"Gặp ta mà năm vị Vĩnh Hằng đều không hành lễ à? Hay là hoàng uy của Nhân tộc đã hoàn toàn tiêu tán?"
Nghe thế, năm vị cường giả đều biến sắc.
Thật bá đạo!
Đây không phải thời thượng cổ!
Nhân tộc đã không còn là chủ nhân chư thiên!
Tô Vũ dựa trên chủ tọa nhìn bọn họ, khóe môi vẫn thản nhiên cong lên, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.
Phù Thổ Linh suy nghĩ rất nhiều, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy phức tạp khó hiểu.
Thần phục ư?
Đúng vậy, không phải là hợp tác!
Tô Vũ vừa đến đã tỏ thái độ và giọng điệu vô cùng bá đạo, xem ra hắn muốn sự thần phục của Ngũ Hành tộc chứ không phải là hợp tác.
So với mong muốn thì đơn giản hơn, bá đạo hơn, cũng càn rỡ hơn rất nhiều.
Phù Thổ Linh lộ vẻ chua xót.
Gã nên lựa chọn như thế nào đây?
Tô Vũ tự tin như thế, rốt cuộc là thực sự có vốn liếng để tự tin hay chỉ là hù dọa suông mà thôi?
Tô Vũ mặc kệ bọn họ nghĩ gì, vẫn lãnh đạm ngồi yên vị trên cao.
Hắn đảo khách thành chủ, nhìn về phía mấy người bên dưới, nở nụ cười thâm sâu.
Phù Thổ Linh vô tình liếc mắt nhìn thấy liền cảm thấy lạnh run.
Thời khắc quyết định sự tồn vong của chủng tộc đã tới, gã không biết lựa chọn lúc này có thể viết lại lịch sử Ngũ Hành tộc hay không.
Nhưng gã biết đã đến lúc lựa chọn!
Tô Vũ nói hắn đã giết hơn mười vị Tử Linh Hầu.
Là thật ư?
Hay là giả?
Trong lòng Phù Thổ Linh hiện lên vô số ý niệm.
Nếu là giả, vậy Tô Vũ chỉ đang khoác lác, không có gì để nói.
Nhưng nếu là thật...
Thứ nhất, thực lực phe Tô Vũ đã rất cường đại.
Thứ hai, vạn giới không biết gì mà tộc ta lại biết, đây chính là... Nguy cơ!
Gã bất giác thấy rùng mình!
Giờ khắc này, Phù Thổ Linh đổ mô hôi lạnh khắp người, gã lập tức hiểu ra đây là nguy cơ, nếu điều Tô Vũ nói chính là sự thật, mà hắn lại nhẹ nhàng tiết lộ bí mật vạn tộc không biết cho bọn họ, một khi Ngũ Hành tộc không thần phục, kết cục sẽ là thế nào?
Diệt tộc sao?
Phù Thổ Linh xao động bất an, gã ngẩng đầu nhìn về phía Tô Vũ, lúc bấy giờ Tô Vũ lười biếng dựa trên ghế, Phù Thổ Linh cân nhắc lựa chọn từ ngữ, cẩn thận nói: "Vũ Hoàng, tại thời thượng cổ, Ngũ Hành tộc và Nhân tộc cũng coi như minh hữu.."
Tô Vũ ngáp một cái, phẩy tay: "Không liên quan đến ta, ta không phải Hoàng thượng cổ. Không hỏi quá khứ, không xem tương lai, chỉ nói hiện tại. Thổ Linh huynh là người thông minh. Trong toàn bộ Ngũ Hành tộc chỉ có ngươi vào lọt mắt ta, còn các vị Vĩnh Hằng khác... Nói câu này e là các ngươi sẽ không vui, nhưng ta chỉ muốn dùng các ngươi như quân cờ, vả lại tác dụng của quân cờ như các ngươi cũng không quá lớn, chỉ có Phù Thổ Linh là ta có thể giao lưu vài câu"
"Càn rỡ!"
Hành Hỏa lão tổ vốn nóng tính, vừa nghe vậy liền triệt để nổi giận!
Quân cờ ư?
Vô dụng ư?
Tô Vũ ngươi mạnh nhưng có mạnh bằng thượng giới không?
Tô Vũ bình tĩnh nhìn lão: "Ta nói mấy câu, các ngươi thích nghe thì nghe, cũng có thể bảo ta ngừng bất cứ lúc nào, bởi vì đôi khi biết nhiều cũng là tai họa, đã sống một đống tuổi rồi thì ít nhất cũng nên biết điều. Đừng giả vờ ngu xuẩn, Ngũ Hành tộc không có Hợp Đạo mà vẫn truyền thừa tới hiện tại, ra vẻ đáng thương không phải chỉ mới 1 - 2 ngày, ở trước mặt ta không cần biểu hiện sự dũng cảm và ngu xuẩn của các ngươi. Ta thích người thông minh hơn, hoặc khờ thật thì cũng được, còn giả khờ thì ta không thích"
"Thứ nhất, Đại Tần vương và Đại Hạ vương đã Hợp Đạo"
"Thứ hai, Thiên Diệt, Vân Tiêu và Tinh Hồng cũng đã tấn cấp Hợp Đạo"
"Thứ ba, đệ tử Giám Thiên Hầu - bộ trưởng Thiên bộ Thiên Nhạc là Hợp Đạo, đã đầu phục Nhân tộc"
"Thứ tư, ta đã bình định Tử Linh giới vực..."
"Ngừng"
Phù Thổ Linh ứa mô hôi lạnh, cả người đều đang run rẩy, gã gian nan quay đầu nhìn về phía năm vị lão tổ.
Mà lúc này sắc mặt năm vị lão tổ cũng kịch biến.
Thật hay giả?
Bọn họ mong đợi nhìn Phù Thổ Linh như có ý nói: ngươi đoán đi!
Ngươi quen thuộc Tô Vũ nhất!
Ngươi nói là thật, vậy đó chính là thật, ngươi nói là giả... vậy là giả!
Trên chủ vị, Tô Vũ cười cười không thúc giục, ngay sau đó Trà Thụ xuất hiện, nàng vẫn mang bộ dáng một bé gái, vừa xuất hiện liền biết phải làm gì, đó là pha trà cho Tô Vũ.
Vì thế nàng liền bứt một cọng tóc xuống, thuần thục thao tác pha trà.
Quen là tốt rồi.
Nhưng dễ bị trọc.
Gần đây lá trà tiêu hao hơi nhiều.
Trà Thụ nghĩ mình mà về nhà được thì sẽ tắm luôn cả ngày trong thời không trường hà, bằng không bứt mãi thì đầu sẽ trọc, đầu trọc khó coi lắm, sẽ bị Tiểu Phì Cầu trêu chọc chết mất!
Sắc mặt vài vị lão tổ khẽ biến, nhất thời không ai lên tiếng.
Ánh mắt Phù Thổ Linh biến ảo, hồi lâu sau, gã cúi đầu, thấp giọng nói: "Ngũ Hành tộc nguyện tôn Nhân tộc làm chủ nhân liên minh.."
"Đừng dùng mánh lới với ta!"
Tô Vũ nhìn Trà Thụ pha trà, lơ đãng nói: "Dùng mánh lới không tốt đâu, không có Nhân tộc, không có chủ nhân liên minh gì cả. Ta là ta, là chủ chính là chủ, không phải là không phải, đừng thêm cái danh chủ nhân liên minh vào. Ta không có tâm tư diệt tộc, đừng quá sợ hãi, các ngươi giữ bí mật là được, ta đã không muốn các ngươi truyền tin tức ra ngoài thì khả năng ngươi thành công tiết lộ tin tức cũng không lớn, cho nên...
Đừng lo lắng bị diệt tộc"
Tô Vũ khẽ cười: "Chủng tộc trung lập thì đừng quấy nhiễu ta làm việc. Chờ ta nắm giữ chư thiên xong, kẻ dựa vào ta xếp thứ nhất, chưa từng đối địch Nhân tộc xếp thứ hai, trung lập xếp thứ ba, đối địch thì thứ tư, đương nhiên, thứ có thể hủy diệt thì nên hủy diệt toàn bộ. Chỉ vậy thôi! Thổ Linh, ngươi cảm thấy thế nào?"
Mô hôi trên trán Phù Thổ Linh rơi lã chã.
Không cần liên minh!
Thần phục liên minh cũng không được!
Chỉ độc tôn Tô Vũ hắn làm chủ!
Không tồn tại cái gọi là liên minh!
Trung lập xếp hạng ba... hạng ba là sao?
Gã không biết, cũng không muốn biết, Phù Thổ Linh hít sâu một hơi, áp xuống rung động trong lòng, gã lại cúi đầu, cung kính hô to: "Ngũ Hành tộc bái kiến Vũ Hoàng"
Dứt lời, gã liền quỳ một gối xuống đất.
Phía sau, năm vị lão tổ không khỏi cau mày.
Còn chưa thương lượng xong, không bàn vấn đề lợi và hại, còn chưa đề ra yêu cầu gì, vậy mà tộc ta... đã thần phục rồi ư?
Chín lân triều tịch trước chưa từng có chuyện này.
Tô Vũ yên lặng nhìn Phù Thổ Linh rồi lại nhìn vài vị lão tổ, bình tĩnh nói: "Thổ Linh, Ngũ Hành giới này do ngươi định đoạt sao? Nếu không ngươi có thể về dưới trướng ta, ta phong ngươi chức tạp hào tướng quân. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt"
Phù Thổ Linh quay đầu lại nhìn về phía vài vị lão tổ, khẩn thiết nói: "Các vị lão tổ, xin hãy tin tưởng ta. Ta ra đời từ căn nguyên Ngũ Hành lão tổ, ta là hy vọng Hợp Đạo duy nhất của Ngũ Hành tộc, ta sẽ không khiến tộc mình đi vào tuyệt lộ"
Các vị lão tổ đều cảm thấy vô cùng hoang mang, khó hiểu.
Hồi lâu sau, cuối cùng các vị lão tổ cũng chậm rãi quỳ một gối xuống đất, có người không cam lòng, có kê bất đắc dĩ, có vị thì thấy trầm trọng.
Có phải Phù Thổ Linh quá mức tín nhiệm Tô Vũ rồi hay không?
Tất cả còn chưa từng được nghiệm chứng.
Tô Vũ mới nói mấy câu mà vận mệnh Ngũ Hành tộc ta đã giao cho hắn... bọn họ thật sự rất do dự, chuyện này quá qua loa!
Không có chút bảo đảm nào!
Tô Vũ cũng chưa nhắc đến chuyện này.
Nhưng Phù Thổ Linh là hy vọng duy nhất, khi vị hy vọng duy nhất đã lựa chọn đầu hàng, thần phục thì cuối cùng bọn họ vẫn phải lựa chọn tin tưởng Phù Thổ Linh, bởi vì gã là hậu duệ chính thống của Ngũ Hành lão tổ.
"Ngũ Hành tộc bái kiến Vũ Hoàng"
Năm vị lão tổ cúi đầu quỳ xuống đất, cảm thấy tương lai vô cùng mờ mịt.
Ban nãy bọn họ còn đang thương lượng xem có nên liên minh hay không, vậy mà bây giờ bọn họ đã quỳ xuống đất hành lễ, ngay cả tư cách liên minh cũng không có, mà là hoàn toàn thần phục!
Trên bảo tọa, Tô Vũ hài lòng mỉm cười.
"Ta cảm thấy các ngươi sẽ cảm tạ Phù Thổ Linh. Lần này ta tới đây là vì coi trọng Phù Thổ Linh, những người khác chỉ là nhân tiện mà thôi, nếu không phải tin tưởng hắn là người thông minh thì hôm nay ta sẽ không tự mình tiến đến"
Phía dưới, Phù Thổ Linh ngẩng đầu, không còn về ngưng trọng như trước, gã cười gượng: "Được Vũ Hoàng xem trọng, ta thụ sủng nhược kinh"