Tô Vũ không có hứng thú tự hỏi vấn đề này.
Bấy giờ hắn đang xé rách hư không, quan sát thiên địa, thời không trường hà vắt ngang không gian, Tô Vũ cảm thấy nó cực kì mỹ lệ!
Sau khi khai Thiên Môn, cảnh sắc hắn nhìn thấy đã không còn như trước.
"Thật đẹp Tô Vũ âm thầm cảm khái.
Không bao lâu sau, hắn đã về tới thông đạo Nhân cảnh.
Nhân cảnh.
Đại Chu vương còn đang làm mưa chưa tới 10 ngày.
Giờ phút này, y bỗng nhìn về một phương, ngay sau đó y khẽ biến sắc!
Nơi xa, một người mặc áo bào trắng đạp không đi đến, Đại Chu vương nhất thời cảm thấy hoảng hốt.
"Tô Vũ?"
Là Tô Vũ!
Nhưng Tô Vũ không xé rách hư không, dưới chân hắn như đang giẫm lên cái gì đó, nó mơ hồ có chút quang huy, hắn đang đạp lên quang huy nọ bước đi!
Đại Chu vương sửng sốt, sau một lúc lâu, chợt nhận ra quang huy nọ là gì, y càng thêm hoảng sợ:
"Đây là... Xuôi dòng mà xuống?"
Hắn đi xuống thuận theo thời không trường hà ư?
Ánh mắt y bùng nổ thần quang nhìn về phía bên kia, dường như y nhìn thấy một con sông, Tô Vũ đang giẫãm lên con sông ấy, tốc độ nhanh kinh người!
Nháy mắt hắn đã xuất hiện trước mặt y!
"Đại Chu vương!"
"Tô... Vũ Hoàng!"
Đại Chu vương gian nan mở miệng!
Thiên Môn trên trán Tô Vũ mở rộng, một cái liếc nhìn của hắn khiến toàn thân Đại Chu vương đều cảm thấy lạnh lẽo.
Tô Vũ cứ thế lắng lặng nhìn y một hồi, sau đó mới chậm rãi cất tiếng: "Không tồi, thần văn Hợp Đạo, còn đi theo nhẫn đạo! Có thể nhẫn, có thể chờ đợi I?
là chuyện tốt! Ta còn tưởng rằng ngài đi tĩnh đạo Vẻ mặt Tô Vũ hờ hững, bình tĩnh.
Nhưng cảm xúc trong lòng Đại Chu vương lại phập phồng dậy sóng.
Hắn đã nhìn ra!
Hắn đã nhìn ra rồi!
Tô Vũ bình thản nói: "Nhẫn đạo không tồi, nhưng ngươi muốn khống chế đạo này thì có vẻ hơi khó!
Có lẽ chủ nhân quy tắc còn chưa chết! Hợp Đạo cũng gần đến giới hạn, mạnh hơn ta tưởng tượng, bất quá... không mạnh đến trình độ ta từng nghĩ!"
Tô Vũ cười khẽ, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Hắn tiếp tục đạp không rời đi, dọc theo thời không trường hà tiến về phía thác nước thời gian.
Thanh âm Tô Vũ từ thời không trường hà truyền ra: "Triệu tập Vĩnh Hằng Nhân tộc tới Tinh Lạc Sơn chờ ta!"
".. RỐI Đại Chu vương lên tiếng, lộ rõ vẻ chấn động và thất thố.
Rốt cuộc Tô Vũ đã thay đổi tới cố nào?
Trong khoảnh khắc đối mặt ban nãy, y cảm thấy chính mình đã bị hắn nhìn thấu!
Thiên Môn trước trán hắn chẳng lẽ là Thiên Môn hợp nhất trong truyền thuyết?
Thiên Môn hợp nhất, tất cả không thể giấu giếm!
Đại Chu vương đứng ngây người tại chỗ rất lâu mà vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Hình như Tô Vũ đã thật sự bước trên thời không trường hà rồi biến mất, không phải như những người khác là xé rách thời không trường hà, mở ra một nhánh sông, Tô Vũ không xé rách gì cả, mà là xuôi dòng biến mất.
Hai điều này không giống nhau!
Khai Thiên Môn!
Từ xưa đến nay, không mấy người khai được Thiên Môn, mà Tô Vũ lại thật sự khai Thiên Môn thành công.
Hắn có thể nhìn thấu tất cả!
Đại Chu vương không biết nên vưi hay buồn, y than nhẹ một tiếng, Tô Vũ, trong khoảng thời gian ngắn hắn đã hoàn toàn lột xác.
Trước đó tuy rằng bọn họ nguyện ý nâng Tô Vũ lên vị trí Nhân Chủ, nhưng nói thật là kể cả y hay Đại Tân vương thì đều cảm thấy Tô Vũ chỉ gánh cái danh mà thôi.
Về phần Tô Vũ muốn khống chế toàn bộ Nhân tộc thì Đại Chu vương cho rằng đó là chuyện không tưởng.
Ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
Có lẽ đến khi thượng giới mở ra thì tình hình sẽ có nhiều biến chuyển, nhưng chắc chắn không phải là lúc này, thời điểm mà chỉ sau cuộc chiến Hợp Đạo kia chưa đến 10 ngày.
Bất quá bây giờ...
Đại Chu vương không suy nghĩ nữa, y ngẩng đầu nhìn lên trời, cuối cùng y lấy lại tỉnh thần, mau chóng bay về phương xa.
Đi tìm những người khác thôi.
Tô Vũ đã bảo mọi người hội họp ở Tinh Lạc Sơn, cũng không biết là hắn muốn làm cái gì.
Nhân cảnh.
Rất nhanh, mấy vị vô địch còn đang dưỡng thương đều nhận được thông báo từ Đại Chu vương: Tô Vũ đã trở về, đồng thời ra lệnh triệu kiến vô địch.
Trở về ư? Hầu hết mọi người đều không biết Tô Vũ đã ra ngoài, sao lại nói là đã trở về?
Hơn nữa đại chiến mới qua chưa bao lâu, trời còn chưa đổ mưa nguyên khí xong, dù có biết Tô Vũ ra ngoài một chuyến thì mọi người cũng không mấy để ý.
Không đến 10 ngày thì có thể làm được gì?
Cùng lắm là đi gặp các chủng tộc minh hữu mà thôi.
Sau lần đại chiến trước đó, cả Nhân cảnh chỉ còn lại có 43 vị vô địch sống sót, hơn nửa đều đã bị đánh phá tam thân, thực lực giảm sút rất nhiều, cho nên hiện giờ mọi người chỉ muốn an tĩnh tập trung bế quan chữa thương.
Có điều tốt xấu gì thì Tô Vũ cũng coi như chủ nhân của Nhân tộc, vả lại lần này còn là Đại Chu vương tự mình tới thông tri.
Vì vậy một đám vô địch không thể không mang theo thương thế chạy đến Tinh Lạc Sơn.
Ngay cả các vị vô địch trên chiến trường Chư Thiên cũng bị gọi về.
Dù sao hiện tại vô địch cũng không cần tham chiến!
Mọi người không biết Tô Vũ muốn làm gì, chẳng lẽ hắn muốn khoe khoang uy phong một phen?
Không ít vô địch vẫn ôm lòng khó chịu đối với thái độ của Tô Vũ.
Lúc trước, ngay trước mặt mọi người, hắn đã giết chết Cấm Thiên vương, đối xử với gã còn không bằng con chó, điều đó đã làm lớp vô địch già cỗi có chút bất an và kiêng kị.
Tỉnh Lạc Sơn.
Vô địch Nhân tộc nhanh chóng tê tựu.
Đại Chu vương đã sớm chờ ở hẻm núi.
Giờ phút này, vài vị vô địch đuổi tới, sắc mặt Đại Hán vương còn hơi tái nhợt, thấy không ít người đã xuất hiện mà Tô Vũ vẫn không ở đây, gã bèn mở miệng hỏi: "Lão Chu, Tô Vũ tìm chúng ta có việc gì sao?"
Mọi người vẫn ngại miệng khi gọi hắn là Thánh Chủ, Nhân Chủ, Vũ Hoàng.
Tô Vũ còn quá trẻ!
Dù đám người Đại Hạ vương hết lòng ủng hộ hắn thì cũng ngại gọi như vậy, chỉ khi trước mặt nhiều người thì mới xưng hô theo khuôn phép, còn bình thường thì thật đúng là ngại nói ra miệng.
Đại Chu vương trầm mặc không đáp.
Rất lâu sau, y mới chậm rãi xua tay: "Ta không biết, cứ chờ đi, vẫn còn chưa tới đông đủ còn gì"
Bên kia, Đại Kim vương mất kiên nhẫn ra mặt, Ị?
"Bọn ta vẫn còn đang bị thương mà Quả thật là vậy, mọi người đều bị thương không nhẹ, cũng không có đại sự gì mà hắn lại triệu tập tất cả vô địch.
Đại Kim vương cảm thấy có lẽ Tô Vũ chỉ muốn thể hiện uy phong, ai dè Đại Chu vương chẳng những không ngăn cản mà còn hùa theo hắn.
Đại Kim vương lại nói: "Lão Chu, ngươi nên khuyên bảo hắn chút đi! Không có đại sự thì họp mặt làm gì, nhiều năm qua, khi lão Tân chấp chưởng chiến trường Chư Thiên có mở họp được "
mấy lần đâu?
Ông còn đang nói chuyện, chợt có một tiếng ho khan vang lên, hư không rung động, Đại Tân vương được Tần Trấn dìu đi đến.
Giờ phút này, Đại Tần vương lộ vẻ suy yếu rõ rệt.
Thế thân cuối cùng của ông đã chịu tổn hại nghiêm trọng!
Ông ho khan một tiếng, đoạn mở miệng trách móc: "Bớt nói vài câu đi! Tô Vũ đã nắm giữ chức vị Thánh Chủ, có lẽ hắn có chuyện muốn thông báo, cứ nghe đi là được."
Đại Kim vương buồn bực đáp: "Lão Tần, không phải là ta phản đối gì hắn! Ta biết tâm tư các ngươi, ta đầu có nói gì, đại chiến lúc trước quả thật hắn đã lập công lớn, điểm này ta không phủ nhận, nhưng... Làm việc phải suy xét đến hậu quả chứ? Ngươi xem ngươi đi, đã sắp đứng không nổi rồi mà hắn còn gọi ngươi tới đây làm gì, rảnh quá à?
Đại Tân vương cau mày: "Đã bảo ngươi bớt nói đi!"
Đại Kim vương tức giận, không nói nữa.
Đại Tân vương thấy thế bèn quay sang hỏi Đại Chu vương: "Biết khi nào hắn sẽ ra không?"
"Không, hắn chỉ bảo ta triệu tập mọi người tới đây, không nói khi nảo sẽ ra"
Bọn họ biết Tô Vũ đã tiến vào nhà cũ của Văn vương, còn cụ thể khi nào sẽ ra thì Đại Chu vương cũng không biết.
Một đám người đảnh phải yên lặng chờ đợi.
Không lâu sau, đám người Đại Hạ vương tọa trấn chiến trường Chư Thiên cũng lục tục trở về.
Nhân cảnh tổng cộng có 43 vị vô địch cảnh còn sống.
Sau một lát, lại có thêm vài vị không phải vô địch tới đây, tỷ như Chu Thiên Đạo và Hạ Hầu gia, hai người cười nói cùng nhau đi tới, thoạt nhìn cực kì hữu hảo, tới đây cũng là để thuận tiện báo cáo chuyện xây dựng thánh địa.