tại lòng ta có chút dao động"
Trong đôi mắt to của lão tràn đầy vẻ bất đắc dĩ cùng thống khổ: "Tộc ta ở thượng giới chỉ còn lại một vị Hợp Đạo duy nhất, nếu cả ông ấy cũng ngã xuống thì tộc ta coi như xong rồi. Trước đó ta còn ôm lòng liều mạng chiến đấu, vốn cho rằng dù hạ giới có hủy diệt thì tộc ta ở thượng giới vẫn còn CÓ Căn cơ..."
Tô Vũ hiểu rõI Thì ra là thế!
Trách không được thái độ của vị này lại biến đổi như vậy.
"Có một nơi tương đối an toàn, thế nhưng hiện tại ta chưa thể mang người vào đó. Mặt khác, ta cũng không thể mang vào quá nhiều người. Ngươi có thể chọn ra ba đến năm vị hạt giống làm đường lui!"
Hắn nhìn về phía Hống Hoàng: "Ta lý giải được tâm tình muốn bảo tồn vài vị đồng tộc, thế nhưng chỉ dựa vào bọn họ mà mong Hống tộc có khả năng lần nữa quật khởi thì ta cảm thấy độ khó quá lớn, chỉ có thể nói, xem người còn sống như viên thuốc định tâm, trấn an bản thân. Hống Hoàng bệ hạ cảm thấy thế nào?"
Hống Hoàng yên lặng ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu: "Là ta nghĩ nhiều, bất quá ngươi phải biết, ta đã từng thấy rất nhiều chủng tộc hủy diệt. Chín lần triều tịch chỉ biến, số lượng Cổ tộc chinh chiến vì Nhân tộc đã vượt qua con số hàng trăm, nhưng hầu hết đều đã bị diệt tộc, mà Nhân tộc thì vẫn còn tồn tại, ta... Có điểm bận tâm"
Tô Vũ trấn an: "Ta không cam đoan gì thay cho Nhân tộc cả, ta chỉ có thể bảo đảm một chuyện, chỉ cần ta không chết, tộc ngươi sẽ không diệt!
Nếu ta đã chết thì rất tiếc, ta không thể xen vào chuyện sau đó. Thực Thiết Thú Hoàng đã nói, mấy đời Nhân chủ của Nhân tộc khi trước đều thiên vị bản tộc hơn, cho nên khi liên minh với vạn tộc thì tỷ lệ vạn tộc chết sẽ nhiều hơn một chút. Ông ấy nói ta thì ngược lại, đối xử đôi bên đều công bằng, không biết Hống Hoàng có tán thành với nhận định này không?"
Hống Hoàng trâm tư hồi lâu, lầm bẩm: "Có lẽ hắn nói đúng"
Tô Vũ cười nói: "Cho nên nếu Hống Hoàng tin tưởng ta thì có thể yên tâm, không tin thì Hống Hoàng rời khỏi liên minh ngay bây giờ cũng được.
Thế nhưng ta muốn nhắc nhở một câu, hiện tại có lẽ đã trễ! Không phải ta uy hiếp Hống Hoàng, trong lòng ngươi nên tự hiểu rõ, trước đó ngươi tham chiến đã làm mất lòng các đại tộc!"
"Không sai!"
Hống Hoàng thở dài: "Vũ Hoàng đã có thể cho Thực Thiết tộc có thêm một vị chuẩn Hợp Đạo, không biết liệu tộc ta có được vinh hạnh đó hay không, nếu có thể thì ta liền yên tâm, hai vị Hợp Đạo trấn tộc, ta không còn bất luận nỗi lo gì, về sau có thể liều cái mạng này để cùng chinh chiến với Vũ Hoàng"
Tô Vũ suy nghĩ một chút, nhìn về phía Thôn Thiên cùng vị Hống vương kia, đoạn nói: "Tuy tộc ngươi không có đầu Đại Đạo nào bị phong cấm, nhưng chưa hẳn không có khả năng tấn cấp... ' Dứt lời, Tô Vũ liên lấy ra một vật: "Hống Hoàng nhận biết thứ này không?"
Ánh mắt Hống Hoàng khẽ biến, hít một ngụm khí, dò đoán: "Lẽ nào là nghiên mực thiên địa trong truyền thuyết?"
Tô Vũ gật đầu: "Ửm"
Hống Hoàng ngập ngừng: "Là dùng thi thể Hoang Thiên thú thượng cổ để luyện chế? Tộc ta có vài ghi chép, thiên địa nghiên mực của Văn vương chính là chí bảo!"
Lão nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt giãy dụa, thậm chí còn mơ hồ có ý muốn ra tay.
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Là nó. Ta không có ý định tặng cho các ngươi, có điều ta cảm thấy truyền thừa Đại Đạo bên trong nghiên mực này có lẽ tương đối phù hợp với Hống tộc. Nếu tộc ngươi có thiên tài đỉnh cấp nào, chẳng hạn như Thôn Thiên... Chờ ta hoặc là đợi ta tìm được người nắm trong tay đầu Đại Đạo ấy thì Thôn Thiên có thể lựa chọn phụ thuộc vào con đường này để tấn cấp Hợp Đạo! Dĩ nhiên còn phải xem thiên phú của hắn. Nếu thiên phú của Thôn Thiên rất mạnh, trong khi chính ta hoặc là người mà ta tìm lại vô pháp phù hợp với Đại Đạo đó thì xem như đầu Đại Đạo trong đây sẽ thuộc về Thôn Thiên hết thảy!
Đây là Đại Đạo xuất phát từ loại sinh vật lân giáp thượng cổ, ta cảm thấy có khả năng không quá thích hợp với Nhân tộc."
"Đại Đạo..."
Hống Hoàng nhìn chằm chằm vào nghiên mực: "Bên trong vật này thật sự ẩn chứa quy tắc Đại Đạo?"
Tô Vũ gật đầu: "Dĩ nhiên, đây là chí bảo mà cường giả còn lưu lại trong nhà cũ của Văn vương đã cất giữ suốt mười vạn năm qua, nay y đã tặng lại nó cho ta. Cũng là vị cường giả ấy đã cho ta mượn tinh huyết của mình khi chiến đấu... Hống Hoàng quen biết sao?"
Hống Hoàng giật mình.
"ý Vũ Hoàng bệ hạ là người cho ngươi mượn tỉnh huyết còn sống?"
"Dĩ nhiên!"
Hống Hoàng thật sự rung động: "Ta... Ta còn tưởng là vị kia đã chết"
Không chỉ riêng lão mà rất nhiều người đều nghĩ như vậy.
Tô Vũ bật cười: "Còn sống, Thư Linh và Trà Thụ cũng là do y phái tới trợ chiến vì ta. Bằng không thì sao ta có thể tùy tiện khống chế hai vị Thiên Địa Chi Linh đắc đạo được?"
Hống Hoàng vội hỏi: "Vị kia thật sự rất mạnh! Lúc ngươi giết Long Hoàng, ta đã cảm nhận được lực lượng uy áp cường đại. Mà đây mới chỉ là mượn dùng tỉnh huyết, nếu đích thân bản tôn xuất chiến thì... Vũ Hoàng bệ hạ, vì sao lần này vị kia không ra mặt? "
Tô Vũ qua loa đáp: "Nhà cũ của Văn vương có rất nhiều đồ mà y cần trông giữ. Bất quá nếu ta gặp phải nguy hiểm không giải quyết được thì y nhất định sẽ hiện thân! Trước đó có Thư Linh và Trà Thụ ra tay là đủ rồi. Dù sao trong nhà cũ của Văn vương vẫn còn có Thiên Địa Chi Linh khác cũng có thể xuất chiến"
"Còn có kẻ khác?"
Hống Hoàng chấn động: "Nơi đó có nhiều cường giả như vậy?"
"m"
Tô Vũ cười nói: "Ta chưa đi sâu vào dò xét, thế nhưng chỉ ngay ngoài cửa đã có một tôn Mộc Linh cổ thụ tồn tại từ thời thượng cổ, không biết thực lực như thế nào, nó được trồng ở trong mảnh sân nhỏ trước nhà Văn vương, khả năng chỉ là Linh bình thường thôi"
Cổ thụ trong vườn nhà Văn vương đản sinh thành Linh, liệu sẽ yếu sao?
Không đâu!
Tô Vũ lại nói tiếp: "Vị kia hi vọng ta dùng nghiên mực này đi tìm truyền thừa, hoặc là chính mình tự cảm ngộ! Có điều chí bảo tương tự ta lại có không ít, thời giờ đâu mà đi cảm ngộ thứ phi Nhân tộc Đại Đạo! Nói cầu không dễ nghe, ta không thiếu, cũng không quan tâm!"
Lời nói này khiến Hống Hoàng thật sự rất muốn giết người!
Giết Tô Vũ đoạt bảo!
Có điều lão không dám, dù lão đã là Hợp Đạo, mà Tô Vũ thì chỉ là Nhật Nguyệt!