Nam vương nhanh chóng tiến thẳng về phía Bắc vương, bọn họ chắc chắn sẽ đấu với nhau.
Cách thật xa, hai vị Thiên vương đả đánh một kích về phía đối thủ khiến đại đạo rung lên dữ dội.
Tử Linh đại đạo đồng thời xuất hiện, hai đại đạo quấn quanh nó lập tức va chạm với nhau!
Bắc vương rất mạnh, mơ hồ có dấu hiệu áp chế Nam vương.
Bất quá muốn phân thắng bại cũng không phải chuyện một chốc một lát, trận chiến quyết định không phải là cuộc chiến giữa bọn họ mà là kết cục của Tây vương nơi đây và Tây vương phi bên kia giới vực.
Dù bên nào chiếm cứ ưu thế thì đều sẽ ảnh hưởng đến đại cục kế tiếp!
"Ngao ô!"
Đánh đến lúc này, Tiểu Bạch Cẩu đã vô cùng nóng nảy.
Phiển quá, đã nói ta còn phải trổ về tưới hoa còn gì, sao ngươi mãi không chịu chết?
Nó bỗng rít gào, trong hư không có một con chó trắng khổng lồ hiện lên, hình thể phóng đại ngàn vạn lần.
Không chỉ như vậy, từ trong miệng Tiểu Bạch Cẩu đột nhiên phun ra hơn trăm viên thần phù.
Đám thần phù này khác thần phù bình thường, dường như mỗi thân phù đều liên kết với một đại đạo.
"Phong bế hư không!"
Tiểu Bạch Cẩu rít gào, hơn trăm viên thần phù lập tức phong tỏa bốn phương tám hướng quanh Tây VƯƠnG.
Tây vương lộ vẻ hoảng sợ!
Đây là cái gì?
Gã bị nhốt lại trong một vùng hư không nho nhỏ, Tiểu Bạch Cẩu rống to: "Lão Quy, ai đó kia, đi giúp đám Thư Linh giết người đi, giết sạch rồi xử lý những kẻ khác sau."
Lão Quy và Lam Sơn Hầu đều ngây ngẩn chấn động, con chó này... thật quái dị!
Nó có quá nhiều bảo vật!
Hai người không hề nhiều lời, nhân lúc người của Bắc vương còn chưa tới, bọn họ liền nhanh chóng chuyển sang tấn công thủ hạ dưới trướng Tây VƯƠng.
Giết kẻ nào bớt kẻ ấy, kẻ địch giảm bớt thì tình hình bên họ sẽ tốt hơn.
Tây vương giãy giụa kịch liệt, cố gắng oanh kích đám thần phù bao quanh nhưng không thể lập tức phá hủy chúng.
Tiểu Bạch Cẩu tức muốn hộc máu, ngay sau đó nó lại mở miệng phun ra một thứ, đó là một cái vòng.
Trong đầu Tiểu Bạch Cẩu hiện ra một màn, ngày xưa tiểu chủ tử rất thích ném vòng tròn ra ngoài rồi hưng phấn kêu: "Phì Cầu, đi nhặt về nào!"
Chỉ đợi có thế, nó liền vui sướng chạy đi nhặt vòng tròn kia về cho nàng.
Giờ phút này, vòng tròn hóa thành một cái vòng thật lớn bao trùm về phía Tây vương, Tây vương thì không cảm thấy đó chỉ là một cái vòng, trong mắt gã nó chính là xiểng xích lấy mạng.
Sắc mặt gã kịch biến!
Đáng chết, rốt cuộc con chó này là thứ gì vậy?
Còn không để gã kịp nghĩ nhiều thì vòng tròn kia tựa như một nhánh thời không trường hà nho nhỏ bay về phía gã!
Tây vương còn chưa đánh vỡ được thần phù, thứ kia đã dừng phía trên đầu gã.
Tây vương rít gào, đại đạo chấn động, nhưng đại đạo của gã lại bị một con chó không ngừng cắn xé, gã rít gào, tử khí bùng nổ, gã mạnh mẽ công kích vòng tròn kia, gã biết không thể để thứ này rơi xuống, bằng không gã sẽ gặp phiền toái lớn!
"Thật lợi hại"
Tiểu Bạch Cẩu tức muốn chết, thế này mà vẫn chưa đập chết được ngươi ư?
Ngươi giỏi lắm!
"
"Tiếp nào Lúc này, đám người Bắc vương nhìn cảnh tượng này mà quên đánh nhau, Tiểu Bạch Cẩu lại phun ra một thứ, đó là một sợi dây, là dây xích dùng để dắt chó, tiểu chủ tử thường muốn dắt nó đi chơi, kết quả bị nó nuốt mất dây xích, tiểu chủ tử tìm mãi mà không được, bà tức điên, từng muốn giết chó lấy dây!
Hiện tại, cái dây biến mất lại xuất hiện!
Chẳng những xuất hiện, nó còn lập tức hóa thành xiêng xích lao đến trói chặt đại đạo trên đỉnh đầu Tây vương!
Tây vương tuyệt vọng!
Không, đây là cái gì?
Nó lại là cái gì?
Thực lực gã rất mạnh, trừ năm xưa khi đám người Võ vương đánh tới khiến gã bất lực nên lựa chọn đầu hàng, còn lại ở các thời điểm khác, gã chưa từng rơi vào thế yếu như vậy.
Tiểu Bạch Cẩu ném sợi dây thừng ra, thấy Tây vương vẫn có thể giãy giụa phản kích thì nó càng thêm giận dữ.
Ngươi đang lãng phí thời gian của ta đấy có biết không?
"Tiểu tử thúi, ngươi chết chắc rồi!"
Tiểu Bạch Cẩu tức muốn hộc máu, nó lại phun ra một thứ, đó là một quả bóng giống như quả cầu hoa các cô gái thích dùng, quả bóng bắn mạnh về phía Tây vương.
Tây vương vô cùng điên tiết, giận dữ hét: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Oanh!
Dây thừng và đại đạo Tiểu Bạch Cẩu trấn áp đại đạo của gã, vòng sắt khóa gã, hiện tại quả bóng bắn về phía gã, dù Tây vương mạnh hơn nữa thì song quyền cũng khó địch nổi.
Kỳ thật lúc này Tiểu Bạch Cẩu cũng đang thở hồng hộc, dùng nhiều bảo vật như thế khiến nó cũng rất mệt.
Nhưng nó muốn tốc chiến tốc thắng để còn nhanh chóng về nhà.
Tiểu Bạch Cẩu phát điên khi thấy Tây vương vẫn còn giãy giụa phản kháng, ngươi vẫn còn sức nói chuyện cơ à?
Vậy chẳng phải là còn lâu ngươi mới chết sao?
"Gâu gầu gâu, ngươi phiền quá!"
Tiểu Bạch Cẩu tức giận như thể kẻ rơi vào thế hạ phong là chính nó.
Nó không hề nhiều lời, dạ dày nó lại mấp máy.
Một lát sau, trong ánh mắt chấn động của mọi người, Tiểu Bạch Cẩu thở phì phò hộc ra một thứ.
Một thứ trông giống như sắp hủ bại.
Đó là một chiếc giày!
Không nhớ rõ đó là ngày nào, Văn vương muốn rời đi nhưng tiểu chủ tử không nỡ, không muốn cho y đi, nàng làm ầm ï hồi lâu nhưng Văn vương vẫn kiên trì muốn đi, khi đó Tiểu Bạch Cẩu còn nhỏ, nó trộm nuốt một chiếc giày Văn vương đặt ở ngoàải phòng.
Nó nghĩ chỉ cần chủ nhân không tìm thấy giày thì sẽ không đi được nữa, dĩ nhiên đây chỉ là suy nghĩ ấu trĩ của nó.
Không chỉ riêng giày của Văn vương mà bất cứ thứ gì trên người một cường giả như y đều sẽ không yếu, quá yếu thì không chịu đựng nổi sức mạnh cường đại của người mang, thí dụ như khi tung cước mà giày võ nát thì thật mất mặt!
Văn vương coi trọng sự văn nhã cho nên giày của y rất bền, cường hãn hệt như áo bào trắng của y.
Không thấy giày thì Văn vương cũng lười đi tìm, bởi vì y biết đã bị ai đánh cắp, y chỉ đơn giản biến hóa ra một đôi giày khác rồi vẫn tiếp tục rời nhà.
Nhưng giờ phút này Tiểu Bạch Cẩu không quan tâm điều đó.
Chiếc giày này ở trong bụng nó rất nhiều năm mà không tiêu hóa được, nó cũng không dám nhổ ra, sợ bị chủ nhân phát hiện, vậy nên cứ để nó ở trong dạ dày thôi. Bất quá bây giờ chủ nhân đang mất tích, vậy nên nó mặc kệ.
Ngay lập tức, chiếc giày kia như được xỏ trong chân một người trong hư không, đột nhiên cái chân ấy hiện lên giẫãm về phía Tây vương.
Bàn chân này cường đại hơn bất cứ binh khí nào!
Tây vương tuyệt vọng, khiếp sợ, chấn động...
"Không"
"Không, đây... Đây là cái gì..."
Đó là một chiếc giày.
Nhưng dường như gã đang nhìn thấy một người, người đó khiến kẻ khác cảm thấy kinh hoảng khủng khiếp.
Đại đạo bị khóa, thân thể bị thần phù vây nhốt, gã không thể tránh thoát, Tây vương phẫn nộ, tuyệt vọng rít gào.
"Không có khả năng!"
"Văn vương đã chết!"
Gã rống giận, toàn bộ Tử Linh giới đều chấn động, gã không tin đây là Văn vương, nhưng bàn chân kia giống chân Văn vương, dù vô số năm tháng đi qua, gã vẫn không thể quên được ngày ấy, khi Văn vương tiến vào Tử Linh giới vực, đi đến Tây vương phủ.
Gã cúi đầu nên chỉ có thể nhìn thấy đôi chân ấy.
Thậm chí gã còn không nhớ rõ bộ dáng Văn vương, có điều lại nhớ rất rõ đôi chân đáng sợ của y, gã quỳ sát trước mặt Văn vương, cúi đầu không dám nói câu nảo.
"Không... Không!"
Tây vương hoàn toàn tuyệt vọng!
Con chó này có quan hệ gì đó với Văn vương.
"Không cái đầu nhà ngươi!"
Tiểu Bạch Cẩu thở dốc: "Giẫãm chết ngươi này!"
Oanh!
Một chân giãm xuống, không thể tránh thoát!
Oanh!
Dường như toàn bộ Tử Linh giới chỉ còn lại bàn chân kia, trời sụp đất nứt, tử khí mãnh liệt tràn ra từ thân thể Tây vương, gã tuyệt vọng dốc sức phản kích, gã không cam lòng.
Ta không biết ngươi là người của Văn vương, nếu biết, ta sẽ không giao chiến cùng các ngươi.
Ta hối hận rồi!
I?
.
"Văn vương... Ngươi đã chết rồi Tây vương tuyệt vọng tru lên, ngươi đã chết rồi mà vẫn còn muốn đạp lên mặt ta sao?