Nhà cũ của Văn vương.
Trong tiểu viện.
Tô Vũ uống trà, yên lặng hưởng thụ, hắn nhìn về phía Tiểu Bạch Cẩu nằm bò trên mặt đất, cười nói: "Tiểu Phì Cầu tiền bối, ta thấy đại đạo của ngươi đã lan tràn rất xa, rất dài. Rốt cuộc đi đến tình trạng gì thì mới tính là nắm giữ một đại đạo?"
Khai đạo từ thời không trường hà, nhánh sông có dài có ngắn, có to có nhỏ.
Nhưng chạy dài tới đầu thì mới được xem là chạy đến trình độ chủ nhân quy tắc?
Hiện tại Tô Vũ còn chưa đoán được, bởi vì hắn chưa từng thấy đạo của chủ nhân quy tắc.
Nhưng hắn mơ hồ nhìn thấy một ít đạo của Tiểu Bạch Cầu ở nhà cũ của Văn vương.
Nơi này tuy nói là không có quy tắc, nhưng chỉ là không có quy tắc ngoại giới.
Kỳ thật ở đây vẫn có quy tắc.
Tô Vũ có thể cảm nhận được, nơi đây ở ngay trong thời không trường hà, có điều đã bị Văn vương lấy pháp lực trấn áp.
Đám Tiểu Bạch Cấu sáng tạo chỉ nhánh đại đạo hướng ra ngoài từ chính nơi đây!
Tiểu Bạch Cẩu vẫy đuôi, tâm tình có vẻ không tệ lắm.
Lần này khi Tô Vũ trổ về, nó cũng cảm nhận được sự bất đồng.
Có chút phong phạm của chủ nhân rồi!
Không phải nói về thực lực mà là khí độ, ánh mắt như thể dưới bầu trời này không có gì có thể giấu diếm được hắn rất giống với ánh mắt của chủ nhân khi xưa.
Thực lực Tô Vũ vẫn còn cách Văn vương rất xa.
Nhưng Tiểu Bạch Cẩu lại quen thuộc với ánh mắt này, ánh mắt không giống tất cả mọi người.
Nghe Tô Vũ hỏi, Tiểu Bạch Cấu vỗ đuôi xuống đất, lắc đầu: "Không biết, chủ nhân từng nói đại đạo không có cố định mà phải xem tiềm lực, xem năng lực, mỗi chủ nhân quy tắc đều nắm giữ quy tắc không giống nhau, tiềm lực không giống nhau.
Có một số người có thể nhanh chóng trở thành chủ nhân quy tắc, có người cả đời cũng không chạm tới được...
Đại đạo không có định số!
Trừ khi có sẵn đại đạo, còn đạo do chính mình mỡ ra không biết phải chạy đến khi nào mới xem như trở thành chủ nhân quy tắc một phương.
Đại đạo vốn có, có người đã trở thành chủ nhân quy tắc, nó chỉ dài như vậy, ngươi đi đến cuối, nắm giữ đại đạo, vậy thì ngươi chính là chủ nhân quy tắc.
Cho nên mới nói kẻ tự mình khai đạo sẽ có khả năng vô hạn.
Còn kẻ dung đạo thì chỉ có thể đi theo con đường cố định.
Tô Vũ khẽ gật đầu, tiếp tục uống trà.
Tiểu Bạch Cẩu ngẩng đầu nhìn hắn, thấy Tô Vũ thỉnh thoảng nhìn trời bèn hiếu kỳ hỏi: "Ngươi đang quan thiên (nhìn trời) sao?"
"Nhìn trời?"
Tô Vũ hơi xao động, bất giác nghĩ tới hai chữ Văn vương để lại trên cửa sau phủ đệ: Quan Thiên!
"Đúng vậy, chủ nhân cũng thường xuyên nhìn trời như này."
Tiểu Bạch Cẩu vẫy đuôi, vui vẻ kể lại: "Trước kia chủ nhân cũng thích vừa uống trà, vừa đọc sách, rảnh rỗi thì ngây người nhìn trời, dường như bầu trời ngài nhìn không giống thứ chúng ta nhìn thấy! Ngươi cũng vậy phải không? Lần này ngươi trổ về, ta cảm thấy ngươi cũng thích nhìn trời hơn!"
Tô Vũ sửng sốt, sau đó phì cười gật đầu: "Đúng là không giống nhau. Trời trong mắt ta không giống trời trong mắt mọi người. Trong mắt ta, bầu trời này có một con sông rất lớn, cực kỳ mỹ lệ. Mà nó cũng giống như một cái cây tỏa ra vô số cành lá lan tràn tứ phương, rất đẹp!
Tiểu Bạch Cẩu vô cùng hâm mộ: "Hóa ra các ngươi thật sự có thể nhìn thấy một bầu trời khác!
Nó không nhìn được.
Đám cường giả bọn họ chỉ có thể nhìn được chút bóng dáng của thời không trường hà, có thể xé rách trường hà, bởi vì không có chỗ nào là không có trường hà, nhưng thứ bọn họ nhìn thấy và thứ Tô Vũ nhìn thấy lại hoàn toàn bất đồng.
Thiên Môn quá đặc thù!
Tô Vũ cười nói: "Càng nhìn càng cảm thấy chính mình thật nhỏ bé! Không biết Văn vương tiền bối nghĩ thế nào, có lẽ ngài ấy cường đại nên không thèm để ý, mà ta xem trời đất này lại chỉ cảm thấy mình thật bé nhỏ khi so với thượng cổ hoặc thái cổ, thời kỳ đó đều cực kỷ huy hoàng, có vô số người có thể khai đạo, trong khi ngày nay kẻ khai Ị?
đạo thành công lại hết sức ít ỏi Tiểu Bạch Cẩu phe phẩy cái đuôi: "Không giống nhau, khi đó không có đạo để đi, đám người đi tìm đạo mà không có đạo, phải tự khai đạo, vừa mệt vừa phiền toái, còn không biết có thể thành công hay không, cho nên phần lớn kẻ tới sau đều đi đạo vốn có cũng là bình thường!"
"Cũng đúng! Các tiền bối khai sáng cơ nghiệp, kẻ tới sau có thể đi theo, sao phải phí công phí sức tạo mới làm gì. Đúng là có đạo lý, nhưng nếu các tiền bối còn sống thì kẻ tới sau sẽ không thể vượt qua lớp người trước được."
Một đạo một chủ!
Đạo chủ... Chủ nhân quy tắc... Cảnh giới Đại Đạo...
Tô Vũ đang tự hỏi ý nghĩa của 3 thứ này, có lẽ có thể dùng chúng để phân chia thực lực cảnh giới Đại Đạo.
Chẳng hạn như chủ nhân quy tắc của một đại đạo thì phải gọi là cảnh giới Đại Đạo...
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi.
Tô Vũ không nghĩ sâu, hắn nói: "Ta cảm thấy hiện tại ta có thể dẫn người xuyên qua thác nước thời gian tiến vào đây để tránh đi quy tắc trừng phạt!"
"Nhưng muốn thay đổi tuyến đường nơi đây thì quá khó! Bởi vì có khả năng nơi đây không tồn tại đạo khác... Muốn thay đổi tuyến đường thì thay đổi ở bên ngoài, quy tắc trừng phạt xuất hiện thì dẫn bọn họ tiến vào, tránh trừng phạt! Chỉ là không biết sau khi ra ngoài thì lực lượng trừng phạt có còn hay không"
Tiểu Bạch Cẩu vẫy đuôi nói: "Chắc là không còn đâu, quy tắc trừng phạt xong, chết hay không thì cũng đều kết thúc!"
"Cũng đúng!"
Tô Vũ lẩm bẩm: "Ta đã nhìn thấy thời không trường hà do Nhân tộc sáng lập, thân thể đạo chiếm tới 90% khu vực, nói cách khác, Nhân tộc bước vào Dung Đạo cảnh gần như đều sẽ lựa chọn đạo này theo bản năng! Người không nhìn thấu bản chất đại đạo rất khó lựa chọn đạo khác, hoặc là giống như Đại Chu vương, dùng quy tắc thần văn để hợp đạo"
Hắn nhìn về phía Tiểu Bạch Cấu: "Thời thượng cổ, phần lớn Nhân tộc cũng đều đi theo thân thể đạo sao?"
Tiểu Bạch Cẩu gật đầu: "Đúng rồi. Nhưng khi đó không nhất định là tam thân pháp, pháp môn khác cũng có thể đi thân thể đạo, hiện tại ta cũng không biết vì sao lại không được. Kỳ thật thân thể đạo rất lợi hại, ta nhớ là có vài vị Nhân vương là cường giả thân thể đạo, không yếu hơn chủ nhân Ị?
quy tắc đâu Một đạo có thể sinh ra vài vị Nhân vương!
Có thể hiểu được đạo này cực kỳ cường đại!
Không sai, chiếm cứ quá nửa khu vực thời không trường hà Nhân tộc sáng lập thì chỉ có con đường này, dù các đạo khác cộng lại có khả năng chỉ chiếm được tầm 10%, từ đó có thể hiểu thân thể đạo cường hãn thế nào!
Muốn chạy đến đại đạo cường đại hơn thân thể đạo thì chỉ có thể tiếp tục tiến tiếp trên thời không trường hà, đột phá khu vực Nhân tộc sáng lập, đi đến khu vực khác thì mới có hy vọng gặp được đại đạo mạnh hơn!
Ỗ khu vực Nhân tộc, gần như không thể sáng lập ra đạo cường đại hơn thân thể đạo nữa!
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: "Thân thể đạo đã bị tổn hại, nếu thành công tu sửa đạo này thì ta cảm thấy nó sẽ lợi hại hơn đại đạo khác nhiều! Như vậy, con đường phía trước sẽ lại kéo dài"
Tiểu Bạch Cẩu kinh ngạc: "Ngươi muốn tu sửa thân thể đạo ư?"
Tô Vũ lắc đầu: "Không, chỉ là có ý tưởng mà thôi, ta không có hứng thú tu bổ một đại đạo vô cùng cường đại, đó không phải việc ta có thể làm được!"
"Ổn Một người một chó trò chuyện.
Mỗi khi đến đây, Tô Vũ đều cảm thấy rất thoải mái, thong dong nhẹ nhàng, không giống như ở bên ngoài, thời thời khắc khắc đều phải để phòng đại chiến bùng nổ.
Tại đây, uống trà, nghe tiếng đọc sách nơi xa truyền đến, lại nói chuyện vài câu với Tiểu Bạch Cầu, tâm tình hắn cực kỳ thư sướng.
Nếu có thể vừa uống trà vừa sờ đầu Tiểu Bạch Cầu có lẽ sẽ càng sung sướng hơn.
Thôi, Tiểu Bạch Cấu quá lợi hại.
Trên thực tế Tô Vũ cảm thấy dù mình muốn sờ thì Tiểu Bạch Cẩu cũng không có ý kiến, nó thật sự chỉ coi mình là một con chó, muốn sở thì cứ sờ đi.
Có điều hắn vẫn cảm thấy hơi bất kính, thôi vậy.
Hàn huyên một lúc, Tô Vũ chợt nhớ tới một chuyện, mau chóng lấy ra một thứ, Tiểu Bạch Cẩu nhìn thoáng qua, chớp chớp mắt: "Đó là thi thể Hoang Thiên Thú à?"
"Đúng rồi!"
Tô Vũ mỉm cười: "la tìm được nó từ trong phủ đệ của Văn vương ở tâng 8, tiền bối nhìn xem thân thể Hoang Thiên Thú này còn sức sống không?"