Giờ khắc này, vạn giới còn đang chú ý đến trận chiến trong hư không vô tận.
Hai tuyệt thế cường giả đã đánh đến trời sụp đất nứt.
Lúc trước Tô Vũ xuất hiện một lần, hiện tại không thấy bóng dáng, mọi người cũng không biết hắn đi làm gì.
Tất cả đều đề phòng.
Giám Thiên Hầu cũng mắt xem bốn phương, tai nghe tám phương.
Ngay sau đó sắc mặt Giám Thiên Hầu biến đổi, không hề do dự lập tức điên cuồng oanh kích Đại Chu vương khiến y lùi lại, sau đó nhanh chóng độn không chạy trốn, còn rống to: "Đừng ép ta cùng chết"
Cách đó không xa, Tô Vũ bỗng nhiên hiện thân, bên cạnh là hai vị Hợp Đạo.
Tô Vũ giận dữ hét: "Đại Chu vương, đồ vô dụng, ngươi làm cái gì vậy? Đuổi theo giữ hắn lại. Phế vật! Ta bảo ngươi bắt hắn, giết hắn, ngươi lại để hắn chạy ư? Đáng chết!"
Hắn thực phẫn nộ.
Mà đám cường giả vạn giới đang quan chiến đều nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ đã đoán đúng rồi.
Biết ngay là tên khốn này không phải loại người nén giận được mà, quả nhiên hắn trở về tìm viện binh, còn muốn âm thầm đột kích đối phương, đáng tiếc Giám Thiên Hầu không yếu, y vẫn luôn đề phòng.
Đại Chu vương không buồn hé răng, tiếp tục đuổi theo.
Tô Vũ giận dữ quát: "Thư Linh, Trà Thụ, đuổi theo cho ta. Giết gia hỏa này, không giết được hắn thì cũng phải cướp lấy Liệp Thiên Bảng"
"Giám Thiên Hầu"
Thanh âm Tô Vũ chấn động thiên địa: "Nếu ngươi không giao Liệp Thiên Bảng ra đây, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong. Ngươi có thể thử xem. Giao Liệp Thiên Bảng ra, ta lưu ngươi toàn thây."
Hắn quá bá đạo!
Giao ra cũng chết.
Giám Thiên Hầu bị điên mới có thể giao cho hắn.
Giám Thiên Hầu căn bản không đáp lời, y nhanh chóng trốn chạy, biến mất trong hư không vô tận.
Đại Chu vương vẫn luôn đuổi theo.
Thư Linh và Trà Thụ cấp tốc truy đuổi, Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi, sau đó hắn quát: "Hắn đi rồi, không đuổi nữa, giặc cùng đường chớ đuổi theo, cẩn thận tôn tử này ám hại các ngươi. Đi tìm tên khốn Đa Bảo cho ta, tìm ra hắn thì lập tức xử lý. Giết hắn dễ giết hơn Giám Thiên Hầu"
Dứt lời, trong hư không nơi xa, Đa Bảo lập tức bùng nổ khí lực, không phải để giết người mà là để trốn chạy.
Mọe nó, ta chỉ đến xem thôi mà.
Ong một tiếng, hư không bị xé rách, y đã chạy.
Hiện tại kẻ điên Tô Vũ này thấy ai trong chiến trường Chư Thiên cũng muốn giết, thôi, tìm chỗ trốn đã, để chiến trường Chư Thiên lại cho Tô Vũ xưng bá đi thôi.
Giờ khắc này.
Các giới vực đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Không sao là tốt rồi.
Giám Thiên Hầu và Đa Bảo đều chạy, Tô Vũ là người thông minh, kế hoạch tập sát Giám Thiên Hầu đã thất bại thì có lẽ hắn sẽ không đuổi theo nưa.
Như vậy cũng tốt, bằng không nếu đại chiến bùng nổ, mọi người ra ngoài chiến đấu thì nhất định sẽ tổn thất không nhỏ.
Hiện tại mọi người đều đang chờ thượng giới mỡ ra.
Thượng giới chưa mở, những người này không có hứng thú ra ngoài làm tiên phong, mạng của chính mình mới là quan trọng nhất.
Tiên giới.
Thiên Cổ nhẹ nhàng thở phào, có điều trong lòng lão vẫn thấy hơi lấn cấn, lần này Tô Vũ bùng nổ nhanh mà rút về cũng nhanh, hắn phát điên nhưng không lấy được lợi ích gì, sao phải làm vậy chứ?
Lão ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nhìn về phía Phù vương, đoạn hỏi: "Ngươi cảm thấy có gì không ổn không?"
Phù vương chần chờ đáp: "Không ổn ư? Ý đại nhân là việc Tô Vũ đòi giết Giám Thiên Hầu là có bẫy? Hay là, Giám Thiên Hầu... Làm phản?"
Sắc mặt y biến đổi: "Ý đại nhân là bọn họ đang diễn kịch cho chúng ta xem, một khi chúng ta xuất chiến thì có khả năng sẽ bị vây giết, chỉ là thấy chúng ta mãi không ra tay cho nên bọn họ mới lựa chọn từ bỏ?"
Trước đó Thiên Cổ còn chưa nghĩ vậy, lúc này suy nghĩ của lão bỗng bị phù vương kéo lệch đi.
Lúc trước lão chỉ cảm thấy chuyện ngày hôm nay có điểm gì đó không thích hợp, nhưng vừa nghe Phù vương phỏng đoán thì chợt sửng sốt... Không đến mức đó chứ?
Nhưng... không phải là không có khả năng.
Giám Thiên Hầu diễn kịch cùng đám người Đại Chu vương ư?
Muốn dụ vạn tộc ra tay sao?
Đáng tiếc mọi người đều nhẫn nhịn không ra tay, muốn đợi đến khi Giám Thiên Hầu thật sự không chống nổi nữa mới ra mặt cứu viện, có lẽ khi ấy Giám Thiên Hầu cùng Đại Chu vương sẽ hợp sức phản kích.
Sắc mặt Thiên Cổ khẽ biến.
Quả thật có khả năng này.
Bọn họ đang diễn.
Nếu thế thì đã có thể giải thích vì sao Tô Vũ đột nhiên bùng nổ rồi đột nhiên thu liễm, hơn nữa còn khai chiến đột ngột như thế.
Lão khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Có khả năng ấy, phái Vĩnh Hằng đi sứ các giới, báo bọn họ phải cẩn thận Giám Thiên Hầu"
Phù vương vội vàng gật đầu, quả nhiên ta đã đoán trúng.
Nhìn xem, đại nhân cũng nghĩ như ta kìa.
Dù sao Giám Thiên Hầu cũng là thuộc hạ của Văn vương, có lẽ y thật sự phản bội bọn họ, như vậy sau này phải đề phòng Giám Thiên Hầu cẩn thận mới được.
Cùng lúc đó.
Các tộc khác cũng đều nghĩ tới tình huống này.
Ma giới.
Ma Dược nhíu mày: "Phụ hoàng, có khi nào là diễn kịch cho chúng ta xem không? Giám Thiên Hầu...
có vấn đề ư?"
Ma Kích lắc đầu: "Khó nói lắm, bất quá cứ đề phòng đi. Nhắc nhở các tộc khác, lần này Tô Vũ ra tay không lấy được bất cứ lợi ích nào, cũng không có ý nghĩa gì, hắn không cần phải đột nhiên khối xướng trận chiến như vậy, còn mất một mảnh nhỏ 12 chữ "Lục"
"Ta hiểu"
Ma giới cũng bắt đầu đề phòng.
Có lẽ Giám Thiên Hầu thật sự có vấn đề.
Thân giới.
Tịch Vô lâm vào trầm tư, hồi lâu sau, ông mỡ miệng: "Cẩn thận Giám Thiên Hầu, lần trước Thiên Uyên chết ta đã thấy có chút vấn đề, hiện tại thì ta hiểu rồi. Xem ra là do y muốn thu thập tất cả mảnh nhỏ, có lẽ cái chết của Thiên Uyên có liên quan đến y. Lần này hẳn là lại đang diễn kịch mà thôi"
Mọi người đều biết thừa Tô Vũ tuy hành xử có vẻ lỗ mãng, nhưng thật ra lại là người cực kỳ khôn khéo.
Có lần nào đại chiến mà hắn không chiếm lợi?
Lần này không những không được gì còn mất mảnh võ có chứa chữ "Lục", bị Giám Thiên Hầu thu hồi.
Tô Vũ sẽ đồng ý chịu thiệt ư? Nực cười!
Hắn mà chấp nhận chịu thiệt?
Ai tin được chứ?
Giám Thiên Hầu khốn kiếp, có lẽ y đã thật sự âm thầm quy phục Nhân tộc.
Đâu chỉ bọn họ.
Giờ phút này, Giám Thiên Hầu chạy vào hư không vô tận, cầm mảnh võ có chứa chữ "Lục" kia cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Cái quỷ gì?
Đánh một hồi, tuy rằng ta không chiếm được tiện nghỉ nhưng cũng không chịu thiệt, tuy rằng kế hoạch bị nhìn thấu nhưng ta đã lấy lại được một mảnh nhỏ, tính ra cũng không tồi.
"Không thích hợp...
Giám Thiên Hầu ngẫm nghĩ, sau đó sắc mặt đột ngột biến đổi.
Y bỗng nghĩ tới chính mình.
Mình xem như là người đầu tiên chiếm được tiện nghi từ trong tay Tô Vũ đúng không?
Vậy... vạn tộc sẽ nghĩ về mình thế nào?
Ngay sau đó có người nghiệm chứng suy đoán của y, Ở nơi xa, Đa Bảo tướng quân lên tiếng: "Nếu ngươi đầu phục Nhân tộc thì nói trước với ta một tiếng, đừng tự quyết định một mình, như vậy ta sẽ rất bị động. Giám Thiên Hầu, ta đi trước đây, chúng ta... nên giữ khoảng cách thì hơn"
Dứt lời, Đa Bảo liền biến mất.
Y cảm thấy nguy hiểm.
Có khả năng Giám Thiên Hầu đã đầu nhập vào Nhân tộc, tuy trước đó y và Giám Thiên Hầu có hợp tác vào lần, nhưng hiện giờ y rất lo lắng.
Có lẽ tên khốn kiếp nảy mặc kệ mình mà đơn độc thông đồng với Nhân tộc.
Phiền rồi đây.
Mình phải làm sao bây giờ?
Giám Thiên Hầu nghe thế thì không khỏi biến sắc, quả nhiên Đa Bảo cũng đã bắt đầu hoài nghi.
Hóa ra đây là mục đích của Tô Vũ.
"Tô Vũ"
Giám Thiên Hầu cắn răng, có chút bực bội.
Kế ly gián!
Hóa ra Tô Vũ làm tất cả là để tính kế chính mình, ly gián quan hệ giữa mình và vạn tộc.
"Kế hay!"
Giám Thiên Hầu bất đắc dĩ, việc này rất khó giải quyết, mình không chịu thiệt mà còn chiếm tiện nghi, nếu giải thích thì vạn tộc sẽ tin sao?
Có kẻ nào từng chiếm được tiện nghi từ Tô Vũ chưa?
"Quả là kế hay!"
Giám Thiên Hầu thở dài một tiếng, thôi thôi, cứ chờ đi, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết đây là mưu kế do tên Tô Vũ khốn kiếp kia cố ý bẫy ta.