Tô Vũ yên lặng nhìn hư ảnh tiêu tán, ngay sau đó, Văn Mộ bia trở về trong tay.
Tô Vũ cầm Văn Mộ bia cẩn thận quan sát, đáy lòng cảm thấy vô cùng bất đắc di.
Thôi!
Dù người ta có hậu chiêu thì hắn cũng không có biện pháp nào, đạo này do y khống chế, sau đó tách ra mà thôi.
Giấy bút mực nghiên, tổng cộng bốn đạo - bốn căn phòng.
Mỗi truyền thừa có thể mở cửa một phòng!
Tô Vũ có bút, có nghiên, một phần tờ giấy không hoàn chỉnh, nhưng lại không có mực.
Như vậy ta chỉ có thể mở cửa hai căn phòng thôi ư?
Cái thứ ba chưa chắc có thể mở ra, cái thứ tư chắc chắn không mở được, đúng không?
Thôi, tới đâu thì tới, cứ đi coi thử xem sao đã.
Tô Vũ đi dọc theo tiểu viện, sau đó hắn thấy mấy căn phòng mà Văn vương nói!
Đúng là bốn phòng, chúng nằm lặng hai bên đường, rất dễ thấy, bởi vì tạo hình tương đối độc đáo.
Một phòng trông cao ngất như bút.
Một gian phòng có hình dạng tựa cuốn sách, hẳn là giấy.
Bốn căn phòng tạo hình không giống nhau, cũng không cần lo lắng tìm nhầm.
"Bốn căn phòng..."
Tô Vũ đi đến bút phòng, tò mò không biết trong đó có ghi chép gì về Võ Hoàng không.
Văn vương nói y đã lưu lại hậu chiêu.
Vậy Võ Hoàng có tính là hậu chiêu của y không?
Nếu phải thì sẽ có một ít ghi chép, không thì chắc chắn là không có, nếu có thì xác suất nó ở trong bút phòng sẽ lớn hơn, bởi vì bút đạo là truyền thừa y để lại cho học sinh của mình, cũng chỉ có Nhân tộc mới có thể đi theo đạo này.
Nghiên mực đến từ một vị yêu thú thượng cổ, ngoại tộc cũng có thể đi, nếu hậu chiêu của y là Võ Hoàng, vậy sẽ không phải là nghiên mực, bởi vì làm vậy chẳng khác nào hại Nhân tộc.
Đây là phán đoán của Tô Vũ!
Mực thì khó mà nói.
Giấy đạo thì y để lại cho Giám Thiên Hầu, Giám Thiên Hầu không phải là Nhân tộc, hẳn là Văn vương sẽ không để lại hậu chiêu Võ Hoàng cho ngoại tộc khống chế, đó là một vị chủ nhân quy tắc chân chính!
"Cho nên nếu Võ Hoàng thật sự là hậu chiêu mà y nhắc tới, vậy chắc chắn sẽ nằm ở bút phòng!"
Tô Vũ nhanh chóng suy đoán tất cả, hắn có chút chờ mong, chỉ cần tìm được thứ gì đó về Võ Hoàng thì ba căn phòng khác không mở ra được cũng không sao cải Tô Vũ đi tới trước cửa bút phòng.
Trên cửa còn có một cái khóa.
Chìa khóa hẳn là bút!
Tô Vũ nhanh chóng hóa Văn Mộ bia thành hình cây bút, cắm vào lỗ khóa, xoay một chút, ổ khóa liên mỡ ra, thấy cái khóa nặng trĩu sắp rơi xuống đất, Tô Vũ liền thuận tay chụp lấy.
Thế nhưng khi nhìn lại thì hắn liền kinh ngạc.
Đây là... Quy tắc!
Một loại lực lượng quy tắc!
"Cụ hiện lực lượng quy tắc dùng để khóa phòng, đây là một đại đạo!"
Không phải khóa là đạo, mà là Văn vương khống chế một đại đạo liên quan đến khóa, dùng để giam cầm, hoặc nói đúng hơn là trấn áp!
Tô Vũ hít sâu, không nghĩ tới đại đạo cổ quái như vậy cũng bị ngài ấy khống chết Tô Vũ cảm thấy nếu mình hấp thu lực lượng quy tắc trong cái khóa này thì có lẽ sẽ phác họa ra được một thần văn, hơn nữa có hy vọng rất lớn bước vào khóa đạo!
"Lợi hại!"
Tô Vũ cảm khái một tiếng, tiếp đó liền cẩn thận cất ổ khóa vào biển ý chí.
Đây là của ta!
Thứ này là bảo vật Dù tạm thời mình không thể lý giải được đại đạo trong này thì cứ để nó hỗ trợ cường hóa thần văn cũng tốt.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt hắn trước tiên là một cái bàn vuông nhỏ, trên bàn bảy một cái hộp!
Tô Vũ trực tiếp đi vào cầm lấy cái hộp, không khỏi hào hứng thốt lên: "Kiếm lời rồi! Cái hộp này cũng là một loại lực lượng quy tắc dùng để phong tỏa thời gian, không cho đồ vật trong hộp bị hủ bại!"
Ánh mắt hắn không tồi, liếc mắt một cái liền đoán ra tác dụng của cái hộp này!
Càng lúc càng thấy Văn vương thật lợi hại!
Người ta dùng vật chất rèn bảo vật, ngài ấy lại dùng lực lượng quy tắc tạo thành đồ vật sinh hoạt, thật xa xỉ!
Về sau, ta mà có thể khống chế đại đạo thì ta cũng muốn chơi như vậy!
Để kẻ khác vừa nhìn liền cảm khái ta quá trâu bò, không cùng đẳng cấp với người bình thường!
Tô Vũ mở hộp, bên trong đặt một tờ giấy kim sắc và một con dấu nho nhỏ.
Trên giấy có viết vài chữ.
Không có bẫy rập cũng không có khảo nghiệm, y không cần làm điều đó.
Văn vương cực kỳ tự tin về chính mình, trừ Nhân Hoàng ra thì không ai khác có thể phá mở phủ đệ và căn phòng y lưu lại. Nếu có người có thể mở, vậy kẻ đó chính là người truyền thừa của y, đã là truyền thừa của mình thì y làm khó dễ đối phương để làm gì, y không rảnh rỗi như thế Tô Vũ nhìn thoáng qua tờ giấy, vừa nhìn Tô Vũ liên thấy vui mừng!
Quả nhiên suy đoán của ta không sai.
Có quan hệ đến Võ Hoàng!
Thì ra bọn họ cố ý không giết Võ Hoàng chứ không phải là không giết được!
Càng đọc Tô Vũ lại càng cau chặt mày.
Văn vương không định che giấu, y đơn giản kể lại rõ ràng tình huống.
Võ Hoàng xem như hậu chiêu mà y để lại, có điều cũng không hoàn toàn là như vậy!
Dựa theo cách nói của Văn vương thì do tính tình Võ Hoàng bạo ngược, trong lúc chinh phạt vạn tộc đã giết rất nhiều người, thậm chí là lạm sát kẻ vô tội, cho nên Võ vương mới đi đối phó với lão.
Khi đó y không ngăn cản, dù y biết những cường giả bị giết trong lời Võ vương lấy cớ không phải do Võ Hoàng ra tay!
Về sau bọn họ thành lập Tinh Vũ phủ đệ, dùng thân thể Võ Hoàng chế tạo cũng là chuyện cố ý, trong đó có rất nhiều nguyên nhân, đáng tiếc Văn vương không kể cụ thể về chuyện này.
Trên giấy có để lại một ít phương pháp dung để đối phó Võ Hoàng.
Võ Hoàng nhất định sẽ không cam tâm trở thành quân cờ hay tay sai cho Nhân tộc. Điều này thực bình thường, thực lực quá yếu mà muốn khống chế Võ Hoàng thì chính là tìm chết!
Văn vương để lại một con dấu, tác dụng không quá lớn, tác dụng duy nhất của con dấu này chính là khi Võ Hoàng bạo ngược, dùng nó thì có thể trấn áp thiên tính bạo ngược của lão, nhưng lực lượng tàn lưu trên con dấu chỉ hữu hạn, nói đơn giản thì con dấu này tương tự một thần văn của Tô Vũ!
"Thánh!"
Cảm hóa Võ Hoàng vài lần, gúp lão khôi phục bình tĩnh, không còn bạo ngược nữa, dĩ nhiên thời gian kéo dài không lâu.
Mà thủ đoạn thu phục Võ Hoàng chân chính thì Văn vương nói là phải nắm giữ bút đao!
Hoàn toàn khống chế đại đạo này!
Như vậy thì mới có thể tìm được đại đạo của Võ Hoàng, dùng bút đao khắc hoạ vài thứ trên đại đạo của lão, hạn chế hành động của đối phương.
Đương nhiên cũng phải phòng ngừa phản phệ, đây là điều không thể tránh.
Tô Vũ nhìn một hồi, bất giác cảm thấy đau răng.
Việc này không dễ!
Ta mà nắm giữ được một đại đạo lợi hại như bút đao thì còn cần dùng đến Võ Hoàng ư?
À không, có lẽ vẫn cần dùng, dù sao lão cũng là một vị chủ nhân quy tắc!
Tuy con dấu có vẻ không hữu dụng lắm, nhưng nghĩ kĩ thì chưa chắc, ví dụ như lần sau dùng với địch nhân, hoặc khi Võ Hoàng thoát khốn thì mình có thể dùng nó làm thủ đoạn bảo mệnh cũng được.
Hoặc có thể dùng làm thủ đoạn để bất ngờ giết chết Võ Hoàng!
Ngươi không nghe lời, ta liền dùng con dấu khiến ngươi nghe lời, sau đó giết chết ngươi...
"Không tôi!"
Tô Vũ nghĩ vậy, chỉ tiếc là không thể đạt tới mục tiêu mình mong muốn.
Đây không phải là thủ đoạn hoàn toàn khống chế Võ Hoàng mà hắn từng nghĩ.
Đương nhiên dấu vết bút đao Văn vương lưu lại khiến Tô Vũ khẽ động tâm, thứ này có thể khống chế đại đạo của Võ Hoàng, có khả năng đạo bút đao ấy cường đại hơn so với hắn tưởng tượng!
Ngay cả Võ Hoàng cũng bị khống chết Lúc trước Tô Vũ còn nghĩ một đại đạo đã là không tồi, nhưng Văn vương để lại bốn đạo, có nhiều rồi thì bỗng nhiên cảm thấy cũng chỉ bình thường.
Hiện tại hắn lại nghĩ, đạo bút đao mình đang nắm giữ có khả năng còn mạnh hơn cả đạo của Võ Hoàng!
Giờ phút này, văn tự trên trang giấy bỗng chốc tiêu tán, xem ra chỉ có thể xem duy nhất một lần, hiển nhiên là không muốn bị những người khác ngoải ý muốn đọc được.
Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng, vội thu hồi con dấu, thậm chí hắn còn lấy nốt cả cái hộp và tờ giấy!
Đều là thứ tốt!
Hắn vừa muối rời đi, sau khi nghĩ kĩ thì bèn quay lại cuỗm luôn cái bản.
Thứ này rất xịn, có thể dùng làm vật gánh chịu!
Đã lấy bàn mà không lấy ghế thì chẳng phải kỳ cục lắm sao? Vậy nên Tô Vũ liền thu luôn cái ghế dựa duy nhất trong phòng.
Văn vương giàu thế này, chỉ xin một ít đồ thôi thì chắc ngài ấy không để ý đâu.