"Năm An Bình, ta là chủ nhân Nhân tộc Tô Vũ, tiến đến bái phỏng Văn vương tiền bối!"
Tô Vũ cung kính hô một tiếng, tò mò không biết sẽ có ai đáp lời hay không.
Có điều lần này là hắn suy nghĩ nhiều rồi, không gian hết sức an tĩnh, không có bất cứ âm thanh nào đáp lại.
Nhưng sau khi hắn nói xong, vương miện trên đỉnh đầu chợt lóe sáng, hai chữ Quan Thiên trên cửa sau chiếu ra từng đạo quang mang quét qua thân thể Tô Vũ!
Quang mang kia không có tính chất sát thương, Tô Vũ hơi cau mày muốn lùi lại, nhưng rõ rang tốc độ của hắn không nhanh bằng đạo quang mang kia, trong nháy mắt, quang mang đã lướt một lượt khắp người hắn.
Giờ phút này, hai chữ "Quan Thiên" tỏa ra hào quang lộng lẫy.
Vài giây sau, cửa lớn trước mặt tự chuyển động, chậm rãi mở ra!
Đập vào mắt Tô Vũ là một tiểu viện, trong viện có núi giả, có hồ nước, có hoa cỏ, có cây xanh, xa xa còn có cả một chiếc xích đu thật đẹp mắt.
Tô Vũ vừa nhìn liền nhận ra, bố trí này trông hoàn toàn tương tự nhà cũ của Văn vương!
Nơi đây hẳn là hậu viện!
Tô Vũ cau mày, nhìn về phía hai chữ Quan Thiên bên trên, là nó vừa mới xác minh thân phận của hắn ư?
Vậy nó xác nhận hắn mang thân phận gì?
Truyền nhân?
Nhân Chủ?
Hay là... kẻ mang theo thời gian sách của Thời Gian sư?
Tô Vũ hít sâu một hơi, Văn vương cho hắn cảm giác vô cùng thần bí, hắn thường xuyên nghe nói về Văn vương, nhưng càng đề cập lại càng cảm thấy người này hết sức thần bí, dường như không gì không làm được!
Có cảm giác y là người mưu kế thầm sâu!
Nhưng y đã biến mất, có lẽ y đang chinh chiến, có lẽ sắp không chịu đựng nổi, thậm chí là đã chết.
Ai có thể đối phó với một Văn vương cường đại như vậy?
Rốt cuộc là ai?
Nhớ tới lời cầu viện của Thời Gian sư, trái tim Tô Vũ bất giác cảm thấy trở nên lạnh lẽo.
Sự tồn tại đáng sợ như Văn vương mà còn gặp phải nguy hiểm, vậy ta thì sao?
Tô Vũ lắc mạnh đầu, thôi, không nghĩ nhiều nữa, vào trong xem thử cái đã.
Cửa sau tự động đóng lại.
Trong sân, xích đu tự lay động như có người đang ngồi chơi trên đói!
Nếu không tu luyện để nhìn thấy được, có lẽ còn tưởng rằng bị quỷ ám!
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một thứ từ trong biển ý chí của Tô Vũ bay ra!
Đó là Văn Mộ bia!
Trên Văn Mộ bia lưu chuyển từng đạo quang huy.
Sắc mặt Tô Vũ ngưng trọng.
Văn Mộ bìa tự bay rai Đáng chết Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ Văn vương vẫn còn có thể thao túng nó!
Đại đạo trong Văn Mộ bia vẫn luôn bị y nắm giữ và điều khiển?
Tô Vũ còn đang đăm chiêu, ngay sau đó, một màn càng khiến người ta sợ hãi hơn đã xảy ra.
Trên Văn Mộ bia dần dần hiện lên một đạo hư ảnh, người nọ đưa lưng về phía Tô Vũ, trường bào mơ hồ phấp phới theo gió.
"Ngươi đã đến rồi!"
Thanh âm hư ảo vang lên bên tai Tô Vũ.
Tô Vũ giật nảy mình, sau một lúc lâu, hắn mới cung kính thi lễ: "Văn vương tiền bối"
"Ta không ở đây!"
Ngay khi Tô Vũ vừa mở miệng, bóng trắng đưa lưng về phía hắn lại nói một câu, mang theo chút sắc thái thân bí, nhẹ giọng nói: "Đây chỉ là một sợi ấn ký ta lưu lại trên đạo trong bút đao"
"Bút đao này đáng lẽ nên được đệ tử của ta truyền thừa, nhưng ta biết đám học sinh kia của ta khó có thể khống chế đạo này! Trong số bốn đạo truyền thừa ta lưu lại, đạo bút đao là mạnh nhất, nhưng đồng thời cũng là đạo khó khống chế nhất!"
"Nếu ta hiện ra, chứng tỏ ngươi đã được truyền thừa một ít, có lẽ có hy vọng nắm giữ một đạo này, nó rất mạnh! Đây không phải là đại đạo do ta sáng lập, nó là đạo trời sinh, có điều ta không cần dùng. Vì vậy ta để lại cho các ngươi"
"Đặt bút như đao, thiên hạ này ai có thể chắn được lực lượng một bút của ta?"
Hư ảnh Văn vương tự lầm bẩm, vẫn luôn đưa lưng về phía Tô Vũ, không hiểu sao Tô Vũ bỗng có một ý tưởng lớn mật, hắn rất chạy đến trước mặt nhìn xem.
Nghĩ là làm, hắn liền quyết đoán chạy lên trước, hắn muốn biết bộ dáng của y!
Chơi thần bí chứ gì, ta cũng biết!
Nhưng ta vẫn muốn nhìn một chút!
Ngay sau đó, Tô Vũ lao đi, xuất hiện phía trước bóng dáng, có điều hắn chợt ngây ngẩn cả người!
Bởi vì... Vẫn là bóng lưng!
Tô Vũ nhanh chóng chuyển động, vờn quanh hư ảnh, liên tiếp chuyển động mấy chục vòng...
Cuối cùng Tô Vũ chính thức đầu hàng, nhịn không được âm thầm chửi bậy một câu.
Má nó!
Văn vương quả là nhân tài!
Ấn ký lưu lại chỉ là bóng lưng, dù nhìn từ phương hướng nào thì cũng đều là bóng lưng, ta phục rồi!
Sáng ý này quá trâu bò!
Ta muốn học!
Tô Vũ đổ khóc đổ cười, thật sự bội phục, hay lắm, dù nhìn từ góc độ nào thì cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của y!
Cái nảy có hàm nghĩa gì không?
Có chứt Ý là mặc kệ ngươi là ai, ngươi chỉ có thể nhìn được bóng lưng ta, cả đời cũng không đuổi kịp ta sao?
Hay là ngươi không xứng nhìn mặt ta?
Hình như bóng dáng Văn vương không để ý điều này, hoặc là nói, đây chỉ là đôi câu vài lời năm xưa y để lại, hôm nay bị kích phát tại đây mà thôi!
"Ngươi đã tìm tới phủ đệ của ta thì có lẽ là đã gặp vấn đề phiền toái đúng không?"
"Có thể tới tầng 8, có thể vào phủ ta... Có lẽ, hoàng đình đã hủy diệt!"
"Ta biết sau khi ta rời đi, chắc chắn vạn tộc sẽ ngo ngoe rục rịch, có khả năng hoảng đình sẽ gặp phải nguy cơ, nhưng ta không thể không đi, ta cần đi cứu người!"
"Ta không còn biện pháp nảo khác, cho nên ta mới để lại bốn đạo truyền thừa. Chỉ cần khống chế một trong số bốn đạo này thì có thể địch lại đám chủ nhân quy tắc, chống lại nghị viên, thậm chí áp chế bọn họ!"
"Đạo bút đao có thể văn có thể võ, cực kì sắc bén, cũng có thể áp chế chủ nhân quy tắc tầm thường, thậm chí là chém giết!"
Văn vương tự mình nói chuyện, y rất cường đại, nhưng dù mạnh thế nào thì bản tôn cũng không ở đây, nơi đây chỉ còn một sợi ấn ký tàn lưu.
Tô Vũ lười đáp, hắn biết dù mình có nói gì thì đối phương cũng không nghe thấy.
"Mặc kệ là có phiền toái hay muốn tìm kiếm trợ giúp, hay là tưởng tiệm một vị tiền bối như ta, nếu đã tới đây thì ngươi chính là khách quý, có lẽ là người khai sáng thời đại tiếp theo."
"Dù sao cũng có vài chuyện ta muốn nói cho ngươi biết!"
Bóng dáng tiếp tục lầm bẩm: "Ta để lại vài hậu chiêu trong vạn giới! Ta cũng không biết nó còn tồn tại hay không, còn có thể dùng được hay không. Có lẽ vô số năm tháng sau này, những lời ta nói mới được ngươi phát hiện, còn thời đại thuộc về ta sớm đã trở thành quá khứ và truyền thuyết "Bút đạo chỉ có Nhân tộc mới có thể kế thừa, cho nên khi ngươi tiến vào đây đồng nghĩa với việc ngươi đã nắm giữ một ít đạo bút đao, còn tiến vào phủ đệ của ta... Ngươi hẳn là Nhân tộc, dù không dùng được thì ta cũng phải nói ra, tránh để lãng phí"
"Trong phủ của ta có bốn căn phòng. Giấy, bút, mực, nghiên, mỗi thứ mở được một phòng, nếu ngươi sở hữu thực lực đủ cường đại thì nó sẽ tự mổ ra. Ngược lại không vượt qua được ta, vậy hãy dùng truyền thừa để mở! Không mỡ được, chứng tỏ ngươi không đủ cơ duyên!"
"Bốn phòng đều có đồ mà ta lưu lại, là cái gì thì chính ngươi hãy tự đi xem"
"Ngoài ra trong phủ không còn bảo vật khác, nếu phủ đệ vẫn còn, xin hãy duy trì nguyên trạng giúp ta, đừng phá hỏng nó. Ta đã cư trú ở đây mấy vạn năm, dù sao vẫn có chút cảm tình!"
"Kẻ tới sau... ta còn một lời cuối cùng, nếu muội muội ta trở về, xin hãy nói cho nàng biết là ta đã đi tìm nàng, nếu nàng bình an quay lại thì hãy về nhà cũ chờ ta, đừng chạy loạn nữa, đừng đi tìm + KH Dứt lời, hư ảnh dần dần tiêu tán, có điều giọng nói văng vằng ý cười vẫn vang lên: "Yên tâm, đạo bút đao chỉ có một sợi ấn ký lưu lại, không có bẫy"