Lúc bấy giờ, một người một rùa tập trung suy nghĩ biện pháp.
"Có lẽ... Thật sự có hi vọng! Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải bảo đảm giải quyết được hắn ngay bên trong Tinh Vũ phủ đệ. Bằng không sẽ mang tới phiền phức ngập trời! Thậm chí còn dẫn đến chuyện Tinh Vũ phủ đệ bị Đông Thiên vương chưởng khống!"
Lão Quy ngưng trọng nói: "Chỉ cần có gì sơ suất, hậu quả sẽ rất nặng nề. Ngươi nghĩ kỹ đi!"
Tô Vũ gật đầu, thầm nghĩ nếu Lam Sơn Hầu làm phản thì Đông Thiên vương nhất định sẽ đuổi giết, xông vào lối đi, mình sẽ mai phục ở đó trước, cấp tốc truyền tống tất cả tiến vào Tinh Vũ phủ đệ. Sau đó tìm biện pháp kéo Võ Hoàng giải quyết Đông Thiên vương.
Áp chế được Đông vương vực thì có thể chính thức đem Tử Linh giới hóa thành căn cứ địa quan trọng của mình.
Thậm chí ngầm chiếm toàn bộ Tử Linh giới!
Kế hoạch nghe thì rất ổn, thực tế lại có quá nhiều lỗ hổng. Một khi Đông Thiên vương không đuổi theo, thì đó là ta đang làm hại Lam Sơn Hầu. Hoặc khi đã vào được Tinh Vũ phủ đệ rồi, mà Võ Hoàng lại không giết hắn, ngược lại thủ tiêu mình trước...
Má nó, chắc chắn vạn tộc sẽ nhảy cẵng lên ăn mừng.
Lão Quy bồi thêm: "Vả lại ta thật sự không thể đi.
Để Đông Thiên vương cảm ứng được ta không trấn áp nơi đây, cho người tới công kích thông đạo, xông ra bên ngoài thì ta và ngươi liền xong đời. Nhiều nhất ngươi chỉ có thể mang theo ba tới năm vị trấn thủ đi cùng!"
Trấn thủ chỉ là Vĩnh Hằng, cũng không phải Hợp Đạo.
Lão Quy có thể đánh được ba vị Hợp Đạo cùng lúc, mà lão lại lép vế Đông Thiên vương, suy ra vị này có thể đánh được bốn tôn Hợp Đạo là ít nhất.
Haiz, thế thì khác gì treo đám Thiên Diệt lên đánh như đánh một đám tiểu hài tử.
Lão Quy lại nói: "Hơn nữa không được mang theo bất luận sinh linh nào tiến vào! Ngươi thì có khả năng nghịch chuyển tử khí, Thiên Diệt bọn họ đã thạch hóa từ lâu, qua nhiều năm trấn thủ đã bị tử khí quấn thân, tiến vào bên trong sẽ không bị Tử Linh cảm ứng quá rõ ràng, thế nhưng một khi có sinh linh tiến vào thì sẽ rất dễ bị phát hiện. Nhất là với thực lực của Đông Thiên vương thì năng lực cảm ứng lại càng mạnh mẽ kinh người!"
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy ta muốn mang theo Thiên Diệt, Vân Tiêu và Tinh Hồng, nhìn thử xem có cơ hội giúp bọn họ tấn cấp Hợp Đạo hay không!"
Tô Vũ trầm giọng nói: "Kích giết Tử Linh hẳn là có công đúng không? Suy yếu thực lực Tử Linh giới, đối với trấn thủ mà nói thì chẳng lẽ đây không tính là công lao? Tử Linh xông vào Tinh Vũ phủ đệ - nơi hạch tâm của thời thượng cổ, giết chúng không lẽ lại không có ban thưởng?"
"Cái này.. " Lão Quy không xác định lắm: "Khó mà nói!"
Tô Vũ mỉm cười: "Có lẽ là có! Một khi thiên địa ban thưởng thì ta nghĩ Thiên Diệt sẽ có hi vọng bước vào Hợp Đạo!"
"Không sai!"
Lão Quy gật đầu: "Nếu không phải bị thạch hóa phong ấn thì Thiên Diệt đã sớm tấn cấn, khi xưa hắn còn mạnh hơn Đa Bảo nhiều!"
"Then chốt nằm ở chỗ lão Chu!" Tô Vũ thuận miệng nói.
"Lão Chu?"
"À, ý ta là Võ Hoàng!"
Nhắc đến lão, Tô Vũ liền nói: "Võ Hoàng đã điên rồi, ta đang suy nghĩ xem làm sao mới có thể câu thông, bình tĩnh trò chuyện với ông ta một lần.
Đúng rồi đại nhân, ta vẫn luôn nghi hoặc một chuyện. Ngài nói xem, Võ vương và Nhân Hoàng bọn họ có thật sự là không biết Võ Hoàng sống chết như nào không?"
"Không có khả năng!"
Lão Quy chắc chắn, người khác không biết nhưng Nhân Hoàng bọn họ không thể không minh bạch.
Tô Vũ lại nói: "Đã như vậy, vì sao khi biết Võ Hoàng chưa chết, bọn họ không giết ông ta đi mà còn đem ông ấy đi đúc thành Tinh Vũ phủ đệ?"
"Cái này..
Lão Quy lắc đầu, quá phức tạp, ta không rõ.
"Cho nên bọn họ đã dám lưu lại Võ Hoàng thì có lẽ sẽ có thủ đoạn khắc chế, hoặc là thủ đoạn đặc thù nào đó để câu thông với ông ta."
"Tâng chín!"
Tô Vũ suy đoán: "Cũng có thể là Võ vương phủ và Văn vương phủ ở tầng tám sẽ lưu trữ lại một ít thứ giúp ta câu thông với Võ Hoàng."
Lão Quy thật sự không biết!
Thời thượng cổ, địa vị của lão cũng không quá cao.
Đừng nói lão chỉ là tướng quân thông thường, dù là Nhân vương cũng chưa chắc đã biết.
Mà Tô Vũ vẫn đang không ngừng tự hỏi.
Suy tư một hồi, hắn mở miệng: "Đại nhân, khi ta khởi động truyền tống trận ở Tử Linh giới thì có lẽ Tinh Thần hải cũng sẽ mổ ra cùng một vị trí.
Đến lúc đó, đại nhân nhất định phải ngăn không cho bất cứ ai từ bên ngoài truyền tống vào, tránh tạo thành phiền toái cho ta!"
"Cái này không thành vấn để!"
Lão Quy gật đầu đáp ứng: "Huống chỉ hiện tại vạn tộc cũng không dám tùy tiện tiến đến."
Tô Vũ lại dặn dò: "Còn có một chuyện, nếu ta xảy ra vấn đề gì thì làm phiền đại nhân nghĩ biện pháp tiến nhập Nhân cảnh một chuyến, đi tới Tỉnh Lạc sơn tìm đường vào nhả cũ của Văn vương, ở đó có một vị đại năng có thể cứu ta. Nếu không được nữa thì sẽ liều mạng tìm cách tự chuyển hóa thành Tử Linh!"
Lão Quy nhíu mày: "Đều nguy hiểm đến mức độ như vậy, sao ngươi không thử chờ đợi xem, vẫn còn một đoạn thời gian nữa thượng giới mới mở, cứ nhất định phải cược mệnh sớm thế sao?"
Tô Vũ lắc đầu: "Đại nhân, ngài quá lạc quan! Khi thượng giới mở cửa, ta có bao nhiêu cơ hội giành phần thắng?"
Lão Quy yên lặng một hồi, bất lực nói: "Không đến một thành!"
"Khi đó có phải là cược mệnh không?"
Lão Quy không đáp.
Tô Vũ mỉm cười: "Cho nên hiện tại liều mạng hay đợi tới lúc đó liều mạng thì cũng như nhau thôi.
Vả lại ta muốn tìm Võ Hoàng để xin chỉ giáo về công pháp chu thiên, nếu lần này không có cách nào câu thông với ông ấy thì lần sau cũng tương tự. Ngược lại chỉ tổ lãng phí thời gian ta chờ đợi.
Ta dẫn người vào đó, câu thông thành công với Võ Hoàng thì ông ấy còn có thể giúp ta giết người, ta không mạo hiểm tiến nhập Tinh Vũ phủ đệ, vô pháp câu thông, về sau ta cũng sẽ gặp nguy hiểm tính mạng!"
"Đồng dạng đều là nguy hiểm, vì sao ta lại không chủ động đánh cược mà là bị động chờ người tới giết ta?"
Lão Quy không phản bác được.
Mà Tô Vũ lại nói tiếp: "Dẫn theo Tử Linh vào đó, dù Võ Hoàng có nổi điên giết người lung tung thì coi như đã có Đông Thiên vương làm đệm lưng cho ta. Dùng mạng của ta đổi lấy quyền khống chế Đông vương phủ cho ngài, ta cảm thấy chỉ có lời chứ không thua thiệt"
"Thật sự tới lúc đó, đại nhân nhất định phải nghĩ biện pháp thống nhất Đông vương vực, như vậy sẽ giúp các vị trấn thủ giảm bớt áp lực, cũng xem như Tô Vũ ta báo đáp ân tình bấy lâu của chư vị!"
Lão Quy hít sâu một hơi: "Tô Vũ, ngươi đã đặt cho ta một nan đề. Ta muốn khuyên ngươi đừng đi mạo hiểm, bất quá ta phát hiện, ta thật sự không có lý do nào để khuyên ngươi. Hiện tại không mạo hiểm thì mười năm sau, có lẽ nguy cơ của ngươi còn lớn hơn!"
Tô Vũ phất tay: "Không sao, ta đã quen rồi. Sắp tới ta phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Có lẽ ta nên mặt dày quay về Nhân cảnh cầu một giọt tỉnh huyết của Phì Cầu, coi như có thực lực Hợp Đạo làm vốn bảo mệnh. Đại nhân, ta muốn nghịch chuyển thế cục ngày hôm nay, làm cho cả vạn giới phải biến đổi"
Lão Quy nhìn hắn: "Vậy ngươi... Cẩn thận!"