Chiến trường Chư Thiên.
Trên Tinh Thần Hải.
Tô Vũ bình tính đứng chờ Đại Chu vương, Thư Linh và Trà Thụ trở về.
Vừa về đến nơi, hai vị linh đã vội đứng chắn hai bên trước mặt Tô Vũ.
Trà Thụ hóa thành bé gái tò mò nhìn Đại Chu vương, vị này rất lợi hại, nàng phải đề phòng.
Vừa rồi Thư Linh đã truyền âm nói là phải đề phòng không cho vị nảy tập kích Nhân Chủ.
Trà Thụ tò mò đánh giá Đại Chu vương, y là người xấu sao?
Đại Chu vương không quản hai người họ, y đi đến trước mặt Tô Vũ, nhẹ giọng nói: "Không bắt được Giám Thiên Hầu, Vũ Hoàng thứ tội"
Tô Vũ bình thản xua tay: "Không bắt được thì thôi.
Nhưng vì sao lại ném mảnh nhỏ chữ "Lục đi?"
Đại Chu vương nhẹ giọng đáp: "Mảnh nhỏ kia đã bị đối phương động tay chân, đến giờ vẫn chưa phát hiện ra vấn đề. Vừa vặn nhân cơ hội này ném trả đối phương, như vậy sẽ khiến cường giả vạn tộc thêm vài phần nghi ky. Vũ Hoàng không bao giờ làm chuyện vô nghĩa, dù là Giám Thiên Hầu thì cũng sẽ chột dạ vài phần.."
Tô Vũ nghiền ngẫm nhìn y, không khỏi bật cười: "Cũng đúng. Có điều... Lân sau nhớ báo ta trước"
({Rõ"
Đại Chu vương không nói nhiều, Tô Vũ là người bá đạo, bỏ qua như vậy đã là không tồi.
Kỳ thật y có chút tò mò, rốt cuộc hai người Đại Tần vương đang làm cái gì?
Tô Vũ đột ngột kêu y ra tay với Giám Thiên Hầu, hiển nhiên đây chỉ là để yểm hộ chứ không phải mục đích chân chính của hắn.
Nếu không có thêm Đại Tân vương và Đại Hạ vương đến đây thì hy vọng đánh chết Giám Thiên Hầu sẽ cao hơn.
Vạn tộc cũng không biết hai người kia đã thăng cấp, bất quá hai người Đại Tân vương biến mất mà mãi không xuất hiện.
Tô Vũ nhìn thoáng qua hư không vô tận ngoài chiến trường Chư Thiên, sau khi xé rách hư không sẽ không còn là các giới vực của các tộc, mả chính là hư không vô tận, không ít cường giả thích đến đó thu thập Thiên Địa Huyền Quang và Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch.
Hư không vô tận là khu vực nằm ngoài chiến trường và các đại giới, tạo thành từ một bộ phận khác của vạn giới, là nơi trống vắng hư vô, các trận chiến hay diễn ra ở đó.
Nơi đó rất lớn, là địa điểm lý tưởng để tránh né đuổi giết hoặc che giấu hành tung.
Nhưng nơi đó cũng có biên giới.
Tô Vũ chưa từng đến hư không vô tận, nhưng hắn biết nếu cứ đi mãi thì sẽ gặp được biên giới, nghe nói là thời điểm khai thiên tích địa không thể sáng lập thêm, đương nhiên là chỗ đó cách bọn họ rất Xa XÔI.
Đám người không có tiểu giới hoặc thế giới đã hủy diệt như Giám Thiên Hầu, Đa Bảo thường lựa chọn trốn tránh trong hư không vô tận.
Trước đây tổng bộ Liệp Thiên Các cũng từng ẩn giấu trong hư không vô tận.
Hắn nhìn một hồi, sau đó nói: "Đại Chu vương, ngươi về Nhân Cảnh truyền lệnh ta bảo Đại Minh vương đến Hồng Mông cổ thành một chuyến, mục đích là để ông ấy nghĩ cách trấn áp dị động ở Tử Linh giới vực."
Đại Chu vương suy tư, Hồng Mông cổ thành sao?
Đúng rồi, lão Quy không hiện thân.
Đại Chu vương liền đáp: "Rõ, ta sẽ lập tức trở về..."
Y vừa định rời đi, Tô Vũ bỗng nhiên gọi y lại, đoạn hỏi: "Ta muốn hỏi chuyện này, ngươi biết cha của Cấm Thiên vương không?"
Đại Chu vương ngạc nhiên quay đầu nhìn Tô Vũ, ngẫm nghĩ rồi nói: "Có khả năng ta biết, nhưng có phải người ta phỏng đoán hay không thì không chắc chắn. Chi mạch này hẳn là không chỉ có một người, lúc trước ta không gặp được vị kia, Hạ Thần đã giết chết đối phương..."
Tô Vũ không nói nhiều, trực tiếp triển lộ ra bộ dáng đối phương.
Hắn từng nhìn thấy trong trí nhớ của Cấm Thiên VƯƠN.
Đại Chu vương nhìn một lúc, khẽ nhíu mày.
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Chi mạch Ngục vương đều là phản đồ. Nhưng ta muốn biết trong chín lần triều tịch trước, chỉ mạch Ngục vương đã từng xuất thủ chưa? Hay là đã từng giúp đỡ Nhân tộc chưa?"
Đại Chu vương trầm mặc một hồi, rồi y mỡ miệng:
"Ta đã gặp người này, năm xưa đối phương từng lộ mặt, nhưng hắn không thuộc chỉ mạch Ngục vương. Trong tứ cực Nhân vương, trừ Minh vương có truyền thừa minh xác, còn lại 3 mạch khác sau thượng cổ thì không rõ ràng lắm"
Tô Vũ cau mày: "Khi người này xuất hiện, hắn dùng thân phận gì?"
"Người thượng giới"
Đại Chu vương đáp: "Người thượng giới đi xuống, cùng đi với một vị sứ giả trong triều tịch thứ chín, không phải người nào trên thượng giới cũng đều là Hợp Đạo. Cũng có một ít Vĩnh Hằng, thậm chí có kẻ còn yếu hơn, bởi vì thượng giới cũng đang khai chỉ tán diệp. Lúc ấy ta không quá để ý người này, hình như sau khi đối phương xuống dưới không lâu liền chết, ở thời kỳ kia, một Vĩnh Hằng chết đi không quan trọng..."
Tô Vũ ngạc nhiên nhìn y: "Nói như vậy, ngươi không phải người thượng giới ư?"
"Không phải."
2 ((Đại Chu vương cười khổ: "Vũ Hoàng oan uổng ta rồi. Ta không phải từ thượng giới đi xuống, người tới từ thượng giới thì sẽ phải rời đi khi triều tịch chi biến kết thúc, bằng không sẽ bị trừng phạt. Ta vẫn luôn ở trong chư thiên vạn giới, đương nhiên ta có quen những ngươi bên trên, dù sao cũng từng tiếp xúc nhiều lần"
Y không phải người thượng giới.
Tô Vũ lại nhíu mày: "Không đúng, ngươi nói người thượng giới đi xuống sẽ không thể ở lại, nếu không sẽ bị trừng phạt, vậy người này tránh trừng phạt như thế nào?"
Đại Chu vương giải thích: "Vậy chứng tỏ là đối phương không đạt tới Hợp Đạo cảnh, hắn đã tìm chỗ tị nạn hoặc là dứt khoát trốn vào nơi khác khi thượng giới phong bế, dù sao khi chiến trường Chư Thiên đóng lại thì người thượng giới nhất định cần phải rời khỏi"
Tô Vũ suy tư.
Xem ra phụ thân Cấm Thiên vương và cả Tây vương phi đều là người thượng giới.
Có lẽ lúc phong bế thì ả đã trốn vào Tử Linh giới vực, còn nam nhân kia thì trốn trong di tích nhằm tránh quy tắc trừng phạt.
Đại Chu vương không phải là người thượng giới, y vẫn luôn ở trong hạ giới từ đó đến nay.
"Đám người Thiên Cổ không biết ngươi ư?"
Đại Chu vương giải thích: "Mỗi thế hệ đều sẽ lưu lại một hai vị cường giả ẩn núp không ra tay. Dù có nguy cơ diệt tộc thì chỉ cần không tới thời khắc cuối cùng, chúng ta đều sẽ không hiện thân, nhiệm vụ của chúng ta là truyền thừa tân hỏa. Khi triều tịch lần thứ chín kết thúc, ở thời kỳ đó, ta đã lựa chọn không xuất thủ"
"Chưa từng xuất thủ ư? Ngươi nhẫn giỏi thật.
Chẳng trách lại đi nhẫn đạo"
Tô Vũ gật đầu, khó trách.
Y rất giỏi nhẫn nhịn.
Triều tịch lần thứ chín chiến bại, vị Hợp Đạo này lại nhịn xuống không ra tay, nói thật, nếu là Tô Vũ thì hắn chắc chắn sẽ không nhịn được.
Không chỉ mình Tô Vũ, mà Đại Tần vương hay Đại Hạ vương thì cũng khó mà nhịn nổi.
Tô Vũ lại hỏi: "Vậy ngươi là người triều tịch thứ chín hay là còn trước đó nữa?"
Đại Chu vương trầm mặc một hồi, sau đó y đáp:
"Trước đó"
"Khá thật"
Tô Vũ bật cười: "Đừng bảo ta là ngươi nhẫn từ thời thượng cổ tới hiện tại nhé, nếu thế thì ta phục ngươi rồi. Mười vạn năm... Chẳng lẽ ngươi là một vị Hầu thượng cổ sao?"
Đại Chu vương lắc đầu, nhưng không nói tỉ mỉ về mình.