Phù Thổ Linh chấn động.
Đây là cái gì?
Tô Vũ đang làm cái gì?
Giờ phút này, gã hoàn toàn không nhìn thấu được Tô Vũ, đâu chỉ mình gã, năm vị lão tổ vừa mới vượt kiếp cũng hoảng sợ vô cùng.
Trong lúc nhất thời, bọn họ không biết nên vui hay nên buồn.
Vui là vì bọn họ đã đầu phục Tô Vũ.
Buồn vì Tô Vũ mới bao lớn, vì sao lại có dị tượng như vậy xuất hiện, hắn lại lĩnh ngộ cái gì sao?
So với hắn, cuộc đời bọn họ có về thật vô dụng!
Bọn họ sống uổng rồi.
Cùng lúc đó.
Nhà cũ của Văn vương.
Tiểu Bạch Cẩu bỗng nhiên nhìn về phía không trung, nhìn về phía thời không trường hà, nó không thấy rõ ràng, nhưng dường như nó đã nhìn thấy gì đó, lẩm bẩm nói: "Tô Vũ muốn kế thừa đại đạo của chủ nhân.."
Bút đạo sắp thành!
Trong hư không vô tận.
Giám Thiên Hầu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía không trung hắc ám, trên mặt lộ vẻ khủng hoảng vô tận.
Trong nháy mắt vừa rồi hình như y nhìn thấy một cái bút.
Toàn thân y đổ mỏ hôi lạnh.
Bởi vì y rất quen thuộc với thứ đó, đó chính là bút của Văn vương!
Một bút định giang sơn!
Bút của Văn vương từng giết không chỉ một vị chủ nhân quy tắc.
"Văn vương... Tô Vũ..."
Về sợ hãi trong mắt Giám Thiên Hầu càng ngày càng nồng đậm, chẳng lẽ Tô Vũ thật sự...
Không, không có khả năng!
Tô Vũ không có khả năng dung hợp đại đạo của Văn vương!
Cùng lúc đó.
Tinh Thân Hải.
Bạch ngọc môn hơi rung động.
Trong Tinh Vũ phủ đệ, ở tầng một, có một đôi mắt luôn khép chặt đột nhiên mở ra.
Võ Hoàng mở mắt.
Kỳ thật lão không muốn mở mắt.
Nhưng giờ khắc này lão không nhịn được, trên trán, Thiên Môn biến mất lúc trước bỗng nhiên xuất hiện.
Thiên Môn phía trên Tinh Thần Hải biến mất, không ai nhìn thấy nó đã biến mất thế nào.
Thiên Môn hiện lên, Võ Hoàng mở mắt nhìn về phía không trung.
Thời không trường hà xuất hiện, trước đó lão không nhìn thấy gì, giờ phút này lão lại thấy một nhánh sông vô cùng lớn dường như sắp mở ra ở nơi sâu trong thời không trường hà, nó đang nhảy nhót ở nơi đấy.
"Là hắn!
Trong lòng Võ Hoàng hơi chấn động, Tô Vũ muốn kế thừa đại đạo của Văn vương sao?
Bút đạo?
Trong đầu Võ Hoàng bất chợt hiện ra một màn, một người mặc bạch y như tuyết vô cùng văn nhã, y tươi cười bước về phía mình.
Không, không phải phía mình.
Đó là một kí ức của lão.
Văn vương mặc bạch y, tươi cười tiến về phía một vị tuyệt thế cường giả, trong tay y xuất hiện một cây bút, vốn nó không phải là bút mà là một đại đạo bị Văn vương trực tiếp hóa thành binh khí.
Một bút điểm ra, trời sụp đất nứt, đại đạo vỡ nát!
Văn vương vẫn tươi cười điểm nát đại đạo của đối phương, dư quang nhìn thoáng qua Võ Hoàng tránh ở nơi xa quan chiến, y mỉm cười thu hồi binh khí rồi đạp không rời đi.
Đó là một vị chủ nhân quy tắc rất lợi hại, thế nhưng cứ như vậy bị Văn vương chém giết đương trường.
Võ Hoàng vẫn luôn mắng Thái Sơn nhưng lại rất hiếm khi mắng Văn vương và Nhân Hoàng, dù có mắng thì cũng là mắng chung tất cả chứ không dám điểm danh riêng bọn họ, bởi vì... hai vị kia làm lão thấy sợ hãi, kiêng ky.
Ngươi có thể thấy rõ Võ vương mạnh thế nào, biết ông ta lợi hại bao nhiêu.
Nhưng hai vị kia thì chẳng một ai nhìn ra.
Dường như thực lực của bọn họ đều không có giới hạn.
"Tô Vũ.."
Võ Hoàng lẩm bẩm một tiếng, hắn muốn bước lên đạo của Văn vương đúng không?
Không ngờ gia hỏa này thành công nhanh như vậy, Võ Hoàng cũng không ngờ tới, quá nhanh.
Còn cần bao lâu nữa?
Nếu hắn khống chế đạo này để trở thành chủ nhân quy tắc, vậy lão... Thật sự có thể địch nổi Tô Vũ sao?
Trong lúc nhất thời, Võ Hoàng bỗng thấy hoảng hốt.
Dù chính mình thoát khốn, nhưng nếu Tô Vũ thật sự trở thành chủ nhân quy tắc thì chưa chắc lão có thể đấu thắng Tô Vũ có bút đạo.
Cùng một thời điểm.
Chư thiên vạn giới, một vài đồ cổ đều lộ sắc mặt ngưng trọng.
Bọn họ không nhìn thấy cái gì.
Nhưng một cỗ áp lực cực lớn che trời lấp đất lan tràn như đang biểu thị gì đấy.
Đám người Thiên Cổ hơi hoảng hốt, cảm thấy nguy cơ đã đến.
Chẳng lẽ bọn họ không đợi được kỳ hạn 10 năm sao?
Một đám cường giả lộ vẻ vô cùng ngưng trọng.
Mới mấy ngày trôi qua?
Cách thời điểm Hợp Đạo chư thiên đại chiến lần trước mới qua hơn một tháng, còn chưa tới hai tháng.
Đối với bọn họ mà nói, thời gian ấy chỉ như một giấc ngủ ngắn mà thôi.
Sống 10 vạn năm, hai tháng mà cũng gọi là thời gian sao?
Hai tháng, kẻ bị thương còn không đủ thời gian chữa thương.
Nhưng hôm nay, một đám người sợ hãi.
Có phải Tô Vũ lại làm cái gì hay không?
Đây là điều duy nhất bọn họ có thể nghĩ đến.
Bởi vì trừ Tô Vũ ra thì còn ai có thể khiến bọn họ cảm thấy bất an và sợ hãi?
Đám người Thiên Cổ đều nhíu mày, giờ phút này tất cả không hẹn mà cùng sinh ra một ý tưởng, có lẽ không thể chờ thượng giới tự mở ra.
Thần văn thứ 100 là cái gì?
Trung tâm Bút đạo là cái gì?
Tô Vũ có chút chờ mong.
Hắn nhìn cây bút vắt ngang thiên địa kia, trên thực tế, đó chỉ là Văn Mộ bia lôi kéo thần văn sinh ra dị tượng.
Giờ phút này, thần văn chiến kỹ của Tô Vũ đã hóa thành một cây bút.
Toàn bộ trung tâm đều được lấp đây, chỉ chờ đợi bước dung hợp cuối cùng.
Biển ý chí bắt đầu điên cuồng chấn động, sôi trào.
Quang câu khổng lô buông xuống.
Tô Vũ dần dần nhìn thấy một thứ, hắn kích động hưng phấn dõi mắt theo nhìn cho kỹ.
Ngay sau đó, Tô Vũ bất chợt há hốc miệng, đây là... thứ gì thế?
"Tổ Đúng vậy, Tô Vũ đang nhìn thấy thứ này.
Đó không phải là chữ mà là một thần văn trông giống cây bút, thật ra ngươi nói nó là bút cũng được, nói nó là mũi tên cũng đúng, nói nó là cái gì đều được.
Nhưng... đến cùng nó có phải là chữ không?
Tô Vũ dại ra.
Văn vương...
Năm đó Văn vương dung bút đạo như thế nào?
Chẳng lẽ năm đó khi Văn vương phác họa thần văn liền phác họa ra nó ư?
Thứ này... đúng là không ai có thể nghĩ đến, không ai có thể phác họa ra.
Thiên tài đều chơi như vậy sao?
Tô Vũ hơi hoang mang, hắn bỗng tự hỏi không biết khi Văn vương phác họa ra thần văn này ở thời kỳ nhỏ yếu, những người khác có thể cười chết hay không?
Lão sư, bằng hữu y mà biết thì có thể cười hỏng mất hay không?
Thần văn... Là dạng này ư?
"Theo lý thuyết là về sau thì y mới có thể hiểu ra bản chất đại đạo, bản chất quy tắc, không có khả năng trời sinh liền biết, dù Văn vương là thiên tài thì cũng không ngoại lệ.
Nhưng thần văn đều là từ cảm ngộ mà ra, khi y phác họa mũi tên nọ thì y đã hiểu ra cái gì"
Nếu là về sau mới cải tạo thì dễ hiểu, bất quá nếu không phải thì có nghĩa là từ thời kỳ Văn vương nhỏ yếu đã có thần văn này.
Y đã trải qua chuyện gì để cảm ngộ được một mũi tên?
Ta đã hiểu vì sao khi thần văn này vừa xuất hiện dường như có một cây bút vắt ngang thiên địa, đó đâu phải bút, đó chính là một mũi tên.
Tô Vũ rất muốn bật cười, hắn thật sự không nhịn được.
Có điều đúng lúc này: "†" đã chính thức dung hợp cùng thần văn chiến kỹ.
99 thần văn chiến kỹ hợp nhất cùng "+"
Đại lượng lực lượng quy tắc từ trong thần văn bị rút ra.
Bắt đầu hoàn thiện cái mũi tên ấy.
Tô Vũ nhe răng trợn mắt, thôi, ta không gọi nó là mũi tên nữa, nếu Văn vương đã nói nó là bút thì cứ coi như nó là bút đi, đối với người đọc sách mà nói, bút đạo quả thật nghe hay hơn mũi tên đạo nhiều.
Nói là cái ô thì phần ô che không đủ lớn.
Cũng không thể gọi là cái gậy gắn mũi nhọn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Văn vương có văn hóa gọi nó là bút đạo.
Quả thật rất thích hợp!
Phù hợp khí chất người đọc sách!
"Văn vương quả là giỏi bịa!"
Tô Vũ cảm khái, yên lặng nhìn thần văn chiến kỹ dung hợp, đầu óc của người đọc sách quả là thông minh, mũi tên mà lại nói thành bút đạo, vậy mà người trong thiên còn cảm thấy nên là bút đạo, đúng là chỉ hươu bảo ngựa.
"Ngươi là bút đạo!
Tô Vũ cũng không thay đổi, Văn vương dùng vô số năm để tạo nên thanh danh bút đạo, chính mình không thể để mọi người gọi nó là mũi tên được.
Nếu không ngày sau có sách sử ghi lại, Vũ Hoàng dung mũi tên đạo, một mũi tên chọc chết ai đó... hắn không nỡ nhìn nữa.
Một bút định càn khôn!
Ghi như vậy mới chất!