Tô Vũ đứng dậy, một ngụm uống cạn chén trà, đoạn mỉm cười nói: "Thế cục này, không mạo hiểm thì làm sao mơ tới thành công? Đại nhân yên tâm là được! Nếu lần này ta may mắn chiến thắng thì ta sẽ sớm khuấy lên cuộc chiến chư thiên lần hai. Đại nhân, ngài cũng nên chuẩn bị sớm đi thôi!"
"Nhất định tận lực!"
Lão Quy nghiêm mặt: "Trấn Linh giới vực mà nhất thống, ta có thể rút ra càng nhiều tinh lực cùng chiến lực để tham chiến"
Tô Vũ cười lớn: "Vậy làm phiền đại nhân. Ta hứa với ngài, nếu thành công, ta chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp phục sinh Hà Đồ!"
"Đa tạ"
Lão Quy nói lời cảm tạ, đây cũng là lần đầu tiên lão nói vậy với Tô Vũ.
Trước đây vẫn luôn là Tô Vũ có việc cầu cạnh lão, nhưng giờ phút này, nghe Tô Vũ hứa hẹn khiến lão thấy rất kích động: "Chỉ cần ngươi có thể giải thoát cho đám Thiên Diệt, giúp Hà Đồ sống lại thì ngày sau, phàm ngươi có chỗ cầu, ta tất có chỗ ứng, không tiếc hết thảy!"
Lão Quy trịnh trọng khẳng định: "Dù phải chết trận hay lấy mạng ta đều được!"
Đời này của lão chỉ có lỗi với hai nhóm người.
Thứ nhất là đám Thiên Diệt, lão mang theo bọn họ trấn áp cổ thành, đã nói là chỉ cần nhận nhiệm vụ ngàn năm, nào ngờ thoáng cái mười vạn năm dài đằng đẳng đã trôi qua!
Thứ hai là Hà Đồ. Y là hậu duệ của Cung vương, xưa kia Cung vương chính là hảo hữu chí giao, là người có ơn với lão.
Cuối cùng lão lại là kẻ chính tay giết chết Hà Đồ.
Nỗi ân hận này đã nhiều năm qua vẫn không khiến lão buông xuống được.
Nếu Tô Vũ có thể thay lão giải quyết hai chấp niệm ấy, lão nguyện tử chiến vì Tô Vũ đến cùng!
Tô Vũ phì cười: "Đại nhân nói quá lời! Bất quá ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp, đây đều là những điều ta thật sự muốn làm"
Dứt lời, Tô Vũ liên độn không rời đi!
Hắn còn phải đi cầu một giọt tỉnh huyết từ chỗ Tiểu Bạch Cẩu để phòng thân, mặc dù hắn biết làm vậy sẽ khiến nó tiêu hao rất lớn, nhưng chỉ khi mình sống sót thì mọi chuyện mới có hi vọng!
Hắn biết, Tiểu Bạch Cẩu chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
"Đây là một lần cuối cùng... Chờ ta giải quyết vạn tộc xong sẽ tới đền bù cho ngươi!"
Tô Vũ thâm nghĩ, rất nhanh hắn đã trở về Nhân cảnh, tiến vào Tỉnh Lạc sơn.
Thác nước thời gian hiện ra, thân ảnh Tô Vũ biến mất.
Không bao lâu sau, thân ảnh Tô Vũ lại xuất hiện.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Đại Chu vương, Tô Vũ vội vàng tới rồi lại vội vàng rời đi. Trong chớp mắt, hắn lần nữa biến mất khỏi Nhân cảnh, hắn muốn đi tới Tử Linh giới vực!
Lần này có rất nhiều mục tiêu cần hắn hoàn thành.
Tìm chu thiên công pháp, hóa chiến kỹ thành thần văn, dung đạo, đánh giết Đông Thiên vương, thống nhất Đông vương vực.
Trong lúc nhất thời, Tô Vũ thậm chí còn thấy hơi xúc động.
"Lão Chu, chờ ta!"
Trong lòng Tô Vũ thầm niệm, Võ Hoàng, ngài cho chút mặt mũi đi, tuyệt đối đừng khiến ta thất vọng nhé!
Hết thảy hy vọng của ta đều dựa vào ngài đó!
Thiên Diệt thành.
Tô Vũ phá không lao đến.
Thiên Diệt mở mắt, mà trong phủ thành chủ, Thiên Hà ngáp một cái, vẻ mặt buồn chán ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ, sau đó tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Tô Vũ thường xuyên tới đây, hắn ta quen rồi, đến mức lười cả chào hỏi.
Tô Vũ cũng không để ý tới hắn ta, trực tiếp đi vào hậu điện.
Thiên Diệt nghi ngờ nhìn hắn: "Lại muốn đánh nhau à?"
Tô Vũ giơ ngón cái: "Thiên Diệt đại nhân thông minh thật!
"Đánh ai?"
Thiên Diệt không còn hưng phấn như trước, nghẹn khuất nói: "Không đánh được Hợp Đạo đầu, ngày ngày đánh nhau mà không đánh chết được kẻ nào, ức chế lắm! Đừng lần nào cũng tìm cho ta đối thủ cường đại đánh mãi không chết như thế được không?"
Hắn thích đánh nhau!
Nhưng không thích giằng co không có kết quả, không đánh chết được đối thủ thì sẽ rất khó chịu!
Tô Vũ dỗ dành: "Yên tâm, lần này không cần đánh đối thủ, hắn đã chết rồi!"
Thiên Diệt cổ quái nhìn hắn, ngươi đừng lừa ta.
Không cần đánh mà đã chết, thế mà còn gọi ta đi đánh nhau ảà?
Ngay sau đó, Thiên Diệt chợt nghĩ tới một chuyện, do dự hỏi: "Ngươi đừng nói là đi đánh Tử Linh đấy? !"
"Chuẩn rồi!"
Đáng tiếc là không có quả cho ngài đâu.
Thiên Diệt lộ về câm nín nhìn Tô Vũ: "Tử Linh...
phiền lắm! Chết một tặng hai, đánh mãi không xong!"
Tô Vũ lắc ngón trỏ: "Yên tâm, sẽ đánh xong thôi.
Lần này mà thành công thì về sau gánh nặng của đại nhân sẽ được giảm bớt đi nhiều"
Thiên Diệt liếc mắt nhìn hắn, ta cảm thấy ngươi đang lừa gạt ta!
Mà thôi, coi như đi ra ngoài hóng gió cũng được.
Ngay sau đó, Thiên Diệt từ kích cỡ khổng lồ hóa thành người bình thường, nhìn thoáng qua thông đạo phía dưới, hắn nói: "Mang theo thánh thành đi không?"
Đây là binh khí của hắn.
"Tạm thời không mang theo!"
Tô Vũ giải thích: "Tránh để kẻ khác phát hiện, lần này chúng ta vào Tử Linh giới đánh nhau, đại nhân khiêm tốn một chút thì hơn!"
Khiêm tốn cái píp.
Thiên Diệt thầm mắng, rốt cuộc là ai không khiêm tốn?
Kê không kiếm tốn nhất chính là Tô Vũ ngươi đấy!
Có lần nào Tô Vũ ngươi không khoa trương, cuối cùng khiến cả chư thiên đều biết không?
Hắn lười nhiều lời, nhanh chóng biến mất cùng Tô Vũ, bọn họ đạp không rời đi, Thiên Diệt nhìn thoáng qua chiến trường Chư Thiên âm trầm bên dưới, cảm khái: "Khá giống thời điểm chiến trường Chư Thiên bị phong bế, nhàm chán muốn chết! Mỗi lần phong bế đều rất tịch mịch"
Khi đó gần như tất cả mọi người đều sẽ rời đi, kẻ không rời đi thì cơ hồ đều bị ép chết.
Khi đó cũng là thời điểm tượng đá nhàm chán nhất, ngay cả cơ hội hóng chuyện cũng không có.
Tô Vũ cười nói: "Giải phóng rồi sẽ không buồn chán nữa, muốn đi đầu thì đi!"
"Haizz, biết khi nào mới được!"
Thiên Diệt thở dài, hắn vốn không phải người đa sầu đa cảm, nhưng bị nhốt 10 vạn năm khiến hắn cũng thấy phiền muộn.
Hắn thật sự sẽ có cơ hội rời khỏi địa phương quỷ quái kia sao?
"Ngươi còn lâu mới đạt đến trình độ cởi bỏ quy tắc, hơn nữa ngươi đánh nhau từ sáng đến tối như vậy, chắc gì đã sống được đến lúc đó, ta thấy khả Ị?
năng ta tự do xa vời lắm Tô Vũ bật cười: "Đại nhân ghét bỏ ta vậy ư?"
"Không hẻ"
Thiên Diệt thân thiết kéo tay hắn: "Triều tịch chỉ biến lần này, ngươi là kẻ yêu nghiệt nhất, cũng là người ta xem trọng nhất. Đáng tiếc đây cũng là thời điểm Nhân tộc suy yếu nhất! Ngươi thấy rồi đấy, chỉ có một Hợp Đạo, vạn tộc thì có bao nhiêu?"
"Ƒa có minh hữu"
"Minh hữu không đáng tin cậy!" Thiên Diệt nghiêm túc nói: "Đánh trận thuận lợi thì không thành vấn đề, nếu thế cục bị áp đảo, ngươi cảm thấy sẽ có bao nhiêu người có thể liều chết tử chiến cùng ngươi?"
Tô Vũ tủm tỉm cười: "Vậy thì cứ làm phe áp đảo đi"
"Nghĩ đẹp ghê, đám gia hỏa thượng giới kia mà xuống, ngươi liền xong đời"
Ị?
"Vậy thì không cho bọn họ xuống đây Thiên Diệt cổ quái nhìn hắn, vừa đi vừa trò chuyện, thoáng cái hai người đã tới Vân Tiêu cổ thành, Thiên Diệt không hỏi nhiều, mà bên trong, Vân Tiêu đã sớm mở mắt, lên tiếng hỏi: "Đi giết Hàm Hương à?"
Tô Vũ câm nín.
Bị Hàm Hương kích thích vài lần, hiện giờ Vân Tiêu có chút không bình thường, cứ gặp nhau là đòi đi giết Hàm Hương, chẳng lẽ năm đó vị thành chủ mà Hàm Hương thông đồng kia và Vân Tiêu có quan hệ gì đặc biệt?
Mà thôi, đừng nghĩ nhiều.
Mấu chốt là sao mình vừa đến, mấy vị này đều biết mình muốn rủ đi đánh nhau?
Ta bạo lực vậy ư?
Tô Vũ giơ tay vẫy vẫy, đoạn đáp: "Không giết Hàm Hương, đi giết tổ tông của Hàm Hương!"
Vân Tiêu hừ một tiếng, nàng cảm thấy Tô Vũ đang mắng nàng.
Tô Vũ phì cười: "Thật mà, chúng ta chuẩn bị đi giết Tử Linh Hầu, có lẽ trong đó có cả tổ tông của Hàm Hương cũng không chừng! Chưa giết được Hàm Hương thì chúng ta giết tổ tông của ả trước đi"
Vân Tiêu ngẩn ra, giết Tử Linh Hầu?
Hình như... thực sự có khả năng có tổ tông của Hàm Hương trong đó.