Nghĩ đến đây, Tô Vũ bèn lấy lại tinh thần, nhìn hai vị lão sư, thân thiết nói: "Không còn việc gì nữa đâu. Lão sư, các ngài nhớ giữ gìn sức khỏe, không có gì thì mọi người về trước đi"
Thiên Đúc vương và Triệu Thiên Binh nhanh chóng rời đi, Triệu Lập đi tới cửa đại điện thì bỗng quay đầu lại nhìn thoáng qua vị đệ tử ký danh của mình, giờ phút này Tô Vũ vẫn tươi cười, bất quá Triệu Lập lại thấy một chút mồi mệt từ trong mắt hắn.
Ông nhìn Tô Vũ, nhíu mày trầm giọng nói: "Đừng tự tạo áp lực quá lớn, Nhân tộc rơi xuống nông nỗi này không phải lỗi của ngươi. Tiền nhân vô năng hại Nhân tộc, nếu thượng giới mở ra... Đánh được thì đánh, không được thì chạy, ngươi có đủ thực lực để chạy trốn!
"Họa trong giặc ngoài, ngươi tiến bộ rất nhanh, chúng ta không giúp được ngươi, bên cạnh ngươi là hạng người đa mưu túc trí như Đại Chu vương, y còn chưa chắc đã phục ngươi, thế nhưng ngươi thật sự đã làm tốt lắm rồi!"
Triệu Lập thực nghiêm túc!
Đồ đệ này của ông không hề có lỗi với Nhân tộc. Nhiều người nói hắn bá đạo, nói hắn máu lạnh, nực cười, nếu không bá đạo không máu lạnh thì đám vô địch Nhân tộc kia sẽ phục hắn à?
Nói chuyện bình thường có ai nghe không?
Nội hoạn còn không trấn áp được thì chống đỡ ngoại địch như thế nào?
Từ khi rời khỏi Đại Hạ phủ, Tô Vũ không ngừng bôn ba, không ngừng chiến đấu, chưa bao giờ nghỉ ngơi một ngày, Triệu Lập đều xem trong mắt, ghi tạc trong lòng!
Hắn liên tiếp rơi vào cảnh hiểm tử hoàn sinh!
Hoạt tử nhân... trong lịch sử Nhân tộc, hắn chính là vị Nhân Chủ hoạt tử nhân đầu tiên.
Tô Vũ muốn làm hoạt tử nhân ư?
Không phải là hắn bị ép đến đường cùng sao, vậy mà hiện tại có vài người cảm thấy hoạt tử nhân không tồi, có thể tự do tiến vào Tử Linh giới vực. Mọe nó, sao lúc trước không giỏi có ai nói là muốn đi làm hoạt tử nhân đi?
"Lão sư... Ta không sao đâu"
Tô Vũ thở hắt ra, trấn an ông.
Triệu Lập lắc đâu: "Ö trước mặt người khác thì ngươi phải tự tin lên, bảo trì bộ dáng nắm chắc thắng lợi, nhưng ở trước mặt ta thì không cần. Ta nghe người ta nói thượng giới có mấy chục, thậm chí là cả trăm tôn Hợp Đạo. Có lẽ còn nhiều hơn nữa. Ngươi có nhiều mưu kế, nhưng Nhân tộc có nhiều Hợp Đạo như vậy để ngươi dùng sao?"
"Nếu thật sự không địch lại thì thoát thân rời đi, ta tin rằng ngươi có biện pháp sống sót"
Triệu Lập nhìn hắn: "Có kẻ nói ngươi máu lạnh, ta lại biết ngươi không phải là người như thế. Ngươi quá ngốc! Cứ kiên quyết phải tiếp nhận cục diện rối rắm này làm gì.
Chẳng có lợi gì cho ngươi cả, chỉ tổ kéo ngươi vào vũng bùn"
Triệu Lập trào phúng: "Đám người Đại Chu vương có năng lực sao không thể bình định vạn tộc? Mà nay, ta còn nghe được một vài tin đồn nhảm nhí, nói ngươi bất kính với Vĩnh Hằng Nhân tộc, tuổi trê đắc chí, càn rõ. Ngươi đừng quan tâm, ta đã nhớ kỹ những người này, toàn bộ danh sách đã giao cho Hạ Long Võ, bọn họ sẽ được an bài đi chinh chiến chư thiên, sống sót là may mắn, còn chết thì là xứng đáng"
Triệu Lập vỗ vai hắn: "Ngươi đã làm đủ tốt rồi, có một số việc không cần tự làm, không cần gánh vác bêu danh. Triệu hỏi Vạn Thiên Thánh về đi, để hắn làm cây đao cho ngươi, kê không phục thì giết, dù sao cũng không phải lần đâu tiên hắn làm"
"Không cần tự mình làm đao, cứ để lại một đời thanh danh đi"
Triệu Lập lại nói: "Vạn Thiên Thánh sẽ muốn làm như vậy, hiện tại hắn không tiện trở về, ngươi dùng danh nghĩa chiến tranh mộ binh triệu hắn về thì bên cạnh cũng có thêm tri kỹ, ít nhiều gì lão Vạn cũng là sư trưởng hệ của ngươi, kể cả Vân Trần, Nam Vô Cương, không cần để ý đến những người khác nghĩ thế nào, cứ thiên vị người nhà đi.."
Triệu Lập nói rất nhiều.
Ông nhìn ra sự mỏi mệt và bất lực của học sinh của mình, thượng giới có bảy tám chục đến trăm vị Hợp Đạo, nói đánh là có thể đánh sao?
Nói tính kế thì có thể thành công ư?
Nhân tộc có bao nhiêu Hợp Đạo?
Còn phải trấn áp đám minh hữu không cho bọn họ sinh dị tâm, dù đáng tin cậy như Thực Thiết tộc nhưng khi đến thời khắc tồn vong của chủng tộc thì cũng sẽ từ bỏ ngươi.
Dù Tô Vũ có uy vọng nhưng hắn so được với truyền thừa Thực Thiết chủng tộc chắc?
Ví dụ như lão Quy, lão còn từng bị Thiên Diệt khuyên đừng nửa đường từ bỏ, nếu đã khuyên thì chứng tỏ là có khả năng này, chính Tô Vũ cũng biết hiểu được.
Cho nên hắn không muốn khiến các chủng tộc mỉnh hữu bị thương vong, tránh để thất bại của Bách Chiến vương kích thích bọn họ.
Bách Chiến vương xem như đã hại khổ Tô Vũ.
Có vết xe đổ của hắn ta khiến rất nhiều cổ tộc không dám tiếp cận Nhân tộc.
Chẳng những Tô Vũ phải thừa nhận điều này, hắn còn phải gánh vác hậu quả sau khi Bách Chiến vương thất bại.
Cho nên Tô Vũ mắng Bách Chiến vương không phải chỉ 1 - 2 lần!
Triệu Lập khuyên bảo một lát xong xuôi liền rời đi.
Tô Vũ ngồi trên bảo tọa thất thần hỏi lâu, cuối cùng hắn cười khổ một tiếng, thôi, may mà chung quy trong thiên hạ này vẫn còn người có thể hiểu mình.
Khi mình còn nhỏ yếu, chính những người như Triệu lão sư đã giúp đỡ mình đi tới ngày hôm nay.
"Đế vương... Đều cô độc!"
Tô Vũ nghĩ tới một câu nói không biết được ghi trong cuốn sách nào, đế vương cô độc là vì không ai hiểu được bọn họ.
Lần này rời đi, không biết khi nào mới có thể trở về, cũng không biết có thể trở về hay không.
Mỗi lần rời đi đều tưởng như vĩnh biệt.
Thu phục Tử Linh giới vực, trấn áp Bắc vương, đánh tiểu giới, chỉ cần vô ý một chút là sẽ thân tử đạo tiêu.
"Mệt mỏi quá..."
Tô Vũ lẩm bẩm, bất quá không bao lâu sau, hắn đã lấy lại tỉnh thân. Tô Vũ đứng lên, nở một nụ cười tự tin trước sau như một, đạp không rời khỏi thánh địa.
Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy sự cường đại và tự tin của hắn!