Tô Vũ lại nói: "Nhân Hoàng thượng cổ cũng chính là người ở thời kỳ của ngài. Võ Hoàng cảm thấy ngài ấy có cường đại không? Vì sao hiện tại có rất ít lời đồn về vị kia, thậm chí còn không có cả truyền thừa?"
Võ Hoàng không đáp.
Tô Vũ phỏng đoán: "Không thể nói sao?"
Hồi lâu sau, Võ Hoàng mới cất tiếng: "Không phải không thể nói mà là khó nói, hiếm khi thấy vị kia ra tay, chỉ biết nhóm người Thái Sơn đều nghe lời đối phương. Vị kia chỉ lo chấp chưởng thiên hạ, việc văn võ đều giao cho người khác! Ta và đối phương cũng không có giao thiệp gì."
Tô Vũ nhướng mày, thật thân bí.
Hắn lại hỏi: "Vậy không đề cập tới Nhân Hoàng nữa, nói chuyện của chúng ta đi. Hiện tại Võ Hoàng còn muốn giết ta không?"
"Đương nhiên!"
Võ Hoàng khinh thường việc phủ nhận, bình thản nói: "Thù Thái Sơn khi nhục ta còn lớn hơn thù giết ta! Gã đã nhục nhã ta vô số năm tháng, mối Ị?
hận này vĩnh viễn ta cũng không quên Tô Vũ trầm giọng nói: "Đó là thù hận giữa ngài và Võ vương, ta mặc kệ, ta chỉ hy vọng một điều là Võ Hoàng đừng làm liên lụy đến người khác!"
Võ Hoàng lạnh nhạt đáp: "Nhân tộc hiện nay đều nhận truyền thừa từ những kẻ ngụy quân tử kia!
Một câu đừng liên lụy đến người khác của ngươi là có thể bỏ qua thù chịu nhục mười vạn năm của ta sao?"
Mười vạn năm!
Đầu bị bẻ gãy, thân thể hóa thành phủ đệ, mông trồng hoa... Khụ khụ, tóm lại quả thật Võ Hoàng không thể bỏ qua mối thù này, chuyện này còn đáng hận hơn việc bị Thái Sơn giết nhiều.
Năm xưa mà gã giết lão đi là xong hết mọi chuyện.
Nhưng Võ vương lại không làm thế, gã để lão sống rồi lại làm nhục lão như thế, lão không thể chấp nhận được!
Oán hận khủng khiếp!
Tô Vũ ngẫm nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Cũng đúng, việc này khó mà nói, ta đây lại hỏi một câu, Võ Hoàng cảm thấy hiện tại cần bao lâu mới có thể thoát vây?"
Võ Hoàng lạnh lùng chất vấn: "Ngươi muốn ngăn cản ta ư?"
"Không phải!"
Tô Vũ mỉm cười: "Ta chỉ muốn biết ngài cần bao lâu mà thôi, để xem trong thời gian đó ta có thể áp chế ngài hay không, tránh đến lúc đó lại xảy ra sự cốt"
"Nực cười! Ngươi cho rằng mình khai Thiên Môn thì có thể sánh bằng bổn hoàng sao?"
"Không thể nào, con đường tu luyện có vô số việc ngoài ý muốn, có lẽ khi Võ Hoàng thoát vây thì ta đã chết, ta chỉ hỏi chút thôi ấy mà!"
Tô Vũ thúc giục: "Võ Hoàng, nếu không ngại thì tiết lộ tí đi"
Võ Hoàng cười nhạo: "Gia hỏa thú vị, yên tâm đi, nếu ta thoát vây thì ngươi sẽ lập tức cảm nhận được! Chư thiên vạn giới này đều bị quy tắc phong tỏa, đến lúc quy tắc không phong tỏa được nữa, tất cả lực áp chế trên người ta đều sẽ suy yếu phân nửa, khi đó chính là thời cơ để ta thoát vây khốn!"
"Nghĩa là khi thượng giới mổ ra, Võ Hoàng liền có hy vọng lấy lại tự do?"
"Chỉ là có hy vọng...
Giờ phút này, hai người nhẹ nhàng trò chuyện giống như bằng hữu bình thường, Võ Hoàng bình thản nói: "Nhưng nếu ngươi giết thêm người, chặt đứt thêm vài cái đại đạo, lực lượng phong tỏa vạn giới sẽ yếu đi, có khi ta sẽ thoát ra sớm hơn! Đến lúc đó nhất định sẽ rất thú vị!"
Tô Vũ mỉm cười: "Ta hiểu rồi! Đúng là thú vị! Vì sao Võ Hoàng không đi tìm đám người Võ vương để trả thù? Ta biết bọn họ còn chưa chết! Ta cảm thấy nhất định Võ Hoàng có thể tìm được, không được thì cứ đi dọc theo thời không trường hà, ngài từng giao thủ cùng Võ vương, nhất định biết bộ dáng đại đạo của ông ấy, khi tìm được đại đạo thì sẽ bức được ông ấy xuất hiện, nếu ông ấy đã chết, vậy không cần hận thù thêm nữa! Nếu không chết thì ngài cứ chạy theo đại đạo mà đi giết người là xong!"
Võ Hoàng trầm mặc.
Có đạo lý, nhưng Võ Hoàng lại lạnh nhạt phản bác:
"Hắn mạnh hơn bổn hoàng, ngươi nghĩ ta là thằng ngốc sẽ lập tức đi tìm hắn trả thù ư?"
"Không phải, nếu ông ấy không chết thì có nghĩa là ông ấy đã chiến đấu với kẻ khác mười vạn năm, chắc chắn đã thành đuốc tàn trong gió, vậy mà ngài còn sợ sao? Nếu thế thì ta khuyên Võ Hoàng vẫn nên từ bỏ đi, đổi thành ta, kẻ thù đã tàn đến vậy rồi mà ta còn đánh không lại, vậy không buông tay trả thù thì còn làm gì nữa?"
Võ Hoàng lại im lặng suy nghĩ.
Lão không muốn nói chuyện với Tô Vũ thêm nữa!
Quá đả kích!
Sau đó lão nghĩ tới gì đó, cười lạnh nói: "Bổn hoàng sẽ không lập tức rời đi, bổn hoàng mà khôi phục thực lực bản thân xong thì giết truyền thừa của bọn chúng trước, diệt sạch hy vọng của chúng, sau đó mới đi tìm giết đám người Võ vương sau!"
Tô Vũ không quan tâm lắm: "Được rồi, tùy ngài!
Dù sao vẫn còn sớm, thượng giới cũng cần thời gian để mở ra. Chủ nhân quy tắc rất mạnh, nhưng... Võ Hoàng cũng đừng khinh thường người trong thiên hạ, hy vọng ngài sẽ không tự chuốc lấy phiền phức!"
"Càn rỡ!"
Võ Hoàng phẫn nộ: "Bổn hoàng mà thoát ra, kẻ ta +:
xử lý đầu tiên chính là ngươi Ị?
"Tùy ngài Tô Vũ cười nói: "Thích thì ngài cứ tìm ta, khi đó nếu ta còn chưa chết, Võ Hoàng mà dám đến gây chuyện thì ta liên đánh chết ngài, tránh cho phiền toái kéo dài! Ngài đừng giận, cẩn thận không là tức giận cả đời, không tỉnh táo nổi, bỏ lỡ thời gian giải phong thoát vây đấy! Mấy năm tới cố mà tỉnh táo như hiện tại đi, không dễ đâu, ngài mà điên lên thì phiền toái lắm!"
Võ Hoàng không hé răng.
Bởi vì rất có đạo lý!
Lão không thể tùy tiện nổi giận, lão chỉ có chút ý chí lực sống lại, một khi tức giận thì ý chí lực sẽ lầm vào hỗn loạn như trước đây, có khả năng lão sẽ lại ngủ say lần nữa, đến lúc đó phải cần Tô Vũ tới đánh thức hộ.
Tô Vũ không phải kẻ ngốc, nếu lão mà rơi vào trạng thái mê man như mười vạn năm qua, tám chín phần mười là hắn sẽ mặc kệ lão.
Tô Vũ không thèm quản Võ Hoàng nghĩ gì, hiện giờ hắn đã nhìn thấu tâm tư của đối phương.
Để bảo trì thanh tỉnh, dù lúc này hắn có hét gọi Thái Sơn thì lão cũng sẽ nín nhịn.
Thậm chí dù ngươi có tiếp tục trồng hoa trong mông lão thì cũng chưa chắc lão sẽ phẫn nộ.
"Võ Hoàng, mở cửa cho bọn ta đi, bọn ta sẽ theo lối thông đạo Tử Linh để ra ngoài. Bây giờ mà xuống tầng ngâm 1 thì còn phải chờ một thời gian nữa mới có thể chủ động truyền tống rời đi!"
€3.. e.
Võ Hoàng lạnh lùng không thèm quan tâm.
Tô Vũ không vội, tươi cười nói với lão: "Võ Hoàng, ngài mà không mở cửa thì ta sẽ lập tức đi xuống tâng ngầm 1 nhổ tóc ngài, nếu ngài cứ kiên quyết làm vậy thì được thôi, vừa vặn ta còn đang thiếu I?
vật gánh chịu đây, đa tạ ngài trước nhé €3.. e.
Ngay sau đó, phong ấn thông đạo Tử Linh được cởi bỏi Ngươi cút đi!
Võ Hoàng chán ghét Tô Vũ cực kỳ, nhưng lão phải bảo trì bình tĩnh, không thể bị gia hỏa này chọc giận dẫn đến chính mình lâm vào hỗn loạn nữa, nếu lão còn bỏ lõ thời cơ thượng giới mở ra thì quy tắc sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Tới lúc đó, dù lão có thể thanh tỉnh lần nữa thì cũng phải chờ lần tiếp theo thượng giới mỡ ra, chính là một vạn năm sau!
Tô Vũ tươi cười!
Nghe lời mới là ngoan!
Hắn nói đi nhổ tóc lão chỉ là đe dọa mà thôi, nếu làm thật, khi Võ Hoàng thoát vây thì khẳng định sẽ tìm giết hắn đầu tiên.
Tuy rằng hiện tại cũng chẳng khác gì, nhưng có khả năng vẫn còn đường cứu vấn, chưa tới nỗi trở mặt thành thù không chết không thôi lắm.
Mặc kệ lão, rời đi trước đãi Bên ngoài có một thế giới tốt đẹp đang chờ đợi mình, nói chuyện phiếm cùng một kẻ điên tại đây chẳng có ý nghĩa gì.
Điều nên biết ta đều đã biết!
Nghĩ đến đây, Tô Vũ liền nhìn về phía Giang Tinh Môn: "Thông Thiên Hầu, ngươi có thể rời khỏi đây không?"
Thông Thiên Hầu lắc đầu: "Ta phải thủ vệ! Đây cũng là một bộ phận quy tắc, trừ khi không còn tâng 8 thì ta mới có thể rời đi, nhưng tầng 8... là hội nghị, dù chủ nhân quy tắc đích thân tới thì cũng rất khó hủy diệt được tầng 8!"
Tô Vũ đã hiểu, hắn nhìn lên trên, cười nói: "Võ Hoàng, sau khi thoát vây thì việc đầu tiên ngài làm là hãy phá hủy tâng 8, hoặc là lần sau ta tới đây sẽ tự hủy để mang Thông Thiên Hầu ra ngoài, ngài không đến mức khó xử một tên trông cửa, đúng chứ?"
Võ Hoàng lười đáp lời.
Tô Vũ nói: "Vậy ta không nói nhiều nữa, Thông Thiên Hầu, ngươi tiếp tục ở đây đi, sau này ta mạnh hơn rồi sẽ đến đây phá hủy tầng 8, hoặc là diệt hết quy tắc để mang ngươi ra ngoài chơi!"
"Đa tạ Nhân Chủ!"
Thông Thiên Hầu cảm thấy không sao cả, không đi thì ở lại thôi, y trông cửa quen rồi!