Hà Đồ hơi ngập ngừng, nhưng rồi y vẫn quyết tâm: "Ta nguyện ý giải phong. Nếu bệ hạ có thực lực hồi sinh Tử Linh thì hồi sinh thất đoạn hay Hợp Đạo cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nếu khi bệ hạ là Hợp Đạo có thể hỏi sinh Vĩnh Hằng, cùng lắm thì ta chờ bệ hạ trở thành chủ nhân quy tắc, lúc ấy tự nhiên sẽ có cơ hội"
Tô Vũ bật cười: "Ngươi nghĩ thoáng thật. Chủ nhân quy tắc... Cũng đúng, nhưng chúng ta phải sống đến lúc đó đã"
Dứt lời, trong tay hắn hiện lên một cây bút điểm hướng Hà Đồ.
Vài vị Tử Linh Hầu đều chấn động.
Đây là bút của Văn vương!
Ánh mắt Lam Sơn Hầu sáng ngời, Tô Vũ thật sự kế thừa đạo của Văn vương!
Hà Đồ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, ngay sau đó một cỗ cấm chế trong thân thể y bị bút đâm nát!
Oanh!
Một cỗ tử khí cường hãn nháy mắt bùng nổ, mấy năm nay Hà Đỏ không hề nhàn rỗi, thực lực sinh thời cũng không yếu, vừa giải phong y đã lập tức bạo phát. Khí tức nhanh chóng bước vào bát đoạn rồi thẳng tiến lên cửu đoạn.
Sau khi tiến vào cửu đoạn, trên đỉnh đầu y xuất hiện Tử Linh đại đạo, Tô Vũ có thể thấy được tiểu đạo của Hà Đồ vờn quanh một cái đại đạo, còn nhanh chóng trèo lên, nhưng đáng tiếc là lực cản càng lúc càng lớn.
Dần dần, Hà Đồ kiệt sức.
Tô Vũ mơ hồ nhìn thấy phía trước tiểu đạo của Hà Đồ kia có cơn sóng lớn trở ngại y.
Đây là Hợp Đạo chi khẩm.
Hà Đồ vẫn không thể bước vào Hợp Đạo nhưng xem như đã tiếp cận cảnh giới này, có điều Hà Đồ vẫn thấy rất thất vọng.
Giải phong rồi mà vẫn không thể trực tiếp thăng cấp.
Thôi đành vậy, ai bảo khi còn sống y không phải là Hợp Đạo, bằng không giải phong xong thì y đã có chiến lực Hợp Đạo mới phải.
Tô Vũ thấy y thất vọng bèn trấn an: "Không tôi, đã chạm ngưỡng lắm rồi, nếu may mắn thì sẽ mau chóng bước vào Hợp Đạo cảnh thôi"
Tô Vũ đứng dậy: "Sơn Khải, các ngươi đi bắt giữ quân chủ đi, ta đi gặp Nam vương một chuyến, nếu thuận lợi thì sẽ sớm tuyên chiến với Bắc vương thôi"
"Tuân lệnh!"
Đám người Sơn Khải sôi nổi lĩnh mệnh.
Trong đại điện có không ít Tử Linh quân chủ biết những vị trấn thủ này, hầu hết đều cảm thấy thật cổ quái, trước kia bọn họ và trấn thủ chính là địch nhân, hiện tại thoắt cái lại biến thành một phe.
Thế sự vô thường, quả nhiên trên đời này đều không có địch nhân vĩnh viễn!
Tô Vũ dẫn theo Lam Sơn Hầu bay đến biên cảnh Bắc vương phủ.
Nam vương đang ở đó.
Tuy rằng diện kiến Nam vương cũng tương đối nguy hiểm, nhưng bát quái lão Quy kể lúc trước đã khiến Tô Vũ an tâm phần nào, nếu Nam vương thật sự đơn phương Văn vương thì xác suất làm phản không lớn.
Khu vực Bắc vương phủ.
Nam vương và Bắc vương đều thấy đạo kim quang kia.
Ánh mắt Bắc vương biến ảo, vội truyền âm cho Nam vương: "Hắn chỉ dẫn theo Lam Sơn Hầu, nếu giải quyết hắn thì từ nay về sau, Tử Linh giới vực sẽ do chúng ta định đoạt"
Tô Vũ không mang theo con chó kia, cũng không mang lão Quy tới, Bắc vương cảm thấy Tô Vũ quá mức to gan!
Đâu chỉ Bắc vương, giờ phút này Lam Sơn Hầu đi cùng Tô Vũ cũng lo lắng truyền âm:
"Bệ hạ, chúng ta cứ tùy tiện qua đó thật sao? Nguy hiểm lắm! Bên đó là địa bàn của Bắc vương, Nam vương thì chúng ta còn chưa xác định tình huống. Dù đã xác định thì bệ hạ... ngài nói xem, có thể... như vậy... Như vậy hay không..."
Nàng không dám nói rõ ra, Tô Vũ phản bác ai cũng đều không hề khách khí!
Lúc trước 3 vị Hầu Nhân tộc đã bị hắn nói cho không còn đường để đối đáp.
Nhưng dù 3 vị Hầu bất mãn cách mấy, có Lam Sơn Hầu và nhiều trấn thủ ở đó thì cũng không sao.
Có điều hiện tại tình thế đã khác.
Nếu đắc tội Nam vương trong khi Tô Vũ còn đang ở trong đất phong của bọn họ thì có khả năng Tô Vũ sẽ phải đối mặt với hai vị Thiên vương và mấy chục Tử Linh Hầu.
Tô Vũ truyền âm đáp: "Yên tâm đi"
Không yên tâm được!
Lam Sơn Hầu bất đắc dĩ, yên tâm như thế nào?
Không yên tâm chút nào hết!
Từ khi nàng gặp hắn tới nay, vị Nhân Chủ này vẫn luôn bá đạo vô song, không hề cúi đầu thỏa hiệp cũng không mềm lòng.
Vậy thì có thể yên tâm được sao?
Dù gì Nam vương cũng là bá chủ một phương, Lam Sơn Hầu thật sự lo lắng lát nữa hai bên gặp mặt sẽ nảy sinh mâu thuẫn.
Nam vương vực.
Nhìn từ xa đã thấy tồn tại cường hãn kia, trong ánh mắt lo lắng của Lam Sơn Hầu, cách thật xa Tô Vũ đã chủ động lên tiếng chào hỏi: "Văn bối Tô Vũ, đệ tử Văn vương, bái kiến Nam vương sư nương"
Lam Sơn Hầu dại rai Nam vương cũng sửng sốt!
Ban nãy bà còn đang chân chờ xem có nên đi nghênh đón Tô Vũ hay không.
Khi gặp mặt thì nói cái gì?
Nếu không tán thành vị này thì nên làm thế nào?
Nhưng bà không ngờ được, không đoán trước được mình bỗng nhiên được gọi là sư nương?
Nam vương choáng váng!
Sư nương?
Đệ tử Văn vương?
Bà ngây dại, ta... Ta nên đáp lại thế nào?
Ta... Ta nên làm cái gì bây giờ?
Ta... Ta có nên đáp lại hay không?
Ta... Ta khó xử quái Trong lúc bà còn đang ngây người, Tô Vũ bỗng nhiên lấy ra một cây bút, nhanh chóng viết gì đó trên hư không, trong chớp mắt, nó hội tụ thành một cuộn giấy kim sách, Tô Vũ lấy Nhân Chủ ấn ra đóng dấu lên rồi đẩy lực cho cuộn giấy bay về phía Nam vương.
Nam vương nhìn cây bút kia, không khỏi lâm vào mê mang.
Đấy là bút của Văn vương.
Hắn kế thừa bút đạo của Văn vương ư?
Nam vương ngơ ngác nhìn Tô Vũ, kim sách kia đã rơi vào trong tay, Tô Vũ mỉm cười bảo: "Sư nương, đây là lệnh sắc phong, dù sao thượng cổ cũng đã biến mất, ta đã thêm khí vận Nhân tộc vào rồi sắc phong cho sư nương là Nam Thiên vương"
Nam vương mờ mịt, bà ngơ ngác thu hồi kim sách, sau một lúc lâu, bà bất giác khom người nói: "Tạ ân"
Lời vừa dứt thì bà bỗng thấy mơ màng hỏ đỏ, ta phải tạ ân à?
Chẳng phải ta vốn đã là Nam vương sao?
Ta nhận cái này để làm gì?
Thôi, mặc kệ đi, thứ này do bút của Văn vương viết ra, ta nhất định phải cẩm lấy!
Lam Sơn Hầu rớt cằm.
Trong đầu không khỏi hiện lên hai chữ, má nó!
Vậy cũng được à?
Mà được thật này!
Cứ như vậy là xong việc rồi đúng không?
Đã thu phục Nam vương thành công rồi nhỉ?
Đừng đùa!
Nam vương nhận kim sách sắc phong của Tô Vũ, chuyện này... nàng chưa từng nghĩ đến!
Trời ạ!
Lam Sơn Hầu ngõ ngàng thật sự, đến lúc này nàng có thể khẳng khái tuyên bố: Tô Vũ không phải là Văn vương, không giống chút nào hết, nàng không bao giờ cảm thấy Nhân Chủ này giống Văn vương nữa, Nhân Chủ này rõ ràng là một tên lưu manh!
Lam Sơn Hầu dại ra giống hệt như Nam vương, vô số suy nghĩ xoay chuyển trong đầu tới nỗi không biết nên nói cái gì.
Tô Vũ tươi cười nhiệt tình đứng giữa đám Tử Linh Hầu của Nam vương vực, hắn nói:
"Sư nương, Bắc vương đã phản nghịch, hắn phản bội lại Nhân tộc và Văn vương, sớm hay muộn ta cũng sẽ giết chết hắn"
Nam vương đờ đẫn gật đầu, tùy ý để Tô Vũ đứng trong hàng ngũ phe mình, bà còn chưa hoàn hồn lại được. Sư nương... Này... Xưng hô như vậy không tốt lắm đâu?
Hay là mình nhắc nhở tân Nhân Chủ rằng gọi như thế không thích hợp?
Có điều... nghe thích thật ấy!