"Biết rồi, yên tâm đi"
Trân Hạo trấn an Tô Vũ: "Ngươi còn không yên tâm về ta sao? Khi còn nhỏ ta đánh nhau nhiều như vậy, ta đã bao giờ chịu thiệt chưa, cùng lắm là bị cha ta đánh một trận.
Đám đồng học kia đều là kẻ ngốc, ta đánh bọn họ, cha ta đánh ta, bọn họ còn thấy vui.
Vui cái gì không biết? Cha ta đánh ta vì đó là cha ta, ta đánh bọn họ, nhưng ta đâu phải cha của bọn họ. Đám đầu đất kia xứng đáng bị chúng ta đánh!"
Tô Vũ bật cười.
Sự thật đúng là như thế, khi còn nhỏ Trần Hạo đánh nhau vô số lần, mỗi lần đánh thắng thì đối phương đều mách người lớn, mách lão sư. Khi ấy, Trần thúc liền mang cậu tới cửa đánh một trận.
Đám nhóc kia thấy Trần Hạo bị đánh quỷ khóc sói gào thì hết giận, thậm chí cuối cùng gia trưởng đối phương còn phải khuyên can đừng đánh trẻ nhỏ như vậy, không thích hợp.
Mà trên thực tế, Trần Hạo đánh bọn họ, rồi cậu bị cha mình đánh một trận nhưng chẳng có vấn đề gì cả, còn thành tiểu bá vương, về sau không ai dám trêu chọc cậu.
Lão cha nhà mình đánh một trận thì có thể đau đến mức nào?
"Tự ngươi biết là được, không cần ta dạy cho ngươi"
Tô Vũ nở nụ cười: "Ta đi đây, hay bảo trọng!"
"Ngươi cũng vậy!"
Tô Vũ không hề nhiều lời, nháy mắt biến mất tại chỗ.
Vài vị Bách Phu Trưởng bị cố định như không cảm ứng được gì, bọn họ khôi phục trạng thái tỉnh táo, tiếp tục nói chuyện, tất cả như chưa từng có chuyện øì xảy ra.
Trần Hạo cũng tiếp tục đề tài ban nãy, coi như Tô Vũ chưa từng đến đây.
Trên mặt luôn mang theo nụ cười hàm hậu, vài vị Bách Phu Trưởng đều vừa lòng, vị Thiên Phu Trưởng này tuy tuổi trẻ nhưng thực lực không tồi, lại còn chịu khó lắng nghe ý kiến người khác, dễ tiếp xúc hơn các Thiên Phu Trưởng khác nhiều.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong lặng yên.
Thực Thiết tộc.
Tô Vũ bí mật tiến đến, Lục Nguyệt và Cửu Nguyệt không gióng trống khua chiêng nghênh đón.
Hoàng cung Thực Thiết Thú.
Lục Nguyệt nhìn về phía 6 vị đồng tộc diện mạo na ná nhau, nghiêm mặt dặn dò: "Vũ Hoàng coi trọng cho các ngươi đi trấn thủ thông đạo Tử Linh. Tất cả phải nghe theo Vũ Hoàng an bài, rõ chưa?"
"Rõ"
Mấy vị Thực Thiết thú cầm cây trúc lớn cùng nhau gật đầu, không thành vấn đề.
Tô Vũ liền nói: "Các vị tiến vào Văn Minh Chí của ta tránh tạm một lát đi"
Cánh cửa mở ra, mấy vị Thực Thiết thú không nói gì, nhanh chóng vào trong.
Thực Thiết tộc cung cấp 6 vị Thực Thiết thú, cộng thêm Nhân tộc là vừa vặn 20 vị.
Tô Vũ đứng dậy, đoạn nói: "Ta không ở lại lâu nữa. Cửu Nguyệt, mau chóng thăng cấp đi"
"Được"
Cửu Nguyệt gật đâu, gần đây y tiến bộ rất nhanh!
Tô Vũ đạp lên thời không trường hà, thoáng cái đã biến mất.
Lục Nguyệt nhìn một hỏi, hít sâu một hơi, vị Vũ Hoàng này càng ngày càng lợi hại, hy vọng lựa chọn của tộc bọn họ lần này hết thảy đều đáng giá.
Hống tộc.
4 vị cường giả Hống tộc đều tuần tự tiến vào Văn Minh Chí, Tô Vũ tiếp tục lên đường, đi đến Ngũ Hành tộc.
Trong Ngũ Hành giới.
8 vị cường giả Ngũ Hành tộc cũng nhanh chóng tiến vào, tại đây Tô Vũ chậm trễ chút thời gian giúp Ngũ Hành lão tổ dung hợp đạo, còn phải giảng giải một phen, chờ bọn họ hiểu rõ thì Tô Vũ mới rời đi.
32 vị cường giả, còn thiếu 3 vị để giải phóng toàn bộ trấn thủ.
Tô Vũ đặt mục tiêu ở Không Gian Cổ Thú nhất tộc.
Chủng tộc này đáng tin cậy hơn Thái Cổ Cự Nhân tộc, Tô Vũ chưa từng giao thiệp với Thái Cổ Cự Nhân tộc, hắn không quá yên tâm.
Hơn nữa Tô Vũ còn cần Không Gian Cổ Thú nhất tộc cung cấp mảnh không gian.
Không Gian Cổ Thú giới.
Chủng tộc này có số lượng không nhiều lắm, số lượng tương đương Hống tộc, dân cư không đến bốn con số.
Miễn cưỡng lắm mới coi như gần đến 1000.
Khi Tô Vũ đột ngột xuất hiện trong cung điện của Thú Hoàng, Không Gian Thú Hoàng rất chấn động nhưng không nói ra, bất quá đến khi Tô Vũ nói ra yêu cầu ba vị cường giả Vĩnh Hằng sơ trung đoạn đi làm trấn thủ thì vị này không nhịn được sự chấn động nữa.
"ý Vũ Hoàng là... 32 vị còn lại đã đủ ư?"
Tô Vũ gật đâu: "Đúng, hiện tại chỉ còn thiếu 3 vị. Ta muốn giải phóng chiến lực cao đoạn. Một khi các trấn thủ thăng cấp Hợp Đạo thì ta sẽ có thêm hơn 30 vị Hợp Đạo, có thể miễn cưỡng chống lại thượng giới"
Trong lòng Không Gian Cổ Thú Hoàng kịch chấn.
Tô Vũ đã điều động được hơn 30 vị Vĩnh Hằng đáp ứng trấn thủ Tử Linh giới vực cho hắn trong vô thanh vô tức, đây rõ ràng không phải chuyện đơn giản!
Có vẻ các tộc như Thực Thiết và cả Nhân tộc đều đã thật sự thần phục!
Tự hồi chỉ trong nháy mắt, vị cổ Thú Hoàng này liền nhanh chóng đáp lại: "Không thành vấn đề. Chúng ta có thể phái ra 3 vị Vĩnh Hằng. Nếu cần, tộc ta còn có thể điều động thêm vài vị..."
Tô Vũ từ chối: "Không cần, nhưng có một chuyện cần phiền Thú Hoàng, giúp ta cắt một ít mảnh không gian đưa đến Nhân tộc là được"
"Ta biết rồi"
Không Gian Thú Hoàng thống khoái đáp ứng, bởi vì lão phát hiện mình phải đánh giá lại vị tân Nhân Hoàng này.
Tô Vũ dám đổi trấn thủ là có một thâm ý khác nữa: Tử Linh giới vực không còn là mối nguy hiểm!
Nếu không thì hắn sẽ không đổi người, bởi vì Hồng Mông sẽ không đáp ứng!
Hiện tại Hồng Mông đã đáp ứng, vậy chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ Tử Linh giới vực không có nguy cơ quá lớn, chỉ cần Vĩnh Hằng sơ trung đoạn là có thể trấn áp.
Đây mới là điều mấu chốt!
Đến khi Tô Vũ mang theo ba vị Không Gian Cổ Thú rời đi, Không Gian Thú Hoàng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại từ trong mớ tin tức mà lão vừa biết.
Lão biết đại chiến sắp tới!
Nếu Tô Vũ thật sự muốn chủ động khai chiến, thậm chí chủ động tấn công thượng giới, vậy thì xem ra vị tân Nhân Hoàng này không phải điên cuồng bình thường!
Tô Vũ mặc kệ những người khác nghĩ thế nào.
Hiện tại 35 vị trấn thủ đã đây đủ.
Nếu 35 vị cựu trấn thủ thật sự có thể thăng cấp Hợp Đạo thì hắn sẽ có đủ tư bản để tấn công thượng giới.
Nhưng muốn bọn họ đồng loạt thăng cấp thì cũng có khó khăn không nhỏ.
"Bắc vương.."
"Tử Linh Hầu"
Tô Vũ yên lặng nghĩ, bắt giữ những Tử Linh Hầu không nghe lời và Bắc vương mang vào Tinh Vũ phủ đệ cho các trấn thủ giết chết!
Đây mới là biện pháp thăng cấp nhanh nhất!
"Số lượng Tử Linh Hầu không đủ thì đến bắt trong Tử Linh thiên hà, bắt đến đủ mới thôi, tốt nhất là đẩy tất cả trấn thủ lên Hợp Đạo cảnh"
Nhưng như vậy thì thực lực phe trấn thủ quá mạnh.
Tô Vũ cân nhắc lợi hại, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, cái này để sau rồi tính.
Việc cấp bách vẫn là cường hóa lực lượng chính mình, không ngừng trở nên cường đại hơn, bởi vì một khi đám người Thiên Cổ chết đi có khả năng thượng giới sẽ lập tức mở Ta.
Tô Vũ đi đến Hồng Mông cổ thành.
Hắn triệu tập các trấn thủ hội hợp.
10 vạn năm cầm tù cũng đã đến lúc nên giải trừ rồi.
Lão Quy vô cùng kích động, cuối cùng thì các huynh đệ của lão cũng đã được giải thoát.
Còn chính lão thì không vội, khi nào Tô Vũ bước đến đỉnh phong rồi lại nói.
Đại trận Tây vương phi bố trí lúc trước lại được phát huy tác dụng, như vậy việc thay đổi trấn thủ sẽ không bị người nhìn trộm.
Tô Vũ không thể không cảm thán Tây vương phi quả là người tốt, mất bao công sức bố trí một điểm ẩn nấp tuyệt hảo cho mình.
Người tốt nên sống lâu thêm mấy ngày.
Bắt đầu từ hôm đó, Tô Vũ cùng lão Quy âm thầm giải trừ chức vụ của các trấn thủ, sắc phong tân trấn thủ một lần nữa.
Vạn giới có được một thời gian hoà bình hiếm thấy, trên Vĩnh Hằng không cần phải tham chiến.