Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2571 - Chương 2570: Không Phục? Vậy Thì Nhận Mệnh Đi.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2570: Không Phục? Vậy Thì Nhận Mệnh ĐI.
 

Tô Vũ khẽ cười nói: "Hống Hoàng bệ hạ, ta không bảo đảm tộc ngươi cũng tái xuất Hợp Đạo. Thế nhưng nếu Thôn Thiên phù hợp, ta sẽ giúp hắn một chút, thậm chí hỗ trợ hắn không cần trải qua quy tắc trừng phạt mà an toàn chứng đạo, cam kết như vậy, không biết bệ hạ có hài lòng?"

Hống Hoàng gật đầu: "Ta nguyện tùy thời xuất chiến!"

"Chưa đủ!"

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ít nhất một nửa Vĩnh Hằng của Hống tộc phải tùy thời xuất chiến!"

Hống Hoàng yên lặng nhìn Tô Vũ, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: "Được!"

Tô Vũ mỉm cười: "Vậy liền đa tạ!"

Hống Hoàng nhẹ nhàng thở ra: "Không biết Thôn Thiên..."

"Chờ ta dung đạo xong hãng nói!"

Tô Vũ ngắt lời: "Ta chưa dung đạo thì không thể mang theo bất kỳ ai vào địa phương kia. Vả lại lâu, cuối cùng gật đâu, khẳng khái đáp: "Hiểu rõ!

Việc này chắc chắn sẽ không phát sinh ở tộc ta.

Vũ Hoàng bệ hạ, người còn chưa tới chỗ Không Gian Thú tộc và Thái Cổ Cự Nhân tộc đúng không?"

"Ùm?

Hống Hoàng cẩn thận lựa lời: "Người nên tới chỗ Không Gian Thú tộc, nhưng Thái Cổ Cự Nhân tộc thì cần cân nhắc một phen. Ngay cả ta cũng bất ngờ khi thấy bọn họ lựa chọn tham chiến, hiện tại Vũ Hoàng đi chưa chắc đã đạt được kết quả mình cần. Không bằng chờ Cửu Nguyệt Hợp Đạo xong, hoặc là chính người tự chứng đạo trước, sau đó hẫng đến chỗ bọn họ. Khi đó, có lẽ tộc ta cũng có thể ra mặt!"

Tô Vũ như có điều suy nghĩ, 'Ý của ngươi là lần này bọn họ xuất chiến, chưa hẳn đã quyết định liên minh với Nhân tộc?"

"Không sai, khi Thái Cổ Cự Nhân vương đấu với Phượng Hoàng, kỳ thật tất cả mọi người đều nhận ra bọn họ không xuất toàn lực! Nói câu không dễ nghe thì... Ví dụ như ta, tốt xấu gì ta cũng chém được Viên Hoảng bị thương không nhẹ. Nhưng Thái Cổ Cự Nhân vương lại mạnh hơn Phượng Hoàng, kết quả đấu tới đấu lui cả hai cùng lông tóc vô thương"

Tô Vũ gật đầu: "Đã hiểu. Việc này ta sẽ cân nhắc chu toàn"

Dứt lời, hắn lại dặn dò: "Hống Hoàng bệ hạ, tộc ngươi cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời chiến đấu. Rất nhanh thôi ta sẽ dấy lên cuộc chiến chư thiên lần hai"

"Bệ hạ yên tâm!"

Tô Vũ cười cười, đưa một chiếc nhẫn trữ vật sang: "Một ít lòng thành, cũng xem như thù lao trong đại chiến lúc trước. Ta đi đây, có rảnh ta lại đến!"

Dứt lời, thân ảnh Tô Vũ đã tiêu tán.

Hống Hoàng không nói chuyện, chờ hắn đi rồi thì mới mở nhẫn trữ vật ra, trọn vẹn 10 miếng vật gánh chịu!

Hống Hoàng liền ném sang cho Thôn Thiên: "Phần cho Nhật Nguyệt bên dưới."

"Ngươi không cần vội vã chứng đạo, chờ đó đã, chờ cơ hội từ chỗ Vũ Hoàng. Không ngờ Cửu Nguyệt lại sắp tấn cấp Hợp Đạo!"

Lão bùi ngủi không thôi: "Vị Nhân chủ nảy còn bá đạo hơn so với ta tưởng tượng, mâu thuẫn là tính cách lại hào phóng bất ngờ. Có điều cũng là kẻ ngoan độc, không cho phép một hạt cát lọt vào mắt! Thôn Thiên, ngươi đi chém Tiên tộc Cổ Đăng đi, sau đó đưa thi thể cho Tiên tộc. Nói với bọn họ, tộc ta không phải kẻ hai lòng"

"Vâng!"

Thôn Thiên cấp tốc tan biến!

Tô Vũ vừa rời đi không lâu, hư không phụ cận Hống tộc cổ giới chợt bùng nổ một trận đại chiến dữ dội.

Một kẻ là Thôn Thiên, người đứng thứ bảy trong Chứng Đạo bảng.

Vị còn lại là Cổ Đăng, cường giả Tiên tộc, bài danh thứ tám trong danh sách trên.

Hai bên đều không nhiều lời mà cấp tốc bạo phát đại chiến!

Thời gian chiến đấu không kéo dài, một tiếng nổ vang rền, cả người Thôn Thiên hung lệ tắm máu, xuất hiện trên không trung, trong miệng còn cắn thi thể tàn khuyết của Cổ Đãng, dùng tốc độ cực nhanh bay về phía Tiên giới, ném thi thể vào lối đi cách đó không xa, đoạn gầm lên: "Hống tộc Thôn Thiên trảm Cổ Đăng ngay ở bên ngoài Hống giới.

Hống tộc tuyệt đối không thay đổi tư tâm. Nếu Tiên tộc lại phái sứ giả đến đây thì ta sẽ giết không tha!"

Thôn Thiên dứt lời liền nhanh chóng rời đi, tức khắc trong Tiên giới vang lên tiếng thét giận dữ, một tôn vô địch giận không kìm được, xuất hiện ngay lối vào biên giới Tiên tộc.

Hắn còn chưa kịp ra ngoài thì thanh âm của Tô Vũ đã vang lên, chấn động bốn phương: "Phía dưới Vĩnh Hằng có thể tùy tiện chiến, Vĩnh Hằng cảnh mà ra ngoài thì lập tức giết chết. Không phục, cứ lên thử xem!"

Giờ khắc này, Tô Vũ hết sức hung hăng, lạnh giọng quát: "Thiên Cổ, Tịch Vô, Ma Kích, quản tốt tộc nhân của các ngươi đi! Chuẩn bị xong hẵng tới giết ta! Bằng không... Ra đây, chúng ta lại mở cuộc chiến Hợp Đạo!"

Thiên địa tính lặng.

Tiểu tộc run rẩy!

Nhân tộc Tô Vũ đúng là quá bá đạo!

Thế mà bức bách các tộc, hay nói đúng hơn là bức bách ba đại cường tộc Thần Ma Tiên không được mở ra cuộc chiến Vĩnh Hằng.

Không người nảo lên tiếng.

Nhưng chỉ cần quan sát liền nhận ra, vị vô địch Tiên tộc kia đã lùi về bản giới.

Không phục? Ngươi chuẩn bị sẵn sàng để giết Tô Vũ rồi ư?

Không cói Nếu không có... Vậy liền nhận mệnh.

Tiên giới.

Thiên Cổ nhắm mắt không nói gì.

Ma giới.

Ma Kích vờ như không nghe thấy, nhưng thấy nhi tử giận dữ nhíu mày liền nói khẽ: "Nhẫn hắn nhất thời, số lượng Hợp Đạo ở hạ giới bây giờ không nhiều bằng minh hữu của Tô Vũ, hiện tại ra mặt cũng không có chỗ tốt."

Ma Dược gật đầu: "Ta hiểu rõ!"

Thân giới.

Thân Hoàng khẽ cười nói: "Đúng là tiểu tử phách lối. Thôi, dặn xuống, Vĩnh Hằng không được xuất giới! Cẩn thận bị hắn giết thì chỉ có chúng ta chịu thiệt. Cứ chờ đó đi!"

"Vâng"

Phía dưới, hơn mười vị vô địch Thần tộc đồng loạt lên tiếng.

Tịch Vô nhìn lên trời cao, chỉ cười cười chứ không nói gì, hiện tại tên kia không dễ chọc.

Bình Luận (0)
Comment