"Vậy thì mặc kệ người thượng giới xuống ư?" Đại Hạ vương hỏi.
Đại Tần vương ngẫm nghĩ rồi nói: "Không thể mặc kệ, vẫn phải xen vào. Thật là giả, giả là thật. Phải tỏ vẻ chúng ta đang phẫn nộ vì đối phương có nhiều Hợp Đạo, như vậy vạn tộc mới có thể an tâm"
Hiện tại Nhân tộc đang sợ vạn tộc chó cùng rứt giậu.
Giờ phải làm cho bọn họ an tâm.
Lão Quy nghe vậy cười gật đâu: "Được. Ngươi và Đại Hạ vương không tiện ra tay, có thể bảo Đại Chu vương đi thăm dò một chút"
"Có đạo lý"
Đại Chu vương thích hợp làm những việc này hơn.
Nhân tộc chỉ có một vị Hợp Đạo là Đại Chu vương, đây là nhận thức chung của ngoại giới, có việc thì đương nhiên phải để Đại Chu vương đi làm.
Sau đó Đại Tần vương truyền tin, bảo Đại Chu vương đến gần Mệnh giới nằm vùng.
Giết được thì giết, không thì cũng phải cho vạn tộc biết rằng chúng ta không muốn có thêm người đi xuống.
Sau đó Đại Tần vương nghĩ tới Tô Vũ, chân chờ hỏi: "Tô Vũ biến mất, hắn lại muốn làm gì"
Lão Quy lắc đầu, hồi lâu mới nói: "Ta hiểu đại đạo không sâu, nhưng... chắc là hắn muốn chứng đạo"
"Chứng đạo?"
Đại Tần vương hoảng hốt, giờ hắn mới chứng đạo sao?
Đúng rồi, Tiểu tử ấy quá đáng sợ nên ông suýt quên mất chuyện hắn còn chưa chứng đạo.
Trong lúc bọn họ đang thương lượng.
Mệnh tộc.
Tiếng chấn động vang lên không ngừng.
Sấm sét nổi lên bốn phía.
Mệnh Hoàng đứng trên đỉnh núi nhìn về phía cánh cửa thông đạo như ẩn như hiện, giờ phút này có hai bóng dáng mơ hồ nâng đỡ lẫn nhau đi đến hạ giới.
Một cự long.
Một vị khác... Hình như là Thâm Uyên Hầu Thiên Uyên tộc.
Long tộc và Thiên Uyên tộc.
Cường giả hai tộc này lựa chọn hạ giới.
Không ngừng vang lên âm thanh ầm ầm và tiếng gảm gừ.
Mệnh Hoàng yên lặng nhìn, không ngăn cần hay quấy rối, nếu ông quấy rối thì lực lượng quy tắc cũng sẽ trừng phạt ông.
Kỳ thật lựa chọn của Mệnh tộc rất quan trọng, tuy rằng không thể quấy rối đám người kia xuống hạ giới nhưng khi đối phương ra ngoài thì sẽ ở trong giới vực, bọn họ còn bị thương còn chịu áp chế nhất định, dù là Hầu thượng cổ thì khi ra ngoài có lẽ cũng chỉ có chiến lực Vĩnh Hằng cửu đoạn.
Nhưng Mệnh Hoàng biết, khi thượng giới chính thức mở ra, quanh Mệnh tộc sẽ có cường giả các tộc đóng quân.
Trên thực tế hiện tại các tộc đã muốn phái người đóng quân, chỉ là Mệnh Hoàng cự tuyệt mà thôi, hiện tại thông đạo còn chưa mở ra, đóng quân cái gì?
Nghĩ rằng Mệnh giới là nhà các ngươi ư?
Ông suy nghĩ rất nhiều.
Một lát sau, một tiếng sấm lớn vang lên, oanh.
Một cự long hiện thân, vết thương chồng chất, khí tức vô cùng cường hãn: "Bổn tọa xuống rồi"
"Chúc mừng Thiên Long Hầu"
Mệnh Hoàng chúc mừng một tiếng, nhìn về phía người còn lại, một cường giả áo đen bị thương hiện lên, Mệnh Hoàng lại cười nói: "Chúc mừng Thâm Uyên Hầu"
Cự long hóa thành hình người là một vị tráng hán tóc vàng, trên người có vài vết thương, ánh mắt hung lệ nhìn về phía Mệnh Hoàng, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường.
"Vô Mệnh, đã lâu không gặp"
Mệnh Hoàng cười nói: "Quả thật đã rất nhiều năm. Tính ra... đã gần 6000 năm"
Thiên Long Hầu thở hắt ra, kỳ thật gã rất khó chịu, lần trước gã bị gia hỏa này uy hiếp, Thâm Uyên Hầu cũng vậy. Mà giờ không phải thời điểm tức giận.
Thiên Long Hầu nhanh chóng nói: "Hiện tại tộc ta thế nào?"
"Vẫn ổn"
Mệnh Hoàng nhẹ giọng nói: "Long giới đã bị phong tỏa, vài vị Vĩnh Hằng Long tộc vận dụng phương pháp bích phong để phong bế Long giới"
Ánh mắt Thiên Long Hầu lộ vẻ phẫn nộ.
Việc này yêu cầu phải trả giá bằng sinh mệnh.
"Lần trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Binh vương Phù vương đã hạ giới, vì sao vẫn thảm bại?"
Mệnh Hoàng vẫn nhẹ giọng nói: "Nhân tộc có Đại Chu vương thăng cấp Hợp Đạo, ngoài ra có các vị Hợp Đạo của Hống tộc, Thực Thiết tộc, Không Gian Cổ Thú tộc, Thái Cổ Cự Nhân tộc, Phệ Thần trợ chiến, vậy nên vạn tộc mới bại trận"
"Một đám phế vật"
Thâm Uyên Hầu lạnh lùng nói: "Đám người Thiên Cổ tọa trấn hạ giới vô số năm tháng, vậy mà mặc kệ Nhân tộc phát triển, đúng là ngu ngốc"
Mệnh Hoàng không đưa ra đánh giá.
Tộc ngươi thì tốt hơn ai?
Thiên Uyên tộc là chủng tộc đầu tiên bị diệt.
Thâm Uyên Hầu cũng nghĩ đến việc này, trầm giọng nói: "Tình huống giới ta thế nào?"
"Bị phong tỏa!"
Mệnh Hoàng mở miệng: "Chắc là hủy diệt rỏi. Thâm Uyên Hầu, ta khuyên ngươi không cân trở về Thiên Uyên giới, hiện tại chỉ sợ bên kia không còn cường giả Thiên Uyên tộc nữa, một khi ngươi quay về thì Nhân tộc lại tới tấn công... Đến lúc đó muốn trốn cũng không có chỗ trốn"
Sắc mặt Thâm Uyên Hầu xanh mét.
Diệt rồi!
Đáng chết!
Dù đã đoán trước nhưng lúc này tận tai nghe xác nhận, lão vẫn vô cùng phẫn nội!
Thiên Long Hầu thì an tâm hơn một chút, gã nói: "Vô Mệnh, thượng giới sẽ sớm mở ra thôi. Lần này ta cùng Thâm Uyên Hầu hạ giới không phải là để diệt sát Nhân tộc, chỉ là muốn nói với mọi người rằng dù hiện tại Nhân tộc mạnh thế nào thì cũng chỉ là ánh chiều tà"
Gã nhìn về phía Vô Mệnh, ám chỉ rất rõ ràng.
Mệnh tộc ngươi đừng ngớ ngẩn như mấy tộc khác!
Lúc này hai người bọn họ hạ giới không phải để lập tức khai chiến, chỉ là để cố thủ phòng tuyến, đặc biệt là Long tộc còn chưa bị diệt, cường giả Long tộc vẫn còn.
Nếu Thiên Long Hầu không xuống đây thì có lẽ Long tộc cũng không còn hứng thú khai giới tác chiến.
Mệnh Hoàng mỉm cười: "Ta biết, không cần hai vị nhắc nhở. Hai vị cũng không cần lo lắng lập trường Mệnh tộc ta, Mệnh tộc trung lập 10 vạn năm, sẽ không làm ra lựa chọn bất lợi ở thời điểm này"
"Vậy là tốt nhất!"
Thâm Uyên Hầu lạnh nhạt nói, Long tộc còn kiêng kị một chút chứ lão thì không sợ Vô Mệnh, lão không chịu lực áp chế khi ở đây.
Đúng vậy, tại đây lão không phải chịu lực áp chết Kỳ thật Thiên Uyên tộc chính là một chi của Mệnh tộc!
Chỉ là sau này làm phản tách ra, nhưng chuyện này cũng có lợi, tại đây lão không bị đại đạo áp chế, vẫn có chiến lực Hợp Đạo, kỳ thật Thiên Uyên tộc cũng là một thủ đoạn để thượng giới khắc chế Mệnh giới.
Quả nhiên, Thâm Uyên Hầu bỗng bày ra vẻ mặt mất mát nói: "Nếu Thiên Uyên tộc đã không còn, ta đây... Liền ở nhờ Mệnh tộc vài hôm"
Mệnh Hoàng lạnh lùng nhìn lão.
Thâm Uyên Hầu lạnh nhạt nói: "Đây phải phải ý của riêng ta, đây cũng là mong muốn của chư cường thượng giới. Vô Mệnh, dù ngươi không vui nhưng ngươi nên suy xét cho Kĩ, thông đạo thượng giới sẽ mở ra, cường giả sẽ đóng quân Mệnh giới, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi"
Chủng tộc của lão đã không còn, lần này hạ giới là vì quyết định của một vài cường giả thượng giới để đề phòng Mệnh tộc có tâm tư khác, bởi vì chỉ có mình lão là người không phải chịu áp chế khi ở đây, trong khi cường giả các tộc khác thì không được vậy.
Mệnh Hoàng trầm mặc một hồi, cuối cùng đành phải đồng ý: "Được thôi, nhưng ngươi không được ra khỏi Thiên Mệnh sơn. Thâm Uyên Hầu, hy vọng ngươi có thể làm được điều này. Dù sao nơi đây cũng là địa bàn Mệnh tộc, ta không hy vọng nhìn thấy ngươi ở nơi khác"
"Đương nhiên"
Thâm Uyên Hầu cười lạnh nói: "Sao ta lại tự tiện xông loạn được"
Mệnh Hoàng không nói nhiều, ông nhắc: "Việc của tộc ta thì đừng hỏi nhiều. Thiên Long Hầu trở về thì tự nhiên sẽ biết tình huống"
Kỳ thật lúc này trong lòng Mệnh Hoàng hơi khác thường, bất quá ông không để lộ việc mình đã cảm ứng được không gian dao động.
Đại Chu vương... Tới rồi ư?
Đang ở ngay bên ngoài Mệnh giới sao?
Thôi kệ, liên quan gì tới ta.
Thái độ của hai tên này không tốt, ông lười nhắc nhở bọn chúng.
Thích chết thì chết đi!
Thiên Long Hầu không định ở lại lâu, gã nói: "Thâm Uyên, vậy ngươi ở lại đây đi, ta về Long giới một chuyến"
Gã dứt lời liền cứ thế bay đi.
Mệnh Hoàng lười cảnh báo, tên ngốc đó còn tưởng rằng vạn giới vẫn như lúc trước chắc? Dám mang thương thế ngang nghiên rời đi như vậy?
Hừ, không chết thì cũng sẽ bị lột một tầng da!
Ông mỉm cười nhìn Thâm Uyên Hầu, sau đó nhanh chóng biến mất, thanh âm vang vọng: "Đừng chạy loạn, vạn giới đã không còn là vạn giới trước đây nữa!"
Thâm Uyên Hầu yên lặng nhìn phương hướng ông rời đi. Bất chợt, sắc mặt lão biến đổi, bởi vì ngoại giới vừa vang lên một tiếng động cực lớn.