Không ai nói gì nữa, sau đó Hà Đồ liền đi thu thập ấn ký Tử Linh và tử vong chỉ huyết bốn phía, trừ y ra, ở đây chỉ có Lam Sơn là Tử Linh, mấy thứ này chỉ hữu dụng với Tử Linh.
Tất cả mọi người đều đang điên cuồng hấp thu lực lượng, kể cả Cục lông nhỏ cũng đang vội vã cắn nuốt, dường như nó đã tìm lại được cái miệng, nó vui muốn chết, nó lại có miệng để ăn rồi!
Tô Vũ thì vô cùng cảnh giác, truyền âm với Giang Tinh Môn: "Thông Thiên Hầu, chuẩn bị mỡ cửa ra, tùy thời truyền tống tiến vào tâng 8 bất kỳ lúc nào!"
Đừng quên nơi đây vẫn còn một kẻ cực kỳ nguy hiểm!
Võ Hoàng!
Từ lúc bắt đầu, Tô Vũ đã không muốn nói chuyện nghiêm túc với lão Chu, lão không có khả năng nói chuyện bình thường hay trợ giúp hắn, ngay từ đầu, mục đích của hắn đã là lợi dụng đối phương, sau đó đối phương tỉnh táo, không lợi dụng được nên mới đổi thành lừa gạt.
Dù sao Tô Vũ cũng không định câu thông bình thường.
Võ Hoàng cũng vậy!
Hắn suy bụng ta ra bụng người, lão bị cường giả Nhân tộc biến thành bộ dáng này, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh tặng công pháp cho Nhân Chủ đời sau ư?
Sao có thể!
Bị biến thành bộ dáng quỷ quái như vậy, ta mà thoát ra được thì sẽ trả thù toàn thế giới!
Tất cả mọi người đều hấp thu lực lượng quy tắc, mà thương thế trên thân thể Tô Vũ đang nhanh chóng khôi phục, sau khi giết một vị đỉnh cấp cường giả gần như chỉ đứng sau Nhân vương, ban thưởng quả thật cực kì phong phú.
Hắn một mực cẩn thận cảnh giác, kỳ thật... Võ Hoàng vẫn muốn giết hắn!
Tô Vũ hiểu rõ trong lòng!
Nếu không, Võ Hoàng tuy không thể tùy ý ra tay, không thì sẽ mất khống chế, nhưng lão có thể mở thông đạo Tử Linh để bọn họ rời đi, vậy mà từ đầu tới đuôi Võ Hoàng chưa từng nói chưa từng làm, hiển nhiên, lão không muốn cho đám người Tô Vũ thuận lợi giữ mạng.
Trận chiến này đã đại thắng!
Công thần lớn nhất là Tiểu Bạch Cẩu, tiếp theo không phải là Tô Vũ, mà là Lam Sơn Hầu.
Xét từ cục diện hiện tại, nếu giai đoạn trước Lam Sơn Hầu không chém giết hai tôn Hầu khi còn ở Đông Vương vực, vậy thì hiện tại đã có thêm hai tôn Hầu gia nhập chiến trận, kết quả có lẽ sẽ khác.
Chỉ có thể nói rằng, làm sai lại thành đúng.
Tô Vũ đã phán đoán sơ suất lần này, Võ Hoàng thanh tỉnh quá sớm, dựa theo suy nghĩ của Tô Vũ, dù lão có tỉnh thì cũng sẽ không nhanh như vậy.
Đương nhiên, nếu có thêm hai tôn Tử Linh Hầu, Tô Vũ sẽ không nhẫn nhịn đến cuối cùng mới bùng nổ.
Bất quá muốn giết Đông Thiên vương có lẽ sẽ càng khó khăn hơn.
Một đống ý niệm dâng lên, bên tai lúc này lại vang lên thanh âm Võ Hoàng: "Tên nhãi, ngươi tính kế hay lắm, cũng rất nhẫn tâm! Không sợ những người đi theo ngươi chết sạch sao?"
Vậy mà Tô Vũ có thể nhẫn đến cuối cùng mới bùng nổi Trong trận chiến ấy, chỉ cần xuất hiện một chút sai lầm nào thì những người khác sẽ chết hết.
Quả thật suýt nữa đã không cứu được Lam Sơn Hầu, khi đó Tô Vũ vẫn không ra tay, mãi đến khi Thiên Nhạc xuất hiện.
Hơn nữa, nếu không phải Thông Thiên Hầu cũng tham chiến, thực lực đám người Tô Vũ sẽ không bằng Tử Linh.
"Tìm đường sống trong chỗ chết mà thôi!"
Tô Vũ không ngại nói vài câu, kéo dài thêm thời gian cho mọi người hấp thu ban thưởng. Hắn cười nói: "Đây là chiến tranh! Bản chất của chiến tranh chính là trả một cái giá tương xứng để có thu hoạch lớn nhất. Địch ta chênh lệch, lấy yếu đánh mạnh, chẳng lẽ phải đường đường chính chính hai quân đối chọi ư? Thực lực chênh lệch, vậy phải đánh bất ngờ để thắng! Nếu bên ta nghiền áp, vậy thì tha hồ cường thế áp chế đối phương, hủy diệt đối phương! Nhưng không phải bọn ta là bên yếu thế hơn sao?"
Võ Hoàng trầm tư.
Sau một lúc lâu, lão mới nói: "Nếu cánh cửa và tên tóc bạc ngu xuẩn không tham chiến thì ngươi sẽ làm gì?"
"Ta vẫn còn đường lui khác, nếu không ai tham chiến, hoặc là Võ Hoàng không ra tay... Không phải là ta không còn đường nảo. Võ Hoàng chưa phong tỏa thông đạo thời gian, chỉ là bị che lấp mà thôi, lần trước ta đã tới đây, ta cảm thấy mình vẫn có cơ hội dẫn mọi người thoát đi! Dù có thể sẽ lạc lối trong thời không trường hà!"
Tô Vũ dứt lời, lại nịnh hót một câu: "Cuối cùng vẫn là Võ Hoàng để lại cho bọn ta một đường sinh cơ!"
Thông đạo thời gian!
Nơi Thiên Nhạc lao ra lúc trước!
Cũng là thông đạo phía sau Cửu Diệp Thiên Liên!
Thời không trường hà nảy thông đến nơi nào, có thể bị lạc hay không, những yếu tố ấy hắn đều không thể xác định, có khả năng đám người Tô Vũ sẽ lưu lạc trong thời không trường hà, có lẽ khi thoát ra, bên ngoài đã trôi qua ngàn năm vạn năm.
Dù cường giả có mạnh đến mức nảo đi chăng nữa thì cũng không trở về quá khứ được.
Nhưng ngươi có thể đi đến tương lai.
Không phải là xuyên qua thời gian, mà là ở trong thời không trường hà, ngươi cảm thấy không lâu, nhưng ngoại giới đã trải qua ngàn năm vạn năm, không phải xuyên qua, mà là thật sự đã hao phí nhiều thời gian như vậy trong lúc lưu lạc.
"Đường sống? Hừi Là ta quên mà thôi!"
Võ Hoàng cười nhạo: "Tên nhãi, hóa ra ngay từ đầu ngươi đã chuẩn bị đường thoát, nếu thế, sao phải biểu hiện hiên ngang lẫm liệt như vậy? Thứ dối trá, quả nhiên dối trá là bệnh di truyền, ngươi không khác gì đám ngụy quân tử kia!"
Hóa ra Tô Vũ đã chuẩn bị sẵn đường chạy!
Thậm chí là chạy đến một nơi không rõ, thời điểm không rõ trong thời không trường hà.
Hắn chưa từng có ý định đi chịu chết!
Tô Vũ mỉm cười hỏi lại: "Dối trá ư? Ngụy quân tử ư? Ta chỉ là muốn sống mà thôi! Thế gian này, có ai mà không muốn sống? Ta có thể sống sót thì sao phải đi chết? Chết thì được gì? Võ Hoảng cường đại, hiên ngang lẫm liệt, vì sao vẫn muốn tồn tại? Không bằng tự sát đi, bị nhốt nhiều năm như ngươi, hà cớ gì còn muốn thoát khỏi nơi đây?"
"Con người luôn là kẻ tiêu chuẩn kép, ta cầu sinh, đó là dối trá. Võ Hoàng muốn thoát vây lại là chính nghĩa. Võ Hoàng, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tô Vũ đĩnh đạc đáp trả, giờ phút này, sau khi hấp thu lực lượng quy tắc, thương thế của hắn đã dần khỏi hẳn.
9 thần khiếu đang hợp nhất!
Tô Vũ hấp thu đại lượng lực lượng quy tắc, hợp nhất Thần khiếu, hắn không chút hoang mang, tiếp tục nói: "Hiện tại Võ Hoàng cũng nên đưa ta công pháp hoàn chỉnh rồi nhĩ?"
"Ngươi còn dám đòi ta thật sao?"
Võ Hoàng cả giận, Tô Vũ bình tĩnh chất vấn: "Vì sao không dám? Ta biết Võ Hoàng vô cùng cường đại, nếu ra tay, toàn bộ chúng ta cộng lại cũng không phải đối thủ của Võ Hoàng! Nhưng Võ Hoàng mà ra tay, tỉnh thần thanh tỉnh vất vả lắm mới có được sẽ lập tức hỗn loạn! Còn ta, về sau ta sẽ không bao giờ sẽ đánh thức Võ Hoàng nữa!
Trong thiên hạ hiện giờ, ngoại trừ ta ra thì không còn ai khác mở được 360 nguyên khiếu, không ai có thể đến đây giúp Võ Hoàng đánh thức bản tâm!"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ta không phải kẻ ngu ngốc, hẳn là Võ Hoàng cũng không phải, một ít chuyện, mọi người đều biết rõ! Nếu Võ Hoàng cảm thấy mình đang chịu nhục, vậy có thể ra tay thử xem, khi ngươi hỗn loạn, ngươi chắc rằng mình sẽ giết được hết thảy bọn ta không? Nếu không giết được... Vậy ngươi tiếp tục ngủ say đi, có lẽ 10 vạn năm sau sẽ lại xuất hiện một vị thiên tài như ta tới giải cứu Võ Hoàng!"
Võ Hoàng lạnh lùng nói: "Tên nhãi, ngươi cảm thấy bổn tọa sẽ bị ngươi đe doa?"
Thanh âm Tô Vũ dần dần trở nên u lãnh, hắn cười lạnh: "Không! Nhưng ta cảm thấy khi Võ Hoàng hỗn loạn ra tay, ta sẽ không chết! Võ Hoàng không thanh tỉnh muốn giết Huyết Hỏa cũng khó khăn như vậy, cùng lắm thì ta bị trọng thương mà thôi, ta vẫn nắm chắc đường lui! Thoát đi rồi sẽ tính Ị?
chuyện khác sau Võ Hoàng trầm mặc.
Lão bị Tô Vũ uy hiếp!
Tô Vũ quá càn rõ, hoặc nên nói Tô Vũ biết căn bản không thể nói chuyện bình thường cùng Võ Hoàng.
Một vị tuyệt thế cường giả bị nhục nhã, bị phong ấn, tràn ngập oán niệm với Võ vương, mà Nhân tộc ngày nay đều được truyền thừa từ những người đó, Võ Hoảng sẽ bình tĩnh nói chuyện được sao2 Không có khả năng!
Nhân tộc đại nghĩa, sinh tử tồn vong gì đó có liên quan gì đến lão?
Chính bởi vì Tô Vũ biết rõ, cho nên mới lười nói chuyện nghiêm túc với lão, hắn bắn thẳng hồng tâm, chỉ ra nhược điểm khi lão ra tay, không giết được mình, lão còn khiến chính lão lâm vào hỗn loạn, không có Tô Vũ dùng "Thái Sơn" để kích thích, Võ Hoàng hỗn loạn sẽ không thể bảo trì thanh tỉnh.
Nay tới đây thôi ha, cột sống gen Z của toai đã dưỡng đây. Chúc các cậu ngủ ngon
Lúc này, bên cạnh, Tinh Hồng rít gào một tiếng, bản thể khổng lồ bay lên, trong hư không, đại đạo rung chuyển, oanh!
Khí huyết lay trời!
Đại đạo đan chéo trên cao, Tỉnh Hồng kinh hỉ hét lớn: "Ta tấn cấp Hợp Đạo rồi!"
Trải qua mười vạn năm, cuối cùng y đã chính thức thăng cấp!
Không bao lâu sau, khí tức quanh người Vân Tiêu cũng bùng nổ, hư không chấn động, đại đạo đan chéo, một đại đạo hình dạng trường kiếm xẹt ngang thiên địa.
Tuy Tinh Hồng cũng theo kiếm đạo, nhưng đại đạo của hai người hình như có chút khác biệt, có điều Tô Vũ chỉ lờ mờ nhận ra chứ không thể nói rõ rốt cuộc nó khác biệt chính xác ở điểm nào.
Lúc bấy giờ, Tô Vũ nhẹ nhõm thở phào như vừa trút được gánh nặng!
Lần này hắn mang theo ba vị trấn thủ tiến vào cửa cửu tử nhất sinh, may mà bọn họ đều còn sống, không chỉ vậy lại còn hoàn thành việc thăng cấp!
Trong ba vị trấn thủ, người hắn quen đầu tiên chính là Thiên Diệt, tòa thành đầu tiên hắn chưởng quản là Tinh Hồng cổ thành, người đầu tiên dám phá thành mà chiến, không màng quy tắc để ủng hộ hắn chính là Vân Tiêu.
Cả ba đều là cường giả có mối quan hệ rất tốt đối với Tô Vũ.
Ngày hôm nay, bọn họ đều đã tấn cấp Hợp Đạo.
Tấn cấp xong xuôi, cả hai nhanh chóng rời khỏi khu vực lực lượng quy tắc bao trùm.
Thiên Diệt và Thiên Nhạc cũng đã rời khỏi trước đó.
Bên kia chỉ còn lại Thông Thiên Hầu còn đang sảng khoái hấp thu lực lượng quy tắc, hút mãi, hút mãi, đột nhiên y chợt khựng lại. Hóa thành một bóng người, ánh mắt liếc về phía Tô Vũ, thấy Tô Vũ nhìn mình chằm chằm thì Thông Thiên Hầu không khỏi hơi chột dạ, y ngượng ngùng cười nói:
Ị?
"Ta khôi phục xong rồi, lập tức rời đi đây Dứt lời, y liền bay sang chỗ đám Thiên Diệt.
Y cảm thấy vị này đang ghét bỏ y hấp thu quá nhiều!
Thôi, tuy rằng luyến tiếc nhưng cứ rời đi đã, Nhân tộc đều không dễ chọc, y hơi sợ gia hỏa Nhân tộc, đặc biệt là loại người như Tô Vũ, lần trước y đã cảm thấy Tô Vũ là kẻ rất khó dây vào.
Đó là kẻ đầu tiên lên tầng 8 chỉ để giết người, giết xong liền trực tiếp rời đi.
Không chút lưu luyến!
Gia hỏa như vậy thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, bản tâm vô cùng kiên định, bất quá Thông Thiên Hầu sống đã lâu, có gì mà chưa từng thấy. Nếu loại người này mà không chết, ai chọc vào thì kẻ đó xui xẻo!
Tô Vũ không nói gì.
Giang Tinh Môn hiểu lầm, hắn khá hào phóng đấy chứ, ban nãy Giang Tỉnh Môn đã tham chiến, hấp thu nhiều một chút cũng chẳng sao.
Năm vị Hợp Đạo!
Trong lòng Tô Vũ không khỏi cảm thấy tự hào như thể cha ruột nhìn thấy mấy đứa con mình vất vả nuôi đã trưởng thành.
Lần này thâm nhập Tử Linh giới, trước khi ra ngoài, hắn không mang theo một vị Hợp Đạo nào, mà hiện tại đánh xong một trận tử chiến, đội ngũ của hắn đã có thêm năm vị cường giả Hợp Đạo!
Không, không chỉ như vậy.
Còn có Lam Sơn Hầu!
Lam Sơn Hầu đang cắn nuốt Tử Linh ấn ký thuộc về Đông Thiên vương, đồng thời còn điên cuồng hấp thu lực lượng quy tắc, nàng hấp thu nhiều nhất, bởi vì đạo thân của nàng đã hoàn toàn rách nát, hiện tại rất cần mau chóng khôi phục.
Đạo thân cũng giống như vật gánh chịu, cũng khá giống tam thân pháp, chính là chịu tải đại lượng lực lượng quy tắc, là vật môi giới liên thông với đại đạo.
Thứ này cần lực lượng quy tắc để chữa trị!
Giết Đông Thiên vương cực kì hữu dụng.
Khí tức Lam Sơn Hầu dần dần trở nên cường đại, sau đó âm một tiếng, một đầu Tử Linh đại đạo hiện ra, Lam Sơn Hầu đã hoàn toàn khôi phục đạo thân.
Nàng còn đang muốn đứng lên thì Tô Vũ đã ngăn lại: "Tiếp tục hấp thu! Cường hóa chính mình!
Đông Thiên vương bị giết xong, Đông vương vực chắc chắn sẽ rung chuyển, 3 vị Thiên vương khác sẽ dòm ngó địa bàn của lão. Ngươi là Tử Linh, ta cần ngươi ở lại chưởng quản Đông vương vực, thực lực không đủ cường đại thì tự bảo vệ mình thế nào?"
Lam Sơn Hầu còn phải ở lại Tử Linh giới!
Trợ giúp Tô Vũ chấp chưởng Đông vương vực!
Đương nhiên lão Quy sẽ hiệp trợ nàng.
Nhưng một vị Hầu mà muốn nắm ggiữ cả địa bàn phía đông thì độ khó khăn không phải lớn bình thường.
Các vị Thiên vương khác đều có mười mấy vị Hầu dưới trướng.
Hiện tại có lẽ không dám làm gì, một thời gian nữa, khi biết chính xác tin Đông Thiên vương đã chết, có lẽ sẽ có Thiên vương động tâm.
Bọn họ sẽ tổ chức xâm chiếm Đông vương vực!
Khi ấy sợ là Tử Linh giới không tránh được đại chiến.
Lam Sơn Hầu nghe vậy thì tiếp tục nhắm mắt hấp thu lực lượng, tiêu hóa những gì còn sót lại của Đông Thiên vương, Tô Vũ lại nói: "Sau khi trở về, ngươi khống chế Đông vương vực trước, xem có thể triệu tập Tử Linh Hầu Nhân tộc khác tế tụ ở Đông vương vực hay không! Đương nhiên ngươi phải khống chế tuyệt đối, bất cứ Tử Linh Hầu nào tới Đông vương vực đều là thuộc hạ của ngươi, mà ngươi thì chỉ được nghe mệnh lệnh từ ta!"
"Nếu có chuyện gì khó giải quyết, ngươi có thể tìm Hồng Mông tiền bối! Ngoài ra, ngươi có thể triệu tập cường giả Tử Linh mấy tộc như Thực Thiết, Cổ Hống, Không Gian, Thái Cổ Cự Nhân. Ở sinh linh giới, ta sẽ mau chóng khống chế mấy đại tộc này!"
Tô Vũ không ngừng nói với Lam Sơn Hầu, hoặc nên nói là ra mệnh lệnh.
Lam Sơn Hầu xứng là mãnh tướng.
Nhưng tuyệt đối không phải mưu thần!
Ngươi phải nói rõ ràng, nếu không nàng sẽ làm theo ý nàng, vậy sẽ rất phiền toái, dễ quấy nhiễu kế hoạch của Tô Vũ.
Lam Sơn Hầu yên lặng nhớ kỹ.
Tô Vũ vừa nói, vừa dè chừng quan sát động tĩnh của Võ Hoàng, còn may mà Võ Hoàng không có bất cứ động tĩnh gì, dĩ nhiên phần công pháp còn lại cũng không định nói cho Tô Vũ.
Tô Vũ không biết lão nghĩ thế nào.
Có lẽ đang cân nhắc gì đó.
Nhưng không cho cũng chẳng sao, hắn tự suy đoán cũng được!
Sinh linh giới.
Đã có một ít động tĩnh lan truyền ra ngoài.
Vô số cường giả dùng ý chí lực bám vào bên ngoải giới vực nhà mình, nhìn về phía Tinh Thân Hải!
Vừa nãy, phương hướng Tinh Vũ phủ đệ chợt lóc sáng ánh đao chiếu rọi khiến không ít người nhíu mày, rốt cuộc Tỉnh Vũ phủ đệ đã xảy ra chuyện gì?
Hiện tại bọn họ còn chưa liên tưởng đến Tô Vũ, càng không nghĩ tới Tử Linh giới.
Sinh tử cách biệt!
Trừ một vài trấn thủ cảm nhận được Tử Linh giới rung chuyển, còn lại những người khác đều không thể cảm nhận được.
Hơn nữa cũng không ai lại nghĩ xa tới vậy.
Bởi vì hầu hết cường giả đều đang ở trong giới vực của tộc mình.
Nhân tộc cũng thế.
Lão Quy còn đang ở đây, mọi người đều có thể nhìn thấy lão Quy du đãng quanh Tỉnh thần Hải, Đại Chu vương thì không cần phải nói, còn đang làm mưa nguyên khí ở Nhân cảnh, còn các cường giả từng giúp Tô Vũ khác, giờ phút này, hai cục lông đều đang xé rách hư không, tò mò quan sát.
Trong tình huống như thế, ai sẽ nghĩ tới Tô Vũ?
Tô Vũ chạy khắp nơi là chuyện bình thường.
Nhưng vẫn có người suy đoán, lầm bẩm nói:
"Chẳng lẽ hắn lại tiến vào Tỉnh Vũ phủ đệ?"
Vài ngươi nghĩ như vậy.
Không ai nhìn thấy Tô Vũ!
Chẳng lẽ tên kia tìm được biện pháp tiến vào Tinh Vũ phủ đệ rồi?
Động tĩnh ban nãy có phải do Tô Vũ làm ra hay không?