Giờ khắc này, Tô Vũ bỗng cảm thấy, không cần người khác nhận xét thì hắn cũng cảm thấy mình và Văn vương có chút tương tựt Nếu hắn là Văn vương thì khả năng cao hắn cũng sẽ làm y như vậy.
Ta đứng ở cửa chờ các ngươi, các ngươi ở bên trong thương lượng cách đối phó Nhân tộc, chờ các ngươi ra ngoài, ta liền mỉm cười với các ngươi, sau đó lại tốt bụng đọc sách cho các ngươi nghe.
Đọc cái gì ư?
Đọc...
Trung hiếu lễ nghĩa!
Trung quân báo quốc!
Tru sát phản nghịch sửt Nghiêm hình khốc pháp!
Làm vậy chắc chắn sẽ rất thú vị.
Tô Vũ hơi tiếc nuối, đáng tiếc ta không ở thời đại kia, nếu không mỗi ngày ta sẽ đọc cho bọn hắn nghe một chút, các ngươi đừng nghĩ tới chuyện làm phản nữa!
Ngoan ngoãn chờ chết đi!
Bằng không, mỗi ngày ta đều hù chết các ngươi!
Tô Vũ còn đang nghĩ ngợi, Thông Thiên Hầu đã ngập ngừng hỏi: "Về sau Nhân Chủ sẽ không làm như vậy chứ?"
"Sẽ không"
Thông Thiên Hầu nhẹ nhàng thở ra, vậy là tốt rồi, ta còn sợ ngươi học theo Văn vương.
Ngay sau đó, y lại nghe thấy Tô Vũ tươi cười nói ra những lời khiến bản thân không rét mà run: "Nếu có ngày ấy, ta sẽ giết toàn bộ kẻ không nghe lời, sao lại để lại chỉ cho thêm phiền? Đám người Văn vương không giết được thì không cần vội vã nhất thống thiên hạ, tiếp tục chiến tiếp, chiến không được thì ngoan ngoãn lui về Nhân cảnh! Sao cứ phải tuyên bố nhất thống chư thiên xong lại còn bị kẻ khác quản thúc?"
Tô Vũ cười lớn: "Ta xem sách sử thấy không ít chuyện như vậy! Trong tình huống này có quá nhiều vấn đề, rất nhiều vương triều nếu không vong vì nội chiến thì chính là bị ngoại giới kéo suy sụp, không thì cũng rơi vào cảnh bị tu hú chiếm tố"
"Muốn dung hợp, muốn nhất thống thì quá khó Ị?
khăn, bậc đại năng mới có thể làm được "Đám người Văn vương lựa chọn không sai, ý tưởng cũng khá tốt, hành động cũng không tôi, nếu cho bọn họ thêm chút thời gian, có lẽ vạn giới sẽ hoàn toàn nhất thống, diệt hết đám người ban đầu, những kẻ còn sống ắt đều sẽ nghe Nhân tộc dạy bảo, dần dân bị tẩy não đến mức chỉ nghe mỗi thanh âm của Nhân tộc!"
"Chính cần thời gian rất dài, phí quá nhiều tỉnh lực!"
"Nếu có thực lực, biện pháp tốt nhất vẫn là giết sạch thế hệ trước, để lại thế hệ sau, thế hệ trước có tỉnh thần phản kháng, đồng lứa sẽ dần dần quên đi, sau vài ba đời là tự nhiên có thể hoàn thành đại nhất thống!"
Tô Vũ đĩnh đạc nói!
Hắn không nói rằng mấy người Văn vương làm sai, chỉ là lựa chọn của mọi người không giống nhau, con đường cũng khác nhau.
Biện pháp mà Tô Vũ nói rất khó làm được, nếu có thể dễ dàng giết chết 99 nghị viên, có lẽ mấy người Văn vương đã ra tay từ lâu rồi, đáng tiếc là không làm được, việc đó không hề đơn giản, cho nên chỉ có thể lựa chọn chậm rãi dung hợp.
Phân hoá, mượn sức, giải quyết vấn đề còn lại.
Nhưng cần thời gian quá dài, dài đến mức niên triều Vĩnh An thật sự đã biến thành lịch sử!
Bọn họ lại không phải người thường, muốn diệt một đám chủ nhân quy tắc... Tô Vũ cảm thấy đau lòng thay cho bọn họ, việc này phải mất bao nhiêu năm mới hoàn thành nổi chứ?
Chủ nhân quy tắc không chết, phản kháng sẽ không dứt!
Thông Thiên Hầu lựa chọn câm miệng!
Nói chuyện cùng vị này làm y hơi sợ.
Tuy y đã sống rất lâu, cũng khá mạnh, nhưng y vẫn cảm thấy kiêng ky đối phương.
Thế hệ Nhân Chủ này cuồng vọng, kiêu ngạo, bá đạo, khát máu... nhưng lại không phải loại lỗ mãng, hắn là loại giữ vững sự bình tĩnh trong cơn điên cuồng.
Thông Thiên Hầu rất e ngại Tô Vũ.
Không sợ kẻ điên cường đại, chỉ sợ kẻ điên có đầu óc, có văn hóa, đó mới là đáng sợ nhất.
Tô Vũ mỉm cười, nói sang chuyện khác: "Các ngươi ở lại đây đi, tranh thủ thu hoạch mấy thứ tốt, hình như ta nhìn thấy Hồng Mông tướng quân phủ bên kia. Mấy người các ngươi có thể đến hang ổ của Hồng Mông tiền bối nhìn xem, có lẽ sẽ có thứ tốt! Ta đi tiếp đây!"
"Nhân Chủ..."
Lam Sơn Hầu chần chờ: "Hay là để ta hộ tống Nhân Chủ"
"Không cần!"
Tô Vũ gạt đi: "Ngươi không có đủ quyền hạn, đi theo ta sẽ gặp nguy hiểm. Lam Sơn Hầu, nơi này có phủ đệ của ngươi không?"
"Không có"
Lam Sơn Hầu lắc đầu: "Nơi này thành lập sau khi thống nhất, khi đó ta đã chết trận..."
Nàng còn chưa dứt lời thì Thông Thiên Hầu đã xen vào: "Có đấy! Tuy rằng Lam Sơn Hầu chết trận, nhưng sau khi chết đã được phong Hầu, Hầu gia Nhân tộc đều có phủ đệ tại đây! Chỉ là không ai ở mà thôi, nhưng Lam Sơn Hầu phủ có vài vị lão binh Lam Sơn Vệ từng ở đây chăm sóc phủ đệ, đáng tiếc sau cơn binh biến kia thì toàn bộ đã chết hết rồi"
Lam Sơn Hầu ngoài ý muốn, cũng có chút cảm động, nhẹ giọng nói: "Các đại nhân vẫn không quên ta..."
Giang Tỉnh Môn lại phản bác: "Chắc có quên đấy, Hầu đã chết đều không có bổng lộc, nếu không quên thật thì phải phát bổng lộc chứ!"
"..).. e Quả là cao thủ chọc chó!
Lam Sơn Hầu lạnh lùng liếc y, tên đáng ghét!
Tô Vũ lười để ý đến bọn họ, hắn chỉ dặn dò: "Vậy các ngươi tự đi dạo đi, đừng động đến các phủ đệ khác, tránh khiến lực lượng quy tắc rung chuyển, không có Nhân Chủ ấn trấn áp thì lực lượng quy tắc nơi đây sẽ khiến các ngươi bị thương!"
Dứt lời, Tô Vũ liền rời đi.
Bóng dáng vô cùng tiêu sái.
Mọi người đều bị uy áp từ người hắn toát ra khiến bản thân nhất thời sinh lòng kính nể, có điều rất nhanh sau đó lại có tiếng nổ lớn vang lên, thân mình Tô Vũ lảo đảo, suýt nữa đã té sấp xuống đất.
Bọn họ lập tức quay đầu nhìn bốn phía, hãy xem nhẹ một màn này, coi như không nhìn thấy, nếu không sẽ khiến vị Nhân Chủ nhỏ mọn kia ghim thù.
Cả đám chờ Tô Vũ đi xa, lúc này Thiên Diệt mới lăn lộn cười không ngừng: "Vừa rồi không dám cười, ha ha, nổ thảm thật! Tinh Hồng, nói chứ tên kia có phong thái Nhân Chủ thật đấy, hắn xụ mặt Ị?
một cái làm ta cũng thấy hơi sợ Tinh Hồng cũng phá lên cười hồi lâu, lúc này mới cất tiếng: "Ngươi mà biết sợ ai à? Ngươi sợ cái píp!
Nhưng... Quả thật đã trưởng thành rồi!"
Tinh Hồng cảm khái: "Lần này công pháp mà thành, có khả năng hắn sẽ chính thức bắt đầu dung đạo, không biết dung đạo gì, ta thấy hắn đã có tính toán, có lẽ thực lực sẽ mau chóng tiến bộ, trở thành cường giả đỉnh cấp chân chính!"
Hiện giờ thực lực Tô Vũ tuy không yếu, nhưng vẫn còn kém một chút.
Chờ hắn bước vào Dung Đạo cảnh thì mọi chuyện sẽ thay đổi hẳn.
Mỡ đại chu thiên khiếu!
Nội tình như vậy thâm hậu hơn tất cả mọi người, cơ sở quá mạnh, sau khi quật khởi có lẽ sẽ sánh bằng Nhân vương, mọi người không nghĩ đến trình độ cao hơn, ít nhất hiện tại Tô Vũ còn chưa biểu lộ ra tiềm chất có thể siêu việt mấy người Văn vương.
Thiên Diệt vui vẻ đáp: "Hay lắm! Đi theo gia hỏa này rất kích thích! Nhìn xem, ngày ngày bị đuổi Ị?
đánh, vậy mà còn không thua Tuy bị người đánh thực thảm, nhưng tính ra thì bọn họ chưa từng thua!
Đánh ai cũng thắng được!
Hắn lại nói: "Lần này chúng ta đều thăng cấp, sau khi rời khỏi đây thì Tô Vũ có thể càn quét chư thiên rồi. Có điều hắn có thể diệt cả giới hay không?"
"Khó!"
Tinh Hồng lắc đầu: "Tô Vũ chưa từng trải nên không rõ tình huống, chúng ta đều biết thượng giới có không ít cường giả! Vạn tộc có 720 vị Hầu, rất nhiều kẻ đã chết và biến mất, nhưng vài lần triều tịch chi biến qua, có lần nào mà không có mấy chục vị xuống đây? Còn chưa kể đến tân Hợp Đạo, lần triều tịch nào cũng có thêm vài kẻ thăng + cấp...
Nghe vậy, mấy người trở nên trầm trọng.
Thực lực thượng giới thật sự không yếu!
Tỉnh Hồng lại nói: "Còn có một điều, chính là bản thân Nhân tộc!"
"Lần triều tịch thứ chín, đồ cổ Nhân tộc gần như đều bị giết, nhưng nếu đến bây giờ còn chưa bị diệt hết thì ta cảm thấy có khả năng vẫn còn một đám, nếu Tô Vũ là Nhân Chủ bình thường thì vấn đề không lớn! Nhưng gia hỏa này quen làm theo ý mình, độc bá thiên hạ, ngươi cảm thấy đám đồ cổ kia vui vẻ được sao? Có thể nghe lời một người mới hơn 20 tuổi như hắn à?"
Thiên Diệt khịt mũi coi thường: "Đám gia hỏa kia muốn khống chế hắn ư? Thực lực hắn không bằng thì thôi, mặt ngoài nịnh hót, nói năng đến là dễ nghe. Nhưng đợi sau này hắn mạnh lên rồi thì chắc chắn sẽ xử lý cả đám! Ta nói thật, nếu Nhân tộc thực sự còn đồ cổ thì bọn họ nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn, đừng để vạn tộc nhiều năm không giết được bọn họ, rốt cuộc lại bị gia hỏa kia xử lý, vậy mới thật sự là chịu thiệt!"