Kỳ thật đám trấn thủ này đều đang chân chờ.
Mặc kệ trong lòng mọi người có suy nghĩ đi theo vạn tộc hay không, giờ phút này sẽ không có ai nói ra ý tưởng chân thật.
Không thì chính là thật sự muốn chết.
Cái khác không nói, nhưng bọn họ đều biết tình hình trong Tử Linh giới vực.
Bấy giờ bọn họ đang do dự giữa việc tham chiến và dưỡng lão.
10 vạn năm, quả thật bọn họ cảm thấy hơi nản.
Có người không muốn tham chiến.
Lúc trước mọi người đều cho rằng Tô Vũ chắc chắn sẽ ép tất cả bọn họ tham chiến, hiện tại không ngờ hắn lại cho cơ hội. Lão đại không phản đối gì thì chứng tỏ nếu bọn họ lựa chọn rời đi, Tô Vũ nhất định sẽ không truy cứu.
Chưa chắc bọn họ đã tin tưởng Tô Vũ, nhưng bọn họ tin lão Quy!
10 vạn năm không có trấn thủ nào bị thay đổi, toàn bộ trấn thủ đều còn sống là nhờ lão Quy che chở, nếu không một đám trấn thủ chỉ là Vĩnh Hằng, chẳng lẽ đám Tử Linh phía dưới thật sự không thể đánh thắng bọn họ sao?
Hồi lâu sau, Trường Bình là người đầu tiên lên tiếng: "Năm xưa ta từng nhận ân tình của Thần Ma, nhưng giờ vật đổi sao dời, vô số năm tháng trôi qua, không cần lấy chuyện này ra nói nữa. Chủ yếu là ta đã mệt môi lắm rồi. Nếu hôm nay Vũ Hoàng cho ta cơ hội... Ta đây xin nói thẳng, ta không muốn chiến đấu nữa"
Trường Bình trấn thủ chậm rãi nói: "Tộc ta đã diệt! Hiện tại ta chỉ cô độc một mình, không có tộc đàn, không cần cường đại, ta chỉ muốn tự do thôi"
Đám người Thiên Diệt quay đầu nhìn về phía y, đầu tiên là bất mãn, sau đó lại hóa thành thoải mái.
Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình.
Đúng vậy, tự do!
Mọi người đều muốn!
Nhưng Thiên Diệt vừa muốn tự do, đồng thời còn muốn là tự do do chính mình nắm lấy. Hiện tại nếu bọn họ không tham chiến, vậy tự do này chưa chắc đã đơn giản nhận được.
Tô Vũ không có ý kiến gì, hắn cười nói: "Ta hiểu suy nghĩ của Trường Bình tiền bối.
Hiện tại nói ra là tốt nhất. Ta không yêu cầu gì nhiều, người muốn rời đi hãy tạm thời ở lại Hồng Mông thành nghỉ ngơi một thời gian, chờ đến khi tân trấn thủ bại lộ, hoặc là sự tình Tử Linh giới vực bại lộ, khi ấy các vị tiền bối hãy tự đi tìm nơi để tĩnh dưỡng"
Trường Bình gật đâu, hít sâu một hơi.
Y lựa chọn rời khôi!
Y im lặng chắp tay với lão Quy và Thiên Diệt, sau đó lại nhìn những người khác, y hơi khom người: "Các huynh đệ, nếu lưu lại, vậy chúc các huynh đệ thuận buồm xuôi gió, hôm nay Trường Bình ta đành làm đào binh, ta... Mệt mỏi rồi!"
Dứt lời, Trường Bình liền biến mất, ngay sau đó một căn phòng trong Hồng Mông cổ thành bị mở ra, Trường Bình tiến vào cổ phòng.
Thái độ y rất rõ ràng, y sẽ không ra ngoài. Chờ đến khi có thể rời đi thì y mới rời khỏi đây.
Trong đám người, có trấn thủ thở dài, có trấn thủ tiếc nuối.
Huynh đệ kể vai sát cánh 10 vạn năm, hôm nay có người rời đi mà lời mắng mỏ cũng chẳng thể nói ra.
Thiên Diệt vốn nóng tính cũng không mắng y!
Bởi vì như y đã nói... Y mệt rồi!
Tô Vũ tiếp tục hỏi: "Còn ai không? Chư vị không cần quá mức lo lắng, nói thật, dù lưu lại cũng chưa chắc đã có cơ hội bước vào Hợp Đạo, không đến Hợp Đạo thì chưa chắc đã có cơ hội thay đổi cái gì"
Tô Vũ nói: "Chiến đấu còn phải xem có vui hay không, hiện tại đã không vui, chờ đến khi đại chiến, nếu thuận lợi thì tốt, còn khi bất lợi không thể thắng thì tâm tình sẽ càng tệ hơn. Bây giờ ta còn nhớ ân tình, nhưng nếu ở thời khắc mấu chốt mà mọi người lại chạy... Vậy thì không còn ân tình gì nữa hết"
Tô Vũ cười lạnh: "Ta nói thẳng luôn! Trấn Linh quân quá mức quan trọng đối với ta. Ta không hy vọng chỉ bởi vì chuyện này mà xung đột với toàn bộ Trấn Linh quân"
Lão Quy không hé răng.
Thiên Diệt chủ động mở miệng: "Ngươi yên tâm đi, nếu chúng ta đã lựa chọn tham chiến vậy thì tuyệt đối sẽ không đổi ý!"
Dứt lời, hắn liền nhìn về phía một người: "Sơn Khải, ngươi nhát gan như vậy chắc sẽ chạy nhỉ, hay là ngươi rời đi đi"
Trong đám người, một tráng hán đứng lên, bĩu môi đáp: "Ngươi muốn ta đi thật đấy à? Ngươi cố ý kích thích ta là vì không nỡ để ta rời đi đúng không? Ta hiểu lòng ngươi, với mấy người Tinh Hồng thì ngươi không thể khoe khoang, khoe khoang với huynh đệ khác thì người ta không thèm phản ứng, nên ngươi mới nhắm đến ta đúng không?"
Thiên Diệt khit mũi coi thường, đừng mơ!
Sơn Khải bật cười: "Ta không đi đâu cả. Trấn thủ thông đạo Tử Linh nhiều năm như vậy mà còn chưa từng thâm nhập Tử Linh giới vực, giờ cứ coi như đi ngắm phong cảnh đi.
Nếu may mắn sau này được phong Hầu thì cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện"
Cuối cùng, có người lựa chọn lưu lại, có người lựa chọn rời khỏi.
Nữ trấn thủ chỉ là số ít, trong đó có một vị Tô Vũ khá quen thuộc, Vũ Hồng.
Lúc bấy giờ Vũ Hồng bước ra, khí sắc của nàng hơi suy yếu: "Ta không tham chiến nổi, nhưng mọi người cũng đừng lo lắng cho ta, thực lực ta vốn yếu nhất. Mấy năm nay lão đại phải lo lắng vì ta không ít, mọi người đều có hy vọng thăng cấp Hợp Đạo, còn ta chắc là không. Đến bây giờ thương thế của ta cũng chưa khôi phục... Ta nên nghỉ ngơi một thời gian thì hơn"
Lão Quy gật đầu: "Vũ Hồng nên tìm chỗ an dưỡng đi, mấy năm nay ngươi đã bị thương đến căn bản, đại đạo cũng có thương tích"
Lão nhìn Tô Vũ, nói đỡ lời cho nàng ta: "Vũ Hoàng, Vũ Hồng đã bị thương, ngươi cũng biết mà"
Tô Vũ mỉm cười: "Ừm, ta hiểu. Vũ Hồng tiền bối tìm cổ phòng nghỉ ngơi tạm vậy, đến khi có thể rời đi thì ta sẽ báo cho mọi người biết, khi đó các tiền bối đều có thể thoải mái tìm nơi mình muốn sinh sống lâu dài"
Một đám trấn thủ không ngừng truyền âm, cuối cùng lại có mấy người lựa chọn từ bỏ.
Trường Bình, Vũ Hồng, Toái Ngọc, Hải Táng, Nguyệt Hoa.
Năm vị trấn thủ lựa chọn không tham chiến, 10 vạn năm vây nhốt đã khiến bọn họ sinh lòng chán ghét tất cả.
Còn lại 30 vị quyết định ở lại!
Có người muốn trở nên mạnh hơn, không muốn làm kẻ yếu nữa, có người muốn tự do, có người vì tình cảm huynh đệ, Thiên Diệt tham chiến thì bọn họ cũng muốn tham chiến.
Thế này đã là tốt hơn mong muốn một chút!
Mà Tô Vũ lựa chọn làm vậy cũng là vì tôn trọng lão Quy cùng đám người Thiên Diệt, không nói rõ trước khi giải phong, tránh cho bọn họ cảm thấy hắn có ý ép buộc.
Hiển nhiên đám người lão Quy đều hiểu tâm tư Tô Vũ!
Nếu nói rõ trước khi giải phong, có khả năng sẽ không vị nào lựa chọn rời khỏi, bởi nếu chọn rời khỏi nhõ hắn không giải phong cho bọn họ thì làm sao bây giờ?
Các trấn thủ đều có thực lực cường đại, Tô Vũ không muốn vì việc này mà gây mâu thuẫn với bọn họ.
Vài vị rời đi kỳ thật cũng không sao.
Như bọn họ đã nói, dù ở lại thì cũng chưa chắc có thể tiến vào Hợp Đạo.
Thiếu vài người, Tô Vũ sẽ có thể tập trung tài nguyên thỏa mãn nhu cầu thăng cấp của những người còn lại.