Không bao lâu sau, Tô Vũ đang thành công thay đổi vị trí của các vị trấn thủ.
Hiện tại 35 vị trấn thủ và Tô Vũ đang tụ tập tại Hồng Mông cổ thành.
Một đám tượng đá đều hết sức hưng phấn, kích động, tâm tình khó có thể nói nên lời.
Tô Vũ lựa chọn giải phóng bọn họ vào giờ phút này cũng là để bọn họ được tự do hơn, tránh việc sắp tới tiến vào Tử Linh giới vực xong, khu vực bên trên lại xảy ra phiền toái mà không có người trấn thủ.
"Tạm thời đừng giải trừ thuật thạch hóa"
Tô Vũ nhắc nhở, thuật thạch hóa là một pháp môn rất hữu dụng, có thể phong bế khí tức, chống đỡ tử khí, như vậy khi nhóm người này tiến vào Tử Linh giới vực thì sẽ không gây ra dao động quá lớn.
Đáng tiếc hắn không biết, nếu biết thì đã có thể cung cấp cho sinh linh thạch hóa.
Tất cả trấn thủ đều yên lặng nghe, nhìn, cảm nhận, tâm tình kích động khó mà kiềm nén.
Tô Vũ nhìn thoáng qua những người này, trong lòng nghĩ tới chuyện của chính mình.
35 vị trấn thủ, hắn chỉ quen thuộc với vài người Thiên Diệt, những người khác thì không thân.
Nhưng Tô Vũ cần bọn họ, bọn họ cũng là những người có hy vọng thăng cấp Hợp Đạo nhất.
Không giống Hạ Long Võ, y tới Vĩnh Hằng thất đoạn là đã hao hết tất cả tích lũy, muốn tiến thêm một bước thì không phải chỉ cần giết mấy vị Hầu gia là có thể thăng cấp.
Các vị trấn thủ thì khác, bọn họ mài giữa cảnh giới 10 vạn năm qua là quá đủ rồi, chủ yếu là thiếu lực lượng quy tắc thúc đẩy.
10 vạn năm trấn thủ, 10 vạn năm không ngủ không nghỉ, các cường giả khác còn có cơ hội ngủ say trong khi bọn họ thì không, bọn họ vẫn luôn chống đỡ Tử Linh giới vực, chống đỡ tử khí.
Đây là công lao rất lớn!
Tô Vũ vừa uống trà vừa ngẫm nghĩ, hỏi lâu sau, hắn mở miệng: "Chư vị trấn thủ đều là những người công huân lớn lao! Ta biết có lẽ chư vị chưa chắc đã thích, chưa chắc đã muốn công huân như vậy, cũng chưa chắc coi nó là công huân"
"Thượng cổ đột nhiên hủy diệt khiến chư vị không thể thoát thân, bị nhốt ở đây 10 vạn năm, có lẽ một số người còn cảm thấy đây là trừng phạt"
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn về phía đám trấn thủ đang không hé răng: "Hẳn mọi người đều có một ít cảm xúc oán hận. Có điều một số người thậm chí còn không biết mình nên oán hận ai, có người lại oán hận Nhân tộc thượng cổ, hoặc là vạn tộc thượng cổ.."
Trong đám người, Thiên Diệt muốn nói chuyện, Tô Vũ liền nâng tay ngăn lại, đoạn Tô Vũ nói tiếp: "Lúc trước chư vị tiền bối đã giúp Tô Vũ ta không ít lần, hôm nay ta không muốn ép chư vị. Bất kỳ ai cảm thấy không muốn bán mạng vì ta nữa, xem ở tình cảm lúc trước, hôm nay ta giải phóng chư vị, chư vị có thể lựa chọn tiếp tục đi theo ta hoặc là lựa chọn rời đi"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Nếu rời đi thì trong khoảng thời gian ngắn đừng bại lộ sự tồn tại của chính mình, hoặc là chư vị cứ ở trong Hồng Mông cổ thành một thời gian, Trấn Linh tướng quân sẽ không hại các ngươi"
Thấy Thiên Diệt vẫn sốt ruột muốn nói gì đó, Tô Vũ bèn mỉm cười bảo: "Thiên Diệt tiền bối, không phải ai cũng giống ngài, chỉ cần được đánh nhau là thấy vui vẻ. 35 vị tiền bối ở đây chắc chắn có người đã mệt mỏi không muốn chiến tiếp, lúc trước chỉ là bất đắc dĩ, dù sao các vị là trấn thủ, là một tập thể"
"Hiện tại không phải"
Tô Vũ nhìn về phía mọi người: "Đừng bị Thiên Diệt xúi giục, bọn họ thích chiến đấu là chuyện của bọn họ. Chư vị tiền bối, nếu mệt mỏi, vậy hãy tìm một chỗ nghỉ ngơi an dưỡng đi"
"Ta không yêu cầu gì nhiều, chỉ duy nhất một việc... Hy vọng chư vị đừng đi theo vạn tộc!"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Hôm nay ta sẽ nói thẳng luôn, chỉ cần chư vị không đi theo vạn tộc, dù tham chiến hay không, nếu ta thắng, chư vị sẽ vẫn là anh hùng, sau này đều được luận công ban thưởng!"
"Nhưng nếu đi theo vạn tộc... Tất cả tình cảm hay công huân gì đều sẽ mất hết, cũng trở thành mục tiêu ta tất phải tiêu diệt!"
Tô Vũ nhìn bọn họ, một đám trấn thủ, có người mang ánh mắt phức tạp, có người không quá để ý, có người truyền âm trao đổi.
Bên cạnh Tô Vũ, lão Quy đang siết chặt chén trà, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Bao nhiêu người sẽ rời đi?
Bao nhiêu người sẽ ở lại?
Kỳ thật lão Quy cảm thấy lựa chọn Tô Vũ đưa ra không tồi, nếu rời đi, Tô Vũ đã nói là sẽ không truy cứu thì chắc chắn sẽ không truy cứu, làm quân chủ đã nói trước mặt người một nhà, trước mặt đại tướng thì nhất định phải giữ lời!
Lão chỉ sợ có lão huynh đệ lựa chọn đầu nhập vào vạn tộc.
Vậy thì Tô Vũ chắc chắn sẽ thực hiện lời đã nói, hắn sẽ giết bọn họ!
Thấy mọi người đều chẩn chừ không phát biểu, lão Quy bèn mở miệng: "Các huynh đệ, nếu mỏi mệt rồi thì tìm chỗ an tâm nghỉ ngơi một thời gian đi. Ta biết có mấy tiểu giới phong cảnh tuyệt đẹp. Đợi chúng ta đánh thắng, mọi người có thể tụ lại, cùng nhau uống rượu ăn thịt. Vũ Hoàng đã nói là đừng đi theo vạn tộc... Ta cũng có ý đó, chúng ta đừng nên dùng đao gặp lại nhau trên chiến trường thì hơn"
Lão nhìn mọi người, áy náy thở dài: "Năm xưa là ta có lỗi với chư vị. Một lần trấn thủ là mười vạn năm..."
"Lão đại!"
Có vị trấn thủ ngắt lời lão Quy: "Lão đại, không ai ngờ được chuyện năm đó cả. Ngươi cũng là vì chúng ta, trấn thủ ngàn năm, quy tắc khen thưởng hay sắc phong tướng quân đều là chuyện tốt. Cung vương cho lão đại công việc béo bở thì lão đại liền nghĩ cho bọn ta, sao bọn ta có thể oán trách lão đại được? Chỉ là đáng tiếc sau đó lại xảy ra chuyện thôi"
Trấn thủ Tử Linh giới vực kỳ thật là một công việc béo bở!
Không có nguy hiểm gì quá lớn!
Ở thời đại kia, nào có Tử Linh dám xông ra ngoài?
Tứ đại Thiên vương đều ngoan ngoãn dễ bảo, nếu có Tử Linh Hầu muốn xông ra thì không cần lão Quy ra tay, cứ bảo Tứ đại Thiên vương đi giải quyết, của nhà ai người đó tới ôm về.
Thiên Diệt lại thấy hơi bực bội, mất kiên nhẫn nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa. Các huynh đệ có ai muốn đi không? Nếu đi thì chúng ta sẽ không ngăn cản. Tô Vũ... Khụ khụ, Vũ Hoàng nói không sai, chỉ cần không theo địch thì vẫn là hảo huynh đệ"
"Không rời đi thì tiếp tục chiến! Không phải chỉ vì Nhân tộc mà còn là vì để bản thân cường đại hơn, để chính mình an toàn hơn. Trước kia kẻ khác không dám làm gì chúng ta bởi vì chúng ta là trấn thủ, hiện tại không phải nữa, trong đại chiến chư thiên vạn giới, mỗi vị Vĩnh Hằng đều có khả năng bị giết"
Thiên Diệt không ngốc, hoàn toàn không ngốc!
Trên thực tế, có thể nói Thiên Diệt là nhân tài trong đám ngốc.
Một Vĩnh Hằng cửu đoạn tính tình nóng nảy xông pha vạn giới, năm xưa có nhiều Hầu như vậy mà không ai xử lý hắn là vì sao?
Lão Quy là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác lúc trước cũng từng nhắc đến, Thiên Diệt là người có quan hệ không tôi với vài vị học sinh của Văn vương, chuyện Thiên Diệt được xem học sinh Văn vương đúc Văn Mộ bia là đủ hiểu.
Người bình thường có thể xem đúc Văn Mộ bia ư?
Thiên Diệt miễn cưỡng coi như thuộc hệ Văn vương, đám Hầu gia hay vương giả thì đều phải cho chút mặt mũi.
Giờ phút này Thiên Diệt hiểu rằng, nếu không tham chiến thì Tô Vũ sẽ không giúp bọn họ trở nên cường đại hơn, giải phóng bọn họ là nể ân tình lúc trước, bảo hộ bọn họ trong khả năng thích hợp, không cho bọn họ cuốn vào chiến tranh cũng là đang báo đáp ân tình.
Đáp ứng sau khi đánh thắng luận công ban thưởng cũng là báo đáp ân tình.
Nhưng Tô Vũ không phải kẻ ngu, hắn sẽ không đời nào giúp người không tham chiến cường đại đến trình độ Hợp Đạo, đó là tự gây phiền phức cho chính mình, một khi những người này đến nhờ cậy vạn tộc, vậy thì Tô Vũ chính là tên ngốc bồi dưỡng phe địch.
Vĩnh Hằng thì có thể nhẹ nhàng trấn áp, còn Hợp Đạo thì sẽ rất khó khăn.