"Nhân chủ thật khí phách!"
Giờ khắc này, Không Gian Thú Hoàng chủ động ra khỏi giới vực nghênh đón: "Nhân chủ đại giá quang lâm, bản tộc chậm trễ, không kịp tiếp đón từ xa!"
Tô Vũ cười nói: "Đừng khách khí. Ta đến đây còn phải cảm tạ Không Không đã cõng nồi vì ta bấy lâu:
Phía sau, Không Không hóa thành nhân hình, Hoàng Cửu cũng đứng cạnh ông. Lúc bấy giờ nàng không khỏi len lén quan sát Tô Vũ đứng giữa hư không, phong thái trác tuyệt, uy hiếp chư thiên!
Tô Vũ vẫn còn rất trẻ, vậy mà có thể dùng một câu trấn áp vạn giới, vô địch không dám ra, Bán Hoàng cũng yên lặng.
Không thể không nói, nhân vật như vậy thật sự quá mức ưu tú, ưu tú đến nỗi làm cho người cùng lứa như nàng phải cảm thấy tự tỉ mặc cảm!
Không Gian Thú Hoàng cảm khái: "Phảng phất như thể ta thấy được Văn vương năm xưa."
Tô Vũ cười hỏi: "Tiền bối gặp qua Văn vương rồi à?"
"Ta đã sống nhiều năm, từng có may mắn gặp một lân, cách rất xa nhìn thấy ngài ấy."
Không Gian Thú Hoàng hồi tưởng chuyện cũ:
"Văn vương khi đó tựa như mặt trời trên cao, khiến người ta không nhịn được mà muốn quỷ xuống triều bái. Đám cổ lão như bọn ta dù có sống lâu hơn nữa thì cũng không cách nào so sánh"
Tô Vũ nhìn lão: "Vậy cũng chưa chắc, người xưa tuy mạnh nhưng hậu nhân cũng sẽ càng mạnh!
Chẳng qua thời đại này không cho phép chúng ta mạnh hơn, chỉ cần đánh võ được quy tắc thời đại thì tự nhiên chúng ta sẽ đi được xa hơn người xưa.
"Quá khó khăn!"
Không Gian Thú Hoàng thở dài: "Thật sự quá khó khăn!"
Tô Vũ mỉm cười: "Tiền bối cảm thấy ta không làm được?"
Không đợi Không Gian Thú Hoàng đáp lời, Tô Vũ đã tiếp tục nói: "Vậy ngài cứ rửa mắt mà đợi! Chỉ hy vọng tiền bối không nên gấp gáp đưa ra bất kỳ quyết định gì! Thượng giới còn chưa mỡ tầng phong bế, hiện tại đi sai thì sẽ phải ăn quả đắng trong gang tấc!"
Không Gian Thú Hoàng lẳng lặng nhìn Tô Vũ hồi lâu, cuối cùng hỏi thẳng: "Nhân tộc hiện tại, đến cùng là ngươi vi tôn hay Đại Chu vương vi tôn?"
"Fat"
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Nhân tộc chỉ có một người có quyền phát ngôn!"
"Lão hủ hiểu rõ!"
Không Gian Thú Hoàng trầm ngâm một hồi lại hỏi: "Ta lắm miệng một câu, chưa chắc Bách Chiến vương đã chết, nếu hắn lại quay về, khi đó ai vi tôn?"
"Fat"
Tô Vũ bình tĩnh như trước: "Ông ấy chết hay chưa đều không có ảnh hưởng gì! Rời bỏ Nhân tộc, ta vẫn là ta, nhưng Bách Chiến vương thì chưa chắc đã là Bách Chiến vương!"
"Ta hiểu!"
Không Gian Thú Hoàng nói: "Chỉ cần Nhân tộc bất loạn, Vũ Hoàng có thể chưởng khống toàn cục thì Không Gian Cổ Thú nhất tộc sẽ kiên định đứng về phía Vũ Hoàng"
Tô Vũ lộ ra nụ cười, ném một chiếc nhẫn trữ vật sang: "Đa tạ! Đây là chiến lợi phẩm lần trước! Ta sẽ không nói nhiều, ngày sau tự có kết quả! Tiền bối cứ rữa mắt mà đợi là được!"
"Chờ ngày đó đến, ta nghĩ có lẽ cả thiên địa đều phải biến sắc!"
Tô Vũ mỉm cười: "Nhất định!"
Dứt lời, Tô Vũ đã phá không tan biến.
Chờ hắn rời đi, Không Không liền nói: "Lão tổ, vị này...
Không Gian Thú Hoàng nói khẽ: "Không cần nhiều lời, tiếp đến cứ nhìn biểu hiện của Tô Vũ đi.
Đại Chu vương bên kia... Tạm thời không cần tiếp xúc nhiều, nếu y chỉ là Hợp Đạo thì cũng không đại biểu được điều gì"
"Hiểu rõ!"
Không Gian, Cổ Hống, Thực Thiết tam tộc, Tô Vũ đều đã tới bái phỏng.
Tạm thời Tô Vũ không định mang Cục lông nhỏ về Phệ Thần cổ tộc.
Về phần Thái Cổ Cự Nhân tộc, Tô Vũ cũng không tính ghé qua. Tình huống của tộc này tương đối phức tạp, khi chưa có thực lực tuyệt đối áp chế, Tô Vũ không muốn mạo hiểm.
Gan lớn thì gan lớn, nhưng cũng phải nắm chắc thực lực thì mới tùy tiện nói chuyện với người ta được.
Hiện tại Tô Vũ muốn tìm biện pháp tiến vào Tinh Vũ phủ đệ.
Đây mới là việc hắn nên ưu tiên làm trước!
Đối với mộng tưởng đánh lên thượng giới, Tô Vũ biết mình nhất định phải mau chóng làm bản thân mạnh lên. Không chỉ riêng hắn mà cả đám bằng hữu, chiến hữu như Thiên Diệt, Tỉnh Hồng kia cũng phải tăng cường thực lực.
Mà muốn trấn thủ tấn cấp thì phải giúp bọn họ giải thoát khỏi tình trạng hóa đá hiện tại.
Biện pháp tốt nhất mà Tô Vũ nghĩ tới chính là giải quyết vấn đề ở chỗ Tử Linh giới vực. Sau đó an bài vô địch sơ kỳ tới trấn áp Tử Linh.
Chỉ khi đám Thiên Diệt được tự do thì mới có cơ hội thu hoạch phúc lợi từ thiên địa, sớm ngày tiến vào Hợp Đạo!
Nếu Thiên Diệt, Tỉnh Hồng, Vân Tiêu... đều là Hợp Đạo thì đây sẽ là một cỗ lực lượng cường hãn đến vô biên.
36 tôn cường giả đỉnh cấp!
Hồng Mông cổ thành.
Trước sau vẫn an tĩnh như cũ.
Có điều phàm là người biết chuyện đều phát hiện ra, bên ngoài tòa thành cổ này hiện tại có nhiều thêm một đầu tiểu yêu ngây ngây ngô ngô.
Nó vẫn du đãng trước cửa để tu luyện, không dám vào thành, thế nhưng chỉ cần lão Quy điều khiển Hồng Mông cổ thành quay lại vùng biển này thì nó lại mò tới ngoan ngoãn ngồi ngoài tu luyện.
Tô Vũ đạp không tới cửa thành, tiểu yêu thấy hắn liền co người lại.
Cường giả tuyệt thế!
Tô Vũ nhìn lướt qua, đây là lần thứ hai hắn thấy tiểu yêu này, Tô Vũ cười cười, thuận tay ném một khối thịt rồng xuống.
Không quản thêm, Tô Vũ đạp không đi vào trong.
Tiểu yêu hơi sợ trước uy áp từ người hắn, nhưng lại không chịu nổi dụ hoặc từ bảo vật trước mắt, cuối cùng vẫn cẩn thận từng li từng tí nhích về phía khối thịt rồng sáng long lanh đang tản mát ra khí tức mạnh mẽ.
Có điều ngay khi tiểu yêu vừa đến sát gần liền cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội, nó không chịu được áp lực từ khối thịt nọ.
Chứng kiến một màn này, lão Quy nhẹ nhàng cất tiếng: "Đừng ném bừa máu thịt của Vĩnh Hằng, đối với ngươi mà nói thì không tính là gì, nhưng đối với tiểu yêu kia thì đó chính là độc dược, sẽ chết no"
Tô Vũ cười xòa: "Không đến mức đó đâu, vả lại cơ duyên luôn song hành với nguy cơ. Nếu nó không thể nhận ra nguy cơ mà vẫn liều mạng ăn vào thì xem như cơ duyên chưa đủ, kẻ như vậy ta không thấy đồng tình"
"Đúng là kẻ lãnh huyết"
Lão Quy trêu ghẹo một câu, Tô Vũ bất lực thanh minh: "Đại nhân cứ hiểu lầm ta, chẳng qua lần thứ hai nhìn thấy nó bèn cảm thấy có duyên, cho nó ít cơ hội mà thôi, sao lại thành kê lãnh huyết mất rồi?"
Lão Quy phì cười, không tiếp tục trêu hắn nữa.
Hai người đi ra khoảnh sân phía sau phủ thành chủ, nơi đó đã có sẵn một bàn trà.
Lão Quy quay sang hắn, khẽ khịt khịt mũi: "Ta ngửi được mùi trà thơm từ trên người ngươi."
"Ha ha, đại nhần thật nhạy!"
Dứt lời, Tô Vũ lấy ra vài lá trà đặt vào trong cái bình nhỏ trên bàn. Lão Quy bèn vung tay lên, Tinh Thân hải thoáng rung chuyển, vô số giọt nước tinh hoa từ đất trời liền ngưng tụ, tưới lên số lá trà kia.
Truyền thừa chi hỏa của Tô Vũ ra trận, thoáng cái mùi trà thơm ngất đã lan tỏa khắp nơi!
Lão Quy hít sâu một hơi, vui vẻ nói: "Thơm quá.
Có Đạo Uẩn hiện ra, là phiến lá của Trà Thụ kia sao? Thật là xa xỉ, Trà Thụ là Hợp Đạo, không phải cường giả đỉnh cấp thì e là cả đời cũng không được hưởng thụ đãi ngộ như thết"
Lão nói không sai, lá trà của Trà Thụ thật đúng là không phải thứ mà người bình thường có thể mơ tưởng tới.
Tô Vũ ngồi xuống đối diện lão Quy, đoạn bảo: "Đại nhân chê cười, Trà Thụ nể mặt nên mới tặng cho ta vài lá, ta biết đại nhân thích uống trà nên mới mặt dày nhận về"
"Ngươi aI"
Lão Quy phì cười: "Ngươi đã là Nhân chủ, đặt tại thượng cổ thì cũng là Nhân vương, không nên một tiếng đại nhân, hai tiếng cũng đại nhân nữa"
Tô Vũ xua tay: "Nghe ngài nói kìa. Đạt giả vi sư, ta có được địa vị ngày hôm nay còn không phải dựa vào Thánh Thành nhất mạch? Nếu ta không phải là Thánh Thành chỉ chủ, đại nhân cho rằng Nhân tộc có thể tôn ta lên vị trí này sao?"
Lão Quy chép miệng: "Không có chúng ta thì sớm muộn gì tự ngươi cũng có thể quật khởi"
"Cái kia cũng chỉ là giả thiết mà thôi!"
Tô Vũ nâng chung trà lên, khẽ nhấp một ngụm, cảm thụ vị trà thơm ngon quanh quẩn khắp miệng.
Lão Quy cũng nhấp một ngụm, chốc lát sau bỗng thở dài.
"Đại nhân, làm sao vậy?"
"Trà này quá tốt, đáng tiếc... Uống xong rồi thì về sau không còn loại trà nào có thể lọt vào mắt của ta nữa. Dù là Huyền Thiên trà mà lần trước Giám Thiên Hầu mang tới cũng kém một bậc! Tô Vũ, ngươi hại ta."
Tô Vũ bật cười: "Đại nhân, Huyền Thiên trà xuất phát từ tám tâng à?"
"Không sai"
Tô Vũ tò mò hỏi: "Thủ vệ tầng tám rốt cuộc là người hay quy tắc?"