Đại Tân vương lạnh mặt nhìn Đại Chu vương: "Nói như vậy, năm đó... Ngươi đã..."
Đại Chu vương thở dài: "Đúng, nhưng nếu năm xưa ta biểu hiện ra lực lượng Hợp Đạo thì thế sự liền bất ổn. Lão Tần, ngươi cũng biết lúc ấy Tiên Ma Thần đều toàn lực vây giết chúng ta, ta chỉ có thể lựa chọn ngủ đông"
Đại Tần vương càng thêm lạnh nhạt nhìn y: "Cho nên ngươi vẫn luôn chờ đợi ư? Chờ ai?"
"Nhân Chủ"
"Nhân Chủ nào?" Đại Tần vương lãnh đạm chất vấn: "Chờ một Nhân Chủ có thể giải quyết vạn tộc ư? Ấu trĩ!"
Lần đầu tiên Đại Chu vương bị Đại Tân vương mắng là ấu trĩ.
Trước kia đều là y mắng Đại Tần vương như thế.
Giờ phút này, y cười khổ: "Có lẽ ngươi đúng, nhưng ta có sứ mệnh của mình! Nhân tộc có thể truyền thừa đến bây giờ, tới lần triều tịch thứ 10 vẫn chưa bị diệt sạch chính là nhờ điều đó, nhờ sự an bài của người xưa. Chỉ là Tô Vũ không thích mà thôi! Nếu không có an bài bao năm qua, lão Tần, ngươi cảm thấy có thể chờ được Tô Vũ trưởng thành sao?"
Tô Vũ không thích không có nghĩa một vài an bài là sai lầm.
Nếu không có một vài thủ đoạn âm thầm thì Nhân tộc đã không đợi được đến thời kỳ này!
Đại Tân vương ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu: "Có lẽ!
Vậy hiện tại thì sao? Ngươi đang cống hiến vì ai?"
"Cống hiến ư?"
Đại Chu vương mỉm cười lắc đâu: "Không, ta không cống hiến vì ai cả, ta chỉ đang truyền thừa mà thôi! Có lẽ Tô Vũ cảm thấy ta đang cống hiến vì ai đó, thực ra không phải, ngươi phải hiểu rằng Nhân vương đã biến mất, Nhân Hoàng cũng đã biến mất, ở thời đại này ta không cần cống hiến vì ai hết"
Đại Chu vương nhẹ giọng nói: "Ta chỉ dùng hết khả năng để truyền thừa, hộ đạo, chờ đợi một vị Nhân Chủ có thể dẫn dắt Nhân tộc quật khởi lần nữa... Mà người đó có lẽ là hắn"
Đại Tần vương im lặng.
Bốn phía, các vô địch đều đang lắng nghe.
Mọi người mơ hồ hiểu ra.
Ban đầu bọn họ đều rất kinh ngạc, nhưng rồi ngẫm lại thì cảm thấy cũng phải thôi, Đại Chu vương quá thân bí, cũng quá cường đại.
Chỉ là có người bất ngờ mở miệng hỏi: "Chu thúc, nói như vậy Chu Phá Thiên chưa chắc là con trai Ị"
ngài hả? Ồ, quan hệ gì mà phức tạp thế Một đám người nhìn về phía Tân Trấn!
Trời ạ!
Ngươi lợi hại!
Đúng là suy nghĩ khác thường!
Có điều bị y khơi ra khiến mọi người cũng thấy tò mò, Chu Phá Thiên là con trai ruột của ngươi à?
Chu Thiên Nguyên là đệ đệ ngươi sao?
Thật phức tạp!
Ánh mắt Đại Chu vương cổ quái nhìn y, Tân Trấn - con trai Đại Tân vương, y là tên ngốc hay là cố ý muốn gây sự?
Thấy Chu Phá Thiên cũng hoang mang nhìn mình, y đau đầu giải thích: "Ta là nam nhân, dù bao nhiêu tuổi thì ở triều tịch này ta cưới vợ sinh con cũng là chuyện bình thường! Ta cũng cần bảo đảm truyền thừa bất diệt chứ!"
Mọi người khẽ gật đầu, nhưng Tần Trấn vẫn chưa chịu thôi, lại tiếp tục thắc mắc: "Chu Phá Thiên thì phải, nhưng chắc chắn Thời Gian vương không có khả năng là đệ đệ ngài! Ngài sinh đứa con trai là chuyện bình thường thật, nhưng nếu nói là ngải sinh ra cả đệ đệ thì không bình thường đầu!"
€3.. e.
Tiểu Chu vương liếc mắt nhìn y, Tần Trấn nghiêm túc hỏi: "Fa nói không đúng sao?"
Rất có đạo lý mài!
Mọi người nhìn ta như vậy làm gì?
Đại Chu vương bị y làm cho đau đầu, thấy những người khác cũng nhìn mình thì đảnh phải đáp:
"Giống Hạ gia thôi! Hạ gia cũng thế, đừng chỉ thắc mắc về ta! Hạ Thần cũng là cường giả từ triều tịch trước, Đại Hạ vương là hậu duệ triều tịch này, cho nên Hạ Thần cũng tìm cách lẫn vào Hạ gia làm đường đệ hắn"
Mọi người rơi vào suy tư.
Tần Trấn lần thứ ba nêu cao tinh thần ham học, cái gì không biết thì nhất định phải hỏi: "Nói như vậy thì Thời Gian vương là hậu duệ vô số đời của ngài, trong khi Chu Phá Thiên lại là con trai ngài!
Vậy Thời Gian vương nên gọi Chu Phá Thiên là gia gia gia gia mới phải. Chu Phá Long còn thấp bối phận hơn nữa, có đúng không?"
Đại Chu vương lạnh lùng lườm y!
À, ra là ngươi chọn cái chết!
Ngươi chắc chắn muốn chọc ta đúng không?
Tần Trấn bị y nhìn chằm chằm thì hơi hoảng, nói thầm: "Hỏi tí thôi mà, ta chỉ tò mò thôi!"
Làm gì căng?
Ta cũng đâu có bịa đặt!
Nếu không tò mò thì ta hỏi làm gì?
Đại Chu vương bất lực, Đại Tân vương lại không chịu quản cái miệng của con trai mình. Người ta đã nói chỉ là hỏi mà thôi, y có thể làm sao được?
Cũng may lúc này có người mở miệng hỏi sang vấn đề khác: "Đại Chu vương, sao bây giờ ngươi lại quy thuận Tô Vũ?"
Đại Chu vương cười khổ, nhìn về phía thời không trường hà trong hư không, y không thể nhìn rõ ràng, chỉ mơ hồ cảm nhận được khí tức cường đại trong đó: "Ngươi có tin không, nếu ta không quy thuận thì bên kia thác nước sẽ có cường giả lập tức lao ra giết ta!"
Đại Tần vương nhíu mày phản bác: "Không đến mức ấy đâu!"
"Không đến mức ấy ư?"
Đại Chu vương lắc đầu: "Ngươi cảm thấy không đến mức ấy ư? Vị này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta, đề phòng ta, cảnh giác ta! Làm gì cũng phải trấn áp ta trước, kỳ thật ta không có ác ý gì, đáng tiếc... Hắn quá đa nghỉ!"
"Vốn dĩ ngươi rất đáng nghi mà!"
Đại Hạ vương xen vào: "Trông số chúng ta, ngươi là kẻ âm hiểm nhất, thần bí nhất, không nghi ngờ ngươi thì nghi ngờ ai?"
Ị?
"Ngươi câm miệng đi Đại Chu vương tức giận nói: "Ta muốn làm vậy chắc? 500 năm trước ta đã khảo sát các ngươi, ta vẫn luôn khảo sát đám thiên tài các ngươi, khi đó ta từng muốn chọn một lương chủ để bồi dưỡng nhằm củng cố giang sơn chúng ta! Nhưng các ngươi thì sao? Chính các ngươi không biết cố gắng! Ta có thể làm gì chứ? Ta chỉ có thể làm như thế, bằng không cục diện ngày hôm nay sẽ thế nào? Chờ bị Thần Ma diệt sạch sao?"
Y lại nhìn về phía đám người Tần Trấn: "Bậc cha chú các ngươi không được, ta liền nghĩ biết đâu thế hệ tiếp theo sẽ có nhân tài, kết quả thì sao?
1?
Ta lại tiếp tục thất vọng Một đám người xấu hổ im lặng.
Đại Tân vương hỏi: "Lương chủ trong mắt ngươi là dạng người gì?"
Đại Chu vương ngẩn người, sau một lúc lâu, y thốn thức đáp: "Không biết! Ta cũng không biết ta muốn tìm dạng người gì! Có lẽ lương chủ trong lòng ta là người như Bách Chiến vương... Nhưng Bách Chiến vương đã thất bại! Hắn có khuyết điểm, rất nhiều! Nhưng hắn cũng có vô số ưu điểm! Hắn chiêu hiền đãi sĩ, dũng mãnh thiện chiến, hắn che chở Nhân tộc, tôn trọng tiền bối, thiên phú tuyệt đỉnh, hắn cũng bá đạo, nhưng trong bá đạo lại mang theo nhu tình..."
Đại Chu vương nhẹ giọng nói: "Triều tịch trước, Bách Chiến vương được mọi người duy trì, vài vị Hầu gia thượng giới đều khen không dứt miệng!
Để giúp hắn cường đại, một vài tôn Hầu thượng cổ không tiếc nhường ra đại đạo để hắn xâm chiếm nhiều lực lượng quy tắc hơn, để hắn cường đại hơn... Thậm chí hy sinh chính mình! Kỳ thật Bách Chiến vương đã suýt thành công, hắn trấn áp vạn tộc, đánh tới thượng giới, chấn áp thượng giới khiến bọn họ không dám ngẩng đầu"
Đại Tần vương bình tĩnh nói: "Nhưng... vẫn bại!"
Đúng, vẫn bại!
Đại Hạ vương lạnh lùng phản bác: "Toàn là lời vớ vẩn! Áp cho vạn tộc không dám ngẩng đầu ư?
Không dám ngẩng đầu mà Thiên Cổ, Ma Dược, Tịch Vô không phải vẫn sống tốt à? Hóa ra, không dám ngẩng đầu trong mắt ngươi chính là sau khi triều tịch kết thúc, chủ nhân Tiên tộc vẫn là Thiên Cổ! Chủ nhân Thần tộc vẫn là Tịch Vô! Chín vạn năm, bao nhiêu ngày đêm chinh chiến, cuối cùng lại không đánh chết nổi một vị Bán Hoàng?"
"..).. e Một đám người bừng tỉnh, đều nhìn về phía y, đúng vậy!
Bách Chiến vương mạnh như ngươi nói nhưng rõ ràng đám Thiên Cổ vẫn còn sống!
Đại Chu vương há hốc mồm, sau một lúc lâu, y mới yếu ớt giải thích: "Không phải, khi đó ý tưởng của Bách Chiến vương là bởi vì bọn chúng co đầu rút cổ ở bổn giới, để giảm bớt tổn thất nên tạm thời không tấn công vào! Để tránh tạo thành thương vong quá lớn, hắn cũng thương tiếc con cháu Nhân tộc. Hơn nữa khi đó thượng giới đã mở ra, quá nhiều cường giả vây công, tuy Bách Chiến vương rất mạnh nhưng không có biện pháp trấn áp tất cả... Hắn muốn tái thiết hoàng đình thượng cổ, khôi phục hội nghị vạn tộc, vạn tộc cộng trị thiên hạ!"
"Khi đó hẳn là hắn có thực lực mạnh nhất, hắn muốn đi theo bước chân Nhân Hoàng, dùng sức một người trấn áp vạn tộc, để tránh vạn tộc cá chết lưới rách, tạo thành thương vong quá lớn...
Nghe vậy, mọi người đã hiểu!
Bách Chiến vương cảm thấy chính mình có thể trấn áp vạn giới, nếu khai chiến thì sẽ tổn thất thảm trọng, có lẽ còn cá chết lưới rách, vì thế hắn ta muốn tái thiết hoàng đình thượng cổi Nhân tộc làm lão đại, vạn tộc thành lập hội nghị vạn tộc, cộng trị vạn giới!
Đại Tần vương trầm giọng hỏi: "Cuối cùng thì sao? Hắn bị ai giết?"