Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2684 - Chương 2684: Bút Đạo.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2684: Bút Đạo.
 

Tô Vũ vẫn kiên trì tiến lên tiếp, đại đạo vừa lướt qua xem như đạo không tôi giữa những đạo hắn đã gặp nhưng tính ra thì vẫn yếu, hắn sẽ không dung đạo này, nếu không thần văn sẽ tiêu hao quá nhiều lực lượng, Tô Vũ khó có cơ hội đi tìm bút đạo nữa.

Hắn nhanh chóng vượt qua đại đạo kia, tiếp tục vượt mọi chông gai.

Tô Vũ cũng rất nghịch ngợm, dọc đường hắn không ngừng vận dụng các loại công pháp các loại thần văn, kết quả có không ít đại đạo mời chào hắn, dường như đang kêu:

"Đại gia, tới đây nào"

Dung đạo đơn giản chỉ như vậy.

Ngươi lĩnh ngộ sâu, hiểu sâu, có vô số đại đạo chờ ngươi đi dung.

Dù sao cũng không phải khai đạo. Khai đạo cần lĩnh ngộ thâm sâu hơn và phải không giống người thường.

Ngoài ra còn cần thực lực mạnh mẽ để sáng lập một nhánh sông.

Kỳ thật Tô Vũ mơ hồ cảm nhận được mình có hy vọng khai đạo.

Hắn lĩnh ngộ đại đạo hẳn là sâu hơn cả Tiểu Bạch Cẩu, đặc biệt là hắn có mấy thần văn độc đáo, đó cũng là đại đạo đặc biệt.

"Kiếp" truyền thừa chỉ "Hỏa": "Vũ"...

Những thần văn đó đều có hy vọng đơn độc khai đạo. Từ xưa đến nay chưa chắc đã có người lĩnh ngộ được, lĩnh ngộ cũng chưa chắc sẽ khai đạo, khai đạo cũng chưa chắc sẽ giống như Tô Vũ.

Nhưng lúc này Tô Vũ biết có lẽ hắn có thể thành công khai đạo, nhưng không thể nhanh chóng tăng cường lực lượng, làm vậy phải cần rất nhiều thời gian thì mới có thể sáng lập ra và hoàn toàn nắm giữ một đạo.

Để trở thành chủ nhân quy tắc có lẽ cần phải tốn vô số năm tháng.

Bút đạo là đại đạo có sẵn, chỉ chờ hắn đi dung hợp.

Đạo không ai khống chế chưa chắc đã kém hơn đạo chính mình mở ra, đạo chính mình sáng lập cũng chưa chắc đã mạnh bằng bút đạo Văn vương khống chế nhiều năm, Tô Vũ cảm thấy dù ban đầu đại đạo nhỏ yếu thì sau này cũng sẽ được Văn vương cường hóa.

Tô Vũ cảm thấy chỉ cần hiểu được sâu thì chắc chắn đại đạo có thể mở rộng.

Thậm chí hắn mơ hỏ đoán được chủ nhân quy tắc đã làm thế nào để chính mình càng thêm cường đại.

Bọn họ tiếp tục mở rộng đạo của mình.

Oanh!

Lại thêm một trận sóng tập kích, Tô Vũ thở hổn hển.

Không có khả năng, sao vẫn chưa tới?

Thực lực hiện tại của hắn không thể nào kém hơn Văn vương thời kỳ chứng đạo, nếu Văn vương còn có thể sáng lập ra con đường này, vì sao đến bây giờ ta còn chưa đến nơi?

"Chẳng lẽ... Thời đại hiện tại muốn đi thời không trường hà khó hơn ư?"

Tô Vũ lâm vào trầm tư.

Hậu nhân tu luyện khó hơn trước sao?

Hắn đã hiểu rồi, ở đây nhiều nhánh sông, nhiều sóng lớn, đơn giản mà nói thì là đã có rất nhiều đại đạo, Tô Vũ phải vượt qua những đại đạo này, cứ đi một đoạn là lại gặp một cơn sóng tập kích của đại đạo phụ cận.

Có lẽ ở thời đại Văn vương chưa có nhiều đại đạo cho nên dễ đi hơn.

Hắn chỉ có thể suy nghĩ như thế.

Tô Vũ không tin Văn vương ở Nhật Nguyệt đỉnh phong lại cường đại hơn chính mình hiện tại, chuyện đó không có khả năng.

Tô Vũ đã hoàn thiện tất cả, đi tới cực hạn.

Nếu y vẫn mạnh hơn hắn ở thời kì Nhật Nguyệt thì quả là... khủng bốt Hắn vượt mọi chông gai, tiếp tục tiến lên.

Cơn sóng nối tiếp từng trận.

Mỗi lần đều là một lần khảo nghiệm.

Tô Vũ ướt đẫm mồ hôi nhỏ giọt rơi xuống thời không trường hà, xuôi dòng chảy đi, có lẽ nhiều năm sau có người sẽ nhặt được mỏ hôi của hắn, những giọt mô hôi đó giống như thủy tỉnh, nếu thời không trường hà không xóa sổ nó thì thực sự có khả năng sẽ có kê tới sau nhặt được.

"Nước mắt Thời Gian sư... Chẳng lẽ cũng vì vậy nên mới bị ta lấy được?"

Trước kia có vài thủ đoạn mà hắn cảm thấy lợi hại, giờ nhìn lại đều đã có lời giải thích.

Đúng lúc này, bút đao trong tay hắn rung động kịch liệt, ánh mắt Tô Vũ khẽ biến, hắn nhìn nơi xa, sau mấy cơn sóng to hình như có gì đó.

Hắn thấy một cây bút!

"Tới rồi!"

Tô Vũ kinh hỉ, cuối cùng cũng tới rồi, nếu vẫn không đến nơi, ta hoài nghi mình sẽ phải xuyên qua thời gian, trở lại quá khứ.

Oanh.

Con sóng càng thêm cường đại, nơi càng gần những đạo cường đại thì sóng gió lại càng mãnh liệt, ngoại trừ thân thể đạo của Nhân tộc có lẽ có nhiều người chứng đạo nên những con sóng quanh đó đã bị trấn áp từ lâu.

Tô Vũ thấy mục tiêu, hắn kích động vạn phần nên không còn quan tâm đến những con sóng này.

Thân thể hắn vô cùng cường hãn, giờ phút này, hắn cứ thế xông lên.

Một con sóng bị hắn trực tiếp đâm nát!

Tô Vũ xuất đao!

Một đao chém xuống, trảm bạo con sóng thứ hai, chân đá ra, xé rách con sóng thứ ba, một bút điểm ra, cái thứ tư bị phá...

Hắn càng thêm dũng mãnh!

Bởi vì đại đạo như ẩn như hiện kia đã gần ngay trước mắt.

"Tới rồi!"

Tô Vũ nhe răng, ầm vang một tiếng, va chạm con sóng cuối cùng.

Cú va chạm này đâm nát con sóng đó.

Tô Vũ dùng hết sức lực, ầm một tiếng, bỗng nhiên hắn va vào một màn chắn vô hình, hắn lập tức đầu váng mắt hoa, lùi lại mấy bước, sắc mặt thay đổi.

Sao vậy?

Hắn nhìn kĩ liền biến sắc!

Trên thời không trường hà phía trước có một tấm chắn, hình như có vô số xiểng xích xen kẽ khóa lại toàn bộ thời không trường hà.

"Văn vương?"

Tô Vũ hơi chấn động, Văn vương bày ra phòng ngự không cho người ngoại lai xâm nhập phạm vi đại đạo của y... trong thời không trường hà mà vẫn có thể bày ra đại trận, thật đáng sợ.

Tô Vũ mơ hỏ biết rằng hẳn là có thể dùng thần văn chiến kỹ để phá đại trận này.

Thần văn chiến kỹ chính là chìa khóa.

Thần văn bút đạo trong tay hắn cũng đang rung động, hiển nhiên là muốn nhắc nhở Tô Vũ có thể dùng nó để cởi bỏ phong ấn.

Nếu Văn vương để lại đạo của mình truyền thừa cho hậu nhân, vậy đương nhiên sẽ ngăn cản những người khác muốn ngầm chiếm đại đạo.

Nhưng có thể bày trận trong thời không trường hà thì không phải mạnh mẽ bình thường đâu.

Với thực lực hiện tại của Tô Vũ, dù để lại thứ gì thì cũng sẽ bị sóng gió cuốn phăng, lập tức biến mất.

Đâu thể nào lưu lại một đại trận phòng ngự như vậy.

"Thật lợi hại!"

Tô Vũ nói thầm, thôi, giờ phải dùng chìa khóa khai trận cái đã.

Ngay sau đó bút đạo bay ra, hình như giữa đại trận phòng ngự có một lỗ trống, bút đạo tiến vào trong đó chấn động một phen, đột nhiên các xiềng xích đều lui đi, mở ra thông đạo cho Tô Vũ.

Tô Vũ không nói gì, hắn nhanh chóng tiến vào.

Vừa đi vào, cảm thụ liền khác hẳn Sóng gió động trời nổ vang càn quét.

Hắn lập tức nhìn thấy một nhánh đại đạo vô cùng rộng lớn, Tô Vũ quét một lượt thì lập tức kinh hãi.

Quá rộng!

Thậm chí còn lớn hơn Ngũ Hành đại đạo, so với thân thể đạo thì không bằng, cảm giác đầu tiên là dù đạo này không bằng thân thể đạo nhưng nó cũng phải rộng ít nhất đến 5000 - 6000 mét.

Có thể sánh bằng một nửa thân thể đạo, thậm chí là rộng hơn một nửa.

"Thật cường đại!"

Đây là cường đạo xếp thứ 3 trong những đạo mà Tô Vũ từng gặp, thứ nhất là Tử Linh trường hà, thứ 2 là thân thể đạo Nhân tộc, thứ 3 chính là bút đạo.

Tô Vũ hít sâu một hơi.

Tuy không bằng thân thể đạo, nhưng đừng quên đây chỉ là một đạo do Văn vương lưu lại, về sau đạo này mới bị Văn vương tách ra, hiển nhiên do Văn vương cảm thấy nó không đủ lợi hại với y.

Mà đạo bị y từ bồ lại mạnh hơn đạo của Hoang Thiên Thú và Ngũ Hành lão tổ, khó trách năm xưa Văn vương chỉ cầm bút trong tay mà bao nhiêu chủ nhân quy tắc đều không thể địch nổi y.

Tô Vũ nhanh chóng tới gần đại đạo.

Giống như đại đạo khác, giữa nhánh sông và dòng chính cũng tồn tại khe hở, hơn nữa khe hở khá lớn.

Lựa chọn biện pháp gì để chứng đạo?

Dung binh pháp? Hay là cái khác?

Tô Vũ có không ít bảo vật, Văn Minh Chí còn là binh khí hắn chuẩn bị để chứng đạo, nhưng hiện tại Tô Vũ muốn dùng Văn Minh Chí để chịu tải đạo do chính hắn mỡ ra hơn.

Dù sao con đường này cũng không phải do chính mình sáng lập.

Bình Luận (0)
Comment