Lão Quy bình thản cất tiếng: "Giám Thiên Hầu vẫn còn dám đi lại khắp nơi vậy à?"
Giám Thiên Hầu vẫn mang bộ dáng thư sinh, y nhìn lão Quy, vẻ mặt phức tạp: "Lần trước tới gặp Hồng Mông huynh, ta hồi Hồng Mông huynh thiên hạ này có nhất thống được không, Nhân Hoàng sẽ xuất hiện ư? Ta còn hỏi, có phải Tô Vũ tiến vào trong đó rồi hay không, Hồng Mông huynh... Haizz!"
Kỳ thật y cũng có dự cảm.
Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn.
Lão Quy bình tĩnh đáp: "Lân trước ta đã nói rồi, dù ngươi luyện hóa Liệp Thiên Bảng cũng chẳng sao. Liệp Thiên Bảng vốn không phải là đồ của Tô Vũ, hắn sẽ không để ý, nếu lần ấy ngươi nguyện ý I?
giúp hắn thì cục diện sẽ không như hiện tại Giám Thiên Hầu cười khổ: "Không nhắc đến việc ấy nữa! Lân này ta tới không phải là vì hối hận vì những việc mình đã làm, từ lần triều tịch thứ bảy thì ta đã không còn đường lui! Văn vương lưu lại Liệp Thiên Bảng cho ta trông coi nhưng ta lại tự ý dùng, từ lúc ấy thì ta đã biết mình không còn đường lui nữa rồi!"
"Hầu gia có gì phân phó?"
Lão Quy đạm mạc, bọn họ không phải người cùng đường.
Tuy rằng hiện giờ trong trời đất này, lão và Giám Thiên Hầu xem như những kẻ cổ xưa nhất.
"Không dám nhận!"
Giám Thiên Hầu hỏi thẳng: "Ta chỉ muốn hỏi một chút, có phải Tô Vũ đã đến nhà cũ của Văn vương hay không?"
"Không biết"
"Ngay cả chuyện này mà Hồng Mông huynh cũng không muốn cho ta biết sao?"
Giám Thiên Hầu chua xót, sau đó lại nói: "Hình như ta nhìn thấy bóng dáng con chó Văn vương nuôi năm xưa. Hồng Mông huynh, ngươi nói xem rốt cuộc Văn vương đã chết hay chưa? Nếu chưa chết thì vì sao y mãi không trở lại? Nếu trở về sớm một chút thì làm gì đến nông nỗi này! Còn có... Tô Vũ... Hắn... Có phải là Văn vương hay không?"
Giọng y run lên: "Vì sao đồ của Văn vương đều rơi vào tay hắn? Văn Mộ bia, con chó kia, mà nay ngay cả các ngươi cũng đứng về phía hắn, Thực Thiết Thú Hoàng cũng đứng về phía hắn..."
Y muốn nhận được một đáp án minh xác.
Tô Vũ có phải Văn vương hay không?
Lão Quy thấy y sợ hãi đến vậy thì thoáng cau mày.
Giờ phút này, lão Quy biết nếu mình nói Tô Vũ chính là Văn vương, vậy Giám Thiên Hầu chắc chắn sẽ càng sợ hãi!
Dù về sau bình tĩnh nghĩ kỹ lại thì chưa chắc y đã hoàn toàn tin tưởng, nhưng chung quy vẫn sẽ ôm lòng kiêng ky và hốt hoảng mỗi khi đối diện với vị Nhân Chủ kia.
Nhưng... lão Quy không nói vậy.
Lão bình tĩnh nói: "Tô Vũ là Tô Vũ! Văn vương là Văn vương! Sinh tử luân hồi không tồn tại! Tử Linh giới ở ngay đây, nếu thật sự có thể chết đi sống lại, thậm chí là đầu thai trong truyền thuyết... Vậy không chừng Văn vương sẽ đích thân dùng dáng hình của chính mình trở về"
"
"Hầu gia, ngươi nghĩ nhiều rồi Giám Thiên Hầu trầm mặc, một lát sau, y nặng nề thở dài một tiếng: "Có lẽ. Ta từng ở cạnh Văn vương nhiều năm, ta nhớ ngài ấy có nói thế gian này có tuyệt thế cường giả muốn mở ra sinh tử luân hồi. Không phải Tử Linh giới hiện tại, Tử Linh giới không hoàn thiện. Ý Văn vương là sau khi hoàn thiện, sinh linh có chúa tể của sinh linh, Tử Linh có chúa tể của Tử Linh! Chúa tể của Tử Linh có thể cho người sống sau khi chết đầu thai trổ về, sống thêm một đời, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn luân hồi...
Y cười khổ: "Ta từng nghe lời này nên mới thấy sợ hãi, Tô Vũ hắn có thể là Văn vương chuyển thế hay không? Văn vương có thể mở ra đạo sinh tử luân hồi hay không?"
Lão Quy bình tĩnh nhắc nhở: "Ngươi lo sợ không đầu làm chi. Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Hầu gia, nếu hiện tại ngươi thay đổi lập trường..."
Giám Thiên Hầu có vẻ đìu hiu, hồi lâu, y khẽ cười: "Thôi! Ngươi không hiểu! Ta... Chỉ muốn chạy xa hơn một chút! Ta là linh trong thiên địa này, ta cũng muốn chạy xa hơn, ta cũng muốn trở thành tồn tại được thế gian này sùng bái, khiến mỗi người nhìn thấy ta đều phải kính sợ... Ta không muốn tôn người khác làm chủ nhân của mình tuc + nưa...
Lão Quy không nói gì.
Thôi vậy, mỗi người có lựa chọn, có lập trường riêng của mình.
Nhưng lão cảm thấy Giám Thiên Hầu không có hy vọng.
Giám Thiên Hầu lộ vẻ hiu quạnh, y xoay người biến mất tại chỗ, lần này y tới chỉ là để được an tâm, ít ra lão Quy đã trấn an y, lão Quy nói Tô Vũ không phải là Văn vương.
Trong thế gian này lão Quy là người sống lâu nhất, lão nói không phải, vậy thì là không phải.
Y chỉ cầu một đáp án!
Giám Thiên Hầu đi rồi, chốc lát sau, thông đạo chấn động, Thiên Diệt bất mãn nói: "Lão đại, sao ngươi không nói Tô Vũ chính là Văn vương, hù chết tên khốn ấy đi?"
"Còn nữa, ta tấn cấp Hợp Đạo rồi, lão đại, ngươi khách khí với ta một chút, nếu còn dẫm đầu ta nữa thì ta sẽ trở mặt đấy!"
Lão Quy không nói gì, Hợp Đạo thì làm sao?
Hợp Đạo ghê gớm lắm sao?
Ta vẫn đánh ngươi như thường!
Lão không để ý tới lời khoe khoang của Thiên Diệt, chỉ ngẫm nghĩ rồi khẽ cười đáp: "Văn vương là Văn vương, Tô Vũ là Tô Vũ, hai người có nhần cách và tính cách khác nhau, ngươi đừng nhắc đến chuyện này nữa, nhắc nhiều cẩn thận Tô Vũ đánh ngươi cũng nên! Dù Tô Vũ ở đây thì hắn cũng sẽ không nói chính mình là Văn vương! Chỉ khi hắn còn nhỏ yếu thì hắn mới dùng Văn vương để đe doa, hiện tại... Có lẽ hắn không muốn làm vậy đầu!
Ai muốn sống thành người khác chứ?
Dù người kia cái thế vô song thì cũng vậy.
li "Cũng đúng Thiên Diệt gật đầu, lão Quy lại dặn dò: "Ngươi đừng chạy loạn! Lần này ngươi thăng cấp Hợp Đạo xong thì điệu thấp một chút, ta cảm thấy Tô Vũ sẽ không khai chiến ngay đâu, cẩn thận bị kẻ khác phát hiện!"
Lão Quy cảm thán: "Hắn cược thắng rồi!"
Thiên Diệt nhe răng: "Ta cho rằng sẽ thua chắc, không ngờ kết quả lại thắng! Lão đại, ngươi không biết đâu, ở thời khắc cuối cùng ta đã chuẩn bị tự bạo rồi, mọi người đều ôm tỉnh thần cùng nhau chịu chết, nào ngờ... Ha ha, thế cục biến chuyển Ị"
cái một luôn "Võ Hoàng ra tay?"
"Không phải!"
Thiên Diệt hưng phấn: "Là chính hắn! Hắn còn một giọt máu của tiểu cẩu kia, chà chà, kỳ thật gia hỏa này rất tàn nhẫn, hắn thấy chúng ta đều sắp bị đánh chết, muốn tự bạo tới nơi rồi mà hắn cũng chẳng nhắc trước gì cả"
Lão Quy hiểu ra, cười bảo: "Bình thường thôi, hắn sợ nhiều tên ngốc như ngươi sẽ làm bại lộ tình huống của hắn, còn cái gì chân thật hơn không biết chính mình diễn kịch mà vẫn phải diễn!"
"Đông Thiên vương rất cường đại, khi đó các ngươi có thật sự tuyệt vọng hay không thì lão đều có thể cảm nhận được, nếu các ngươi không lộ vẻ tuyệt vọng chân thật thì sao lão lại đễ dàng mắc câu?"
Thiên Diệt gật gật đầu, lại nói: "Lão đại, vậy chúng ta hoàn toàn đứng về phía Tô Vũ ư?"
Lão Quy trầm ngâm một hồi, hồi lâu sau, lão nhẹ giọng hồi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta à"
2Thiên Diệt tỏ vẻ tùy ý: "Ta nghe lão đại!"
"Không, các ngươi có ý nghĩ của chính mình"
Lão Quy lẩm bẩm: "10 vạn năm trước, các ngươi nghe ta nên khiến các ngươi bị cầm tù 10 vạn năm hệt như tù nhân, mà nay các ngươi lại có một lần lựa chọn khác..."
"Ít nhất chúng ta còn sống!"
Thiên Diệt cười nói: "Nhưng nếu thật sự muốn hỏi ý kiến ta thì... ta muốn chiến! Lão đại, tiếp tục như vậy thì khi nào mới kết thúc? Ta cảm thấy trong vạn giới này, Tô Vũ mới là người có hy vọng hoàn thành mục tiêu nhất thống rồi định lại quy tắc! Lần triều tịch thứ chín, Bách Chiến vương có tới tìm ta, cũng có lẽ đã tìm lão đại, ta nhìn bộ dáng tên kia liền biết là không làm được đại sự!"
Thiên Diệt bĩu môi: "Dù sao ta cũng là kẻ không làm được đại sự nên vừa nhìn liền biết, Bách Chiến vương giống ta, hắn còn nói rằng nếu vạn tộc khiêu khích thì cứ mang đao đi chém! Hắn không biết nhẫn nại chút nào..."
Lão Quy bật cười: "Iô Vũ cũng vậy còn gì!"