Tô Vũ tươi cười vô cùng hàm hậu, nào còn vẻ bá đạo gì.
Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỹ, là đế vương nếu chỉ bá đạo hung ác thì có gì hay ho?
Nam vương chết mê chết mệt Văn vương, đã hóng được bát quái như thế mà không lôi ra dùng thì có phải quá phí phạm rồi không?
Cho nên thời điểm cần mặt dày thì Tô Vũ nhất định sẽ không biết xấu hổ hơn bất cứ ai khác, nếu trọng danh dự thì Tô Vũ hắn đã không có kỉ lục 8000 lần nhận thua.
Đứa trẻ lớn lên trên đường phố là người co được giãn được.
Tô Vũ không xuất thân từ nhà cao cửa rộng gì.
Về phần Lam Sơn Hầu nghĩ thế nào thì Tô Vũ mặc kệ, cường ngạnh với 3 vị Tử Linh Hầu là bởi vì Tô Vũ có thể áp chế, không cường ngạnh thì dễ giẫãm vào vết xe đổ của Bách Chiến vương!
Như Tô Vũ đã nói, hắn thà cầu ngoại tộc hỗ trợ chứ tuyệt đối không cầu Nhân tộc ra tay.
Mà Nam vương không phải Nhân tộc!
Võ Hoàng lợi hại như vậy mà Tô Vũ còn không cầu lão.
Nếu hắn muốn Võ Hoàng hỗ trợ thì sẽ uy hiếp hoặc là áp bách, chắc chắn sẽ không cầu lão.
Giờ phút này Tô Vũ cười rất thuần khiết giống hệt như một đứa trẻ ngây thơ.
Nam vương hoảng hốt nhìn Tô Vũ, nhìn ánh mắt trong vắt của hắn, nhất thời như thể bà thấy được ánh mắt người nào đó năm xưa, không khỏi thốt lên: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"21"
"Bao nhiêu?"
Nam vương sửng sốt, Tô Vũ khẽ cười lặp lại: "21 tuổi theo lịch Nhân tộc, dựa theo lịch vạn tộc thì mới vừa nghênh đón hai lần triều tịch"
Nam vương lại ngẩn ra, các Tử Linh Hầu xung quanh cũng sửng sốt, đâu chỉ bọn họ, ngay cả Lam Sơn Hầu cũng ngây ngẩn cả người.
Bao nhiêu tuổi?
21 tuổi ư?
Tô Vũ tươi cười nhu hòa, lộ vẻ non nớt: "18 tuổi ta tiến vào học phủ cao đẳng của Nhân tộc để học tập, 19 tuổi đến chiến trường Chư Thiên, cô độc không nơi nương tựa, không thể không biến thành hoạt tử nhân, sau đó ta nam chinh bắc chiến, được không ít tiền bối duy trì, vì thế có được ngày hôm nay"
"Mà nay ta đã có thể cống hiến vì Nhân tộc, may mắn gặp truyền thừa của Văn vương nên mới có thành tựu hiện tại, nếu không ta đã sớm chết trên Chư Thiên chiến trường"
Giờ khắc này, đám quân Hầu đều thấy kinh ngạc.
Hai năm?
19 tuổi đến chiến trường Chư Thiên, trong vòng hai năm, vị Nhân Chủ đây đã quét ngang tứ phương, giết Đông vương, diệt Tây vương, Tử Linh giới vực sắp nhất thống...
Là thật chăng?
Khuôn mặt Nam vương không đen như Tử Linh khác mà có màu vàng nhạt, giờ phút này sắc mặt bà cũng thay đổi, ánh mắt tràn ngập khó tin và nhu tình khó phát hiện.
Một đứa trẻ 21 tuổi!
Quá trẻ!
Quá nhỏ!
Vậy mà hắn mới chỉ 21 tuổi!
Thanh âm của Nam vương bất giác dịu dàng hơn rất nhiều: "Ngươi tên là Tô Vũ phải không?"
"Đúng vậy"
Tô Vũ gãi gãi đầu: "Sư nương đừng cười ta"
"Không không không, ngươi... rất lợi hại!"
Nam vương chấn động: "Sao ngươi có thể thu phục Nhân tộc trong 2 năm, chẳng lẽ vẫn còn người từ triều tịch lần thứ chín tồn tại trợ giúp ngươi?"
Tô Vũ lắc đầu: "Không có, thật ra thì vẫn còn một người từ triều tịch trước, đó là Đại Chu vương, đáng tiếc... Ta chỉ xuất thân hàn môn tầm thường, y chướng mắt ta. Về sau ta bái sư đa thần văn hệ do Văn vương truyền thừa, còn bị coi thành pháo hôi, chịu đủ loại nhằm vào. 18 tuổi, nhập học được nửa năm, ta lựa chọn thoát khỏi học phủ, với thực lực Dưỡng Tính, ta đã bẫy giết Nhật Nguyệt nhằm vào ta, sau đó khi tiến vào Đằng Không thì ta bắt đầu đến chiến trường Chư Thiên lưu lạc.."
Tô Vũ hồi tưởng chuyện xưa: "Chi mạch Văn vương luôn bị vạn tộc nhằm vào. Ta vừa đến chiến trường Chư Thiên đã bị kẻ địch nhắm đến, đầu tiên là vạn tộc phái Nhật Nguyệt tới giết ta, sau nữa lại có Vĩnh Hằng đích thân ra tay, ta không thể không cầu đường sống trong chỗ chết, tự biến mình thành cư dân cổ thành, may mà được các trấn thủ coi trọng, che chở ta một thời gian. Ai biết vạn tộc vẫn muốn tiêu diệt truyền thừa của Văn vương, thậm chí cả Hợp Đạo cũng muốn tự mình giết ta. Thiên Cổ, Tịch Vô, Ma Kích, những người này liên thủ đối phó với ta. Ta đành phải đến nhà cũ của Văn vương, nhờ Phì Cầu trợ giúp, Phì Cầu cho ta 5 giọt tinh huyết, còn phái Thư Linh và Trà Thụ hỗ trợ, để ta đương danh chi mạch Văn vương..."
Tô Vũ kể lại chuyện xưa, nét tươi cười không chút thay đổi: "Nhờ thế ta đã có được thành tựu như ngài thấy. Trảm Linh Hoàng, Thiên Uyên Bán Hoàng, Long Hoàng, Kim Sí Đại Bằng Hoàng... Cuối cùng là trấn áp phe phái cổ xưa của Đại Chu vương, đăng cơ Nhân Chủ"
Nam vương chấn động, không dám tin tưởng, kinh ngạc, phẫn nộ... đủ các loại cảm xúc không ngừng bùng nổ.
21 tuổi, cường giả Nhân cảnh không giúp hắn, một mình hắn lang bạt chư thiên, vạn tộc muốn giết hắn, hắn là Đằng Không mà có Vĩnh Hằng tới giết, vì để cầu sinh mà không thể không biến mình thành hoạt tử nhân.
Đứa nhỏ này quá khổi Đâu chỉ Nam vương, đây cũng là lần đầu tiên Lam Sơn Hầu nghe nói đến chuyện này, trước kia chưa từng có ai tiết lộ cho nàng biết.
Trong lúc nhất thời, Lam Sơn Hầu quên hết tất cả, về mặt đau lòng và phẫn nộ: "Bệ hạ tài năng như thế mà Nhân tộc không che chở bệ hạ ư? Còn cản trở ngài phát triển?"
Trấn áp Đại Chu vương để đăng cơ!
Nàng đã nghe thấy hết rồi.
Tô Vũ cười khổ: "Khi đó Nhân tộc cũng rất khó khăn, để sống sót, đám người Đại Chu vương cũng không còn biện pháp nào khác. Một mình ta chết vẫn tốt hơn là khai chiến khiến cả tộc lâm nguy. Vĩnh Hằng Nhân tộc cũng không dám vì ta mà đắc tội vạn tộc, chỉ có thể tham sống sợ chết, kỳ thật ta cũng hiểu sự gian nan của bọn họ"
Tô Vũ khẽ cười: "Dù sao ở thời kỳ đó Nhân tộc quá yếu"
Nam vương lạnh lùng mắng: "Nhân tộc, được lắm, đúng là một lũ phế vật!"
Bà đã tưởng tượng ra tình cảnh lúc trước Tô Vũ đơn độc, thực lực yếu kém, lẻ loi hiu quạnh, một mình lưu lạc chư thiên, sự thê lương, cô độc, bất lực kia... 21 tuổi, Nam vương không dám tưởng tượng Tô Vũ đã làm cách nào để nghịch chuyển càn khôn, đăng cơ Nhân Chủ trong chưa đầy 3 năm.
Quá khó tin!
Lam Sơn Hầu không nói gì, Nhân tộc triều tịch này...
Lam Sơn Hầu cắn răng nói: "Khó trách, ta cứ thắc mắc tại sao triều tịch này lại như vậy, kể cả kê tới cứu viện lần đại chiến trước đều là ngoại tộc, chỉ có Thiên Nhạc là Nhân tộc, bất quá nghe lời Thiên Nhạc nói thì hắn còn không phải người triều tịch thứ mười, không thuộc thế lực Nhân tộc"
Tô Vũ gật đầu: "Ừm, ông ấy là người của Liệp Thiên Các, là đỏ đệ của Giám Thiên Hầu.
Giám Thiên Hầu đã phản bội Nhân tộc, phản bội Văn vương, thấy ta được Văn vương truyền thừa thì y liền phái ông ấy tới giết ta. Thiên Nhạc không đành lòng, cuối cùng đã quyết tâm phản kháng để giúp ta, đó cũng là may mắn của ta, nếu không thì ta đã chết từ lâu rồi"
"Giám Thiên Hầu?"
Nam vương cau mày, lạnh lùng nói: "Y đám cả gan phản bội ư?"
Tô Vũ thở dài một hơi: "Đúng vậy, phản bội rồi, còn nhiều lần muốn giết ta. May mà trong Liệp Thiên Các có một vài cường giả thấy ta gian nan, Giám Thiên Hầu lại làm việc ngang ngược, bọn họ đều bỏ gian tà theo chính nghĩa, mấy bộ trưởng đều lựa chọn giúp ta. Người mạnh giúp nhiều, người yếu phụ trợ"
Tô Vũ cười nói: "Mọi người thấy ta nhân nghĩa, thiên phú không tôi, lại được Văn vương truyền thừa, Trấn Linh quân, Hống tộc, Thực Thiết tộc, Không Gian Cổ Thú tộc, Bánh Nhân Đậu Bánh Hấp, Phì Cầu, tất cả đều trợ giúp ta"
Nam vương hơi chấn động: "Trong hai năm ngắn ngủi mà các tộc đều trợ giúp ngươi, ngươi quả nhiên là kê có khí vận do trời cao lựa chọn"
Lam Sơn Hầu cũng lộ vẻ kinh ngạc, nàng biết vài chuyện về Tô Vũ nhưng không quá rõ ràng, bây giờ nghe hắn nói thì nàng mới lý giải được sự bá đạo, lãnh khốc của Tô Vũ!
Hắn quá khó khăn!
Nhân tộc yếu đuối không muốn giúp hắn, chỉ có thể dựa vào chính hắn không ngừng cố gắng đi lên, giết chóc, Nam chinh Bắc chiến, nhất định hắn đã sống rất khổ sở!
Nghe lời Tô Vũ nói, còn thấy kẻ tới giết hắn rồi bị hắn cảm hóa mà giúp hắn, đây...
Chính là mị lực của tân Nhân Chủ.