Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2696 - Chương 2696: Hậu Chiêu Của Tô Vũ.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2696: Hậu Chiêu Của Tô Vũ.
 

Chiến trường Chư Thiên.

Hạ Long Võ hơi cau mày, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường, không biểu lộ cảm xúc gì.

Bọn họ mới vừa chinh chiến một tiểu giới, chuẩn bị trận chiến tiếp theo, đại quân hơn ngàn vạn người chia làm vô số trận doanh đều đang nghỉ ngơi lấy lại sức.

Long Võ vệ - cận vệ Đại Hạ phủ - hiện tại đã bị xếp vào trong quân chinh chiến chư thiên, không phân đại phủ, Long Võ vệ cũng chỉ là một binh đoàn tỉnh nhuệ trong trong ngàn vạn đại quân.

Đại doanh Long Võ vệ, trong trướng của một Thiên Phu Trưởng.

Trần Hạo đang bố trí nhiệm vụ tác chiến, bỗng nhiên cậu thấy hoa mắt, vài vị Bách Phu Trưởng bất động, sắc mặt Trần Hạo biến đổi, đại đao hiện lên trong tay, tròng mắt chuyển động, rất nhanh cậu liền thở hắt ra, buông đao xuống, cười ngây ngô cất tiếng:

"Là ngươi sao? Làm ta sợ hãi một phen"

"Lên làm Thiên Phu Trưởng rồi à?"

Tô Vũ mỉm cười đi ra từ trong bóng đêm, áo bào trắng như tuyết.

Trần Hạo giơ tay lên chào hỏi: "Ừ. Do bên trên coi trọng. Hơn nữa ta đã thăng cấp Lăng Vân thất trọng cho nên cho ta chức vị Thiên Phu Trưởng, cũng không tệ lắm"

Tô Vũ cười cười ngồi xuống ghế, hắn nhìn về phía Trần Hạo - bạn bè tốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tuổi tác bằng hắn, mà nay cậu đã trưởng thành hơn, còn có một chòm râu ở dưới cằm, thoạt nhìn chững chạc hơn hẳn.

Cậu vẫn hàm hậu, thành thật như trước... Mới là lạ!

Tô Vũ nhìn một lượt, không khỏi khen ngợi: "Tốc độ thăng cấp không chậm, đã là Lăng Vân thất trọng rồi"

"Tàm tạm, giết mấy cường giả nên được chút ban thưởng thôi"

Trần Hạo lăng xăng đi rót ly trà cho hắn, đoạn hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Ra ngoài làm việc, vừa vặn đi ngang qua"

Trần Hạo nhìn về phía bạn cũ, điểm tay lên trán hắn: "Coi ngươi kìa, mệt mồi quá à?"

"Không tới nỗi"

"Đáng tiếc ta không giúp được gì cho ngươi, bằng không ngươi muốn đánh ai thì ta sẽ đi đánh kê đó"

Trần Hạo nhớ lại chuyện xưa: "Trước kia cha ta hay nói, cứ nghe theo Tô Vũ thì ắt không sai. Ta cũng muốn nghe ngươi lắm, có điều hiện tại đành chịu. A Vũ, ngươi chỉ có thể tự gánh vác thôi"

Nghe câu này, Tô Vũ bỗng thấy khóe mắt cay xè, lâu lắm rồi hắn mới lại có cảm giác muốn khóc.

Tô Vũ thở hắt ra, quay mặt đi, mau chóng thu liễm cảm xúc: "Không sao, ta gánh vác được. Ta đánh trận nào thắng trận đó, ngươi không thấy à? Mà sao ngươi chưa bao giờ đi tìm ta?

"Tìm ngươi làm gì?"

Trần Hạo lắc đầu: "Chỗ ngươi có quá nhiều cường giả, ta đi tìm ngươi thì không phải là kéo chân sau ư? Trước kia cha ta còn từng đánh ta, bảo ta cách ngươi xa một chút, tốt nhất là đừng để ai biết quan hệ tốt của hai ta, làm vậy mới không ảnh hưởng tới ngươi.

Ta thấy cứ như bây giờ là ổn rồi"

Tô Vũ nhìn cậu: "Không cảm thấy thất vọng sao? Ta mạnh như vậy mà chẳng cho ngươi được cái gì"

"Không"

Trần Hạo mỉm cười, trong ngây ngô có chút khôn khéo: "Mạnh rồi thì sẽ thành tay đấm cho ngươi, còn phải đánh với kẻ mạnh nữa. Ta mà còn không hiểu ngươi chắc? Khẳng định sẽ vô cùng nguy hiểm, mạnh rồi thì sẽ phải đánh kẻ càng mạnh hơn, kẻ chết nhanh nhất cũng chính là các ngươi, ngươi không thiên vị chúng ta chẳng phải là muốn chúng ta sống dài hơn hay sao?"

Trần Hạo vui vê nói: "Yên tâm đi, đám cường giả các ngươi đánh xong phía trước thì mới đến phiên chúng ta, kẻ chết trước chắc chắn sẽ là các ngươi, ta sẽ chết muộn hơn ngươi một chút"

Tô Vũ bật cười: "Nghĩ hay quá nhĩ!"

Hắn uống ngụm trà, ra hiệu cho cậu xích lại gần, Trần Hạo bèn kê cái ghế lại ngồi sát bên cạnh hắn.

Tô Vũ vừa uống trà vừa nói: "Bên cạnh ta có ai, gần như vạn giới đều biết, lão sư ta, phụ thân ta, bằng hữu ta, mọi người đều đã biết"

"Chỉ có ngươi... Từ khi lên học phủ, hai ta chưa từng liên lạc, hiện giờ những người khác đều vang danh khắp thiên hạ, chỉ có ngươi ở đây làm Thiên Phu Trưởng bình thường, không ai biết đến"

"Từ nhỏ, ta đã biết ngươi rất thông minh... Tuy rằng kém ta"

Trần Hạo nhếch miệng cười.

Tô Vũ cũng phì cười: "Ta phải làm đại sự, dựa theo lời nói của chúng ta khi còn nhỏ thì là ta đang làm giao dịch nguy hiểm thay trời đổi đất, nếu thành công sẽ lưu danh thiên cổ, nếu chết thì không đáng một đồng"

Trần Hạo bóp bóp mặt hắn: "Ta biết, nếu ngươi thành công, ngươi sẽ làm hoàng đế.

Nếu bại... chết không toàn thây"

Tô Vũ gật đâu: "Đúng vậy. Cho nên khi nhàn hạ, ta từng nghĩ rằng làm vậy có đáng không? Thôi, mặc kệ nó! Đầu rớt rồi thì cũng chỉ là có thêm cái sẹo lớn mà thôi"

Tô Vũ gạt cái tay đang bóp mũi mình ra, ngồi thẳng lưng lên, nghiêm sắc mặt: "Không nói chuyện này nữa, ta làm đại sự, không chết thì sẽ được hưởng phúc, chết thì tất cả hóa hư không. Bất quá có một chuyện, ta muốn phó thác cha ta cho ngươi. Ta sẽ cho ngươi biết chỗ ông ấy ẩn nấp, nếu ngày nào đó mà ta ngã xuống, mong ngươi hãy mang cha ta trốn chạy..."

"Ta không thể cho ngươi cái gì, dễ bị chú ý đến. Hạo Tử, ta chỉ có thể dạy ngươi một môn công pháp"

Trần Hạo nhìn hắn, Tô Vũ mỉm cười: "Phương pháp chuyển đổi huyết mạch! Phương pháp thay hình đổi dạng! Chỉ vậy thôi, ta sẽ không dạy ngươi cái khác, chính ngươi có thể đi đến tình trạng gì là do ngươi. Cuối cùng, nếu ta bại, ngươi và cha ta hãy cùng nhau chuyển đổi huyết mạch, thay đổi hình dáng rồi tìm nơi làm lại cuộc đời. Giúp ngươi mạnh hơn cũng không để làm gì, đù sao ngươi cũng không thể theo kịp ta, ta mà chết thì ngươi chắc chắn sẽ không thoát. Không dạy ngươi thì ít ra ngươi vẫn còn đường sống. Nếu ta thành công, đương nhiên ngươi cũng sẽ đổi đời, vậy sẽ tốt hơn cuộc đời lưỡi đao liếm máu nhiều"

Trần Hạo không hé răng.

Tô Vũ lại nói: "Ö bên ngoài thì không cần quá kiêng dè quan hệ giữa chúng ta, không phải là không có ai biết chuyện khi còn nhỏ, nhưng đừng nói nhiều, không cần giấu đầu lòi đuôi"

"Quen biết bình thường, bạn chơi cùng khi còn nhỏ, ta không còn nhớ ngươi là ai cả"

Trần Hạo gật đầu.

Tô Vũ không nói gì, ngón tay chạm lên đầu cậu, một vài thứ được truyền vào, một vài thứ bị phong ấn, Tô Vũ nhắc nhở: "Ta có phong ấn vài thứ trong đầu ngươi, ngày nào đó phong ấn này mở ra thì có nghĩa là ta đã chết. Hạo Tử, khi đó ngươi hãy nghĩ cách lập tức trở về Nhân cảnh tìm cha ta, mang theo ông ấy rời khỏi Nhân cảnh thông qua thông đạo ngầm ta để lại"

Cuối cùng Tô Vũ vẫn để lại vài hậu chiêu, thế nhưng chỉ hy vọng cả đời không cần phải dùng đến.

Sẽ không có ai để ý đến một vị Thiên Phu Trưởng tầm thường như cậu.

Trong thời đại Hợp Đạo còn chết không bằng chó, Lăng Vân thì tính cái gì?

Nhật Nguyệt cũng chỉ là cặn bã!

Nhỏ yếu cũng tốt, cường đại sẽ gặp nguy hiểm, một khi chiến bại, kẻ cường đại sẽ khiến người ta chú ý, là Sơn Hải Nhật Nguyệt thì đủ rồi, sẽ không ai để ý.

Vô địch ẩn giấu mới là nguy hiểm, Tô Vũ cảm thấy hậu chiêu mà Đại Chu vương lưu lại không đáng tin cậy.

Nếu lần này Nhân tộc chiến bại, vạn tộc chắc chắn sẽ lùng sục khắp chư thiên để tìm ra tất cả Nhân tộc, sẽ không cho Nhân tộc bất cứ cơ hội quật khởi nào nữa.

Cho nên giấu ba vị vô địch chỉ là trò cười!

Nếu thất bại thì sẽ thực sự không còn khả năng hay cơ hội nào khác.

Trần Hạo nhắm mắt lại, yên lặng ghi nhớ lời Tô Vũ nói, hấp thu tri thức Tô Vũ truyền đến trong đâu: "Ta đã biết. Yên tâm đi, phong ấn vừa mở ra thì ta liền chạy, mai danh ẩn tích, thay đổi huyết mạch"

"Đa tạ"

"Là anh em với nhau mà"

Trần Hạo siết chặt tay hắn: "Đừng cảm tạ ta. Cũng chưa chắc đã cần dùng đến. Ngươi luôn lợi hại nhất, lần này cũng không ngoại lệ, cha ta nói ngươi sẽ không thua đâu"

Tô Vũ mỉm cười: "Cha mẹ ngươi..."

"Có thể mang được liền mang, không được... Ta tiễn thúc đi xong sẽ trở về tìm bọn họ „ sau:

Trần Hạo cười nói: "Nếu ngươi không còn nữa, ta sẽ ưu tiên cha ngươi trước, chỉ sợ thúc không nghe ta... Không sao, mặc kệ y, đến lúc đó đánh ngất y đi là được"

Trần Hạo nhắc nhở: "Ngươi còn nhiều việc bận rộn, mau đi đi, đừng ở đây lâu"

Tô Vũ gật đầu đứng dậy, ngẫm nghĩ rồi truyền âm nói: "Tự mình cẩn thận, đừng để ta không sao mà ngươi lại chết trước. Ngươi không ngốc, đừng giả vờ với ta, ngươi chỉ được bắt nạt kẻ yếu, còn gặp phải nhân vật tàn nhẫn thì trốn xa một chút, nghe chưa?"

Bình Luận (0)
Comment