Bên ngoài Bắc vương vực.
Nam vương lo lắng hỏi: "Đám Tử Linh Hầu sẽ phản bội Bắc vương thật sao?"
Tô Vũ cười xòa: "Hiện tại thì không, nhưng đây chính là gieo hạt giống. Nếu tình hình thuận lợi thì không có gì, nhưng chỉ cần chỗ bọn họ xảy ra bất lợi gì đó khiến bọn họ cảm nhận được nguy cơ, Bắc vương không thể áp chế kê dưới trướng thì ta tin chắc sẽ có Hầu làm phản"
Tô Vũ ý vị thâm trường nói tiếp: "Như nhau cả thôi, có khi phe ta cũng thế, nói không chừng lại có vị Hầu đang âm thẳm suy xét việc phản bội cũng nên"
Bên cạnh Nam vương, 10 vị Hầu không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ kinh hãi.
Vị Nhân Chủ đây đang ám chỉ bọn hắn à?
Tô Vũ khẽ cười, bâng quơ nói: "Đùa chút thôi, sao Lam Sơn Hầu có thể phản bội ta, đúng không?"
Lam Sơn Hầu cạn lời, sao lại kéo ta vào?
Lam Sơn Hầu ưỡn thẳng lưng, nghiêm mặt hô: "Bệ hạ, ta tuyệt đối sẽ không phản bội, nhất định sẽ tử chiến đến cùng vì bệ hạ"
Tô Vũ gật đầu, không nhắc đến chuyện đó nữa.
Lam Sơn Hầu là tên não phẳng, nói thế với nàng ta cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Hắn lại nhìn về phía Bắc vương phủ, cũng liếc Tử Linh thiên hà nơi xa, giờ phút này thiên hà hơi rung chuyển, có lẽ đám Hà Đồ đang hành động.
Bắc vương chắc chắn sẽ bị xử lý, chỉ là dùng cách nào để giảm thiểu tổn thất đến nhỏ nhất.
Tô Vũ nghĩ đến đây, hắn bèn truyền âm cho Nam vương: "Nếu sư nương một mình đối chiến Bắc vương, sư nương có thể chống đỡ được không?"
"Tuy ta và hắn cùng giai, nhưng tại đây thì hắn sẽ chiếm cứ ưu thế nên mạnh hơn ta một chút, bất quá nếu muốn giết ta thì không có khả năng"
Tô Vũ yên tâm hơn hẳn: "Vậy khi đại chiến bùng nổ, ta sẽ lo giết đám Tử Linh Hầu trước. Nam vương hãy cố gắng chống đỡ đến khi ta dẫn người tới trợ chiến"
"Ngươi... Nhân Chủ hãy tự cẩn thận!"
Tô Vũ gật đầu, có điều trong lòng lại thầm nghĩ, ta có thể nhìn thấy lực lượng đại đạo thì cẩn thận cái gì chứ.
Tô Vũ không đối phó được với Bắc vương, còn với Tử Linh Hầu bình thường thì hắn dùng bút đạo có lẽ có thể trực tiếp phong ấn hoặc là đánh đứt đoạn lực lượng đại đạo của đối phương, Tô Vũ cảm thấy vấn đề không lớn, Tử Linh có quá ít thủ đoạn.
Kỳ thật nãy giờ hắn cũng đang thử tước vương vị của Bắc Thiên vương, kết quả...
đương nhiên là không được!
Ngay cả chức tướng quân của lão Quy mà hắn còn không thể bãi bỏ, huống chỉ là vương vị.
Chênh lệch quá lớn!
Chờ tới khi Tô Vũ có thể chế định quy tắc thì hãy bàn đến chuyện tước đoạt.
Hoặc là khi khí vận Nhân tộc đại thịnh đến nỗi có thể trấn áp lực lượng quy tắc nơi đây.
"Chỉ cần ta giết 1 - 2 vị Hầu Thần Ma, tới lúc ấy chắc chắn sẽ có Tử Linh Hầu phản chiến"
"Đây là mị lực của chính thống!"
Tô Vũ lẩm bẩm trong lòng, bởi vì Bắc vương là phản nghịch.
Việc thượng cổ nhất thống vẫn mang tới không ít lợi ích cho người đời sau, ít nhất cường giả Tử Linh giới đều biết một đạo lý, tứ Thiên vương là do Nhân tộc sắc phong!
Nếu không Tô Vũ tự dưng chạy tới đây hô hào đòi cướp đoạt vương vị thì mọi người sẽ nghĩ đây là chuyện cười.
Giờ phút này hắn chỉ có thể chờ đợi.
Hy vọng đám người Sơn Khải bắt được nhiều cường giả một chút, hắn muốn dẫn bọn họ đến Tinh Vũ phủ đệ giết Tử Linh quân chủ để thăng cấp, chuẩn bị xong xuôi thì lại đến xử lý Bắc vương sau.
Cùng lúc đó.
Phượng giới.
Một tiểu Phượng Hoàng bay đến lối vào giới vực, cường giả thủ vệ thông đạo liền chạy tới can ngăn: "Thiên Hoàng, đừng chạy loạn, bay ra ngoài rất nguy hiểm, Phượng Hoàng đại nhân đã có lệnh, bất cứ ai cũng không được ra vào"
Tiểu Phượng Hoàng trông mong nói: "Ta muốn ra ngoài rèn luyện, dù không ra được thì ít nhất cũng cho ta ở cửa thông đạo nhìn xem, đã lâu lắm rồi ta không được nhìn thấy cảnh sắc ngoài kia"
Cường giả Phượng tộc lắng lặng thở dài, lắc đầu lặp lại: "Không được đâu"
"Vậy thì thôi"
Tiểu Phượng Hoàng ủy khuất: "Kỳ thật ta muốn đi tìm Lam Thiên, bảo hắn trả các đệ đệ muội muội cho ta"
Nghe vậy, sắc mặt đám cường giả trấn thủ thông đạo liền tối sầm xuống.
Có người nghiến răng nghiến lợi, có Phượng Hoàng hiện ra chân thân lửa cháy bừng bừng, vô cùng phẫn nộ!
Lam Thiên!
Cái tên này kích thích đến bọn họ.
Bọn họ tuyệt đối không bao giờ tha thứ!
3000 hậu duệ Phượng tộc đã bị y một lưới bắt hết, quá ngông cuồng!
"Ngài không thể ra ngoài, súc sinh kia... Đáng giận!"
Cường giả trấn thủ càng nghĩ lại càng căm giận!
Tiểu Phượng Hoàng mất mát nói: "Ta chờ ở đây thôi vậy, ta muốn chờ đệ đệ muội muội trở về"
Tiểu Phượng Hoàng có chút bi thương, bay đến trên một cây đại thụ, ai oán than khóc vài tiếng, tiếng than khóc suýt nữa làm đám thủ vệ rơi lệ.
Thật nghiệt ngã!
Hiện tại thiên tài tộc ta đến cửa cũng không thể ra, khi nào tình trạng này mới kết thúc đây?
Không chỉ Phượng giới.
Giờ khắc này, Vượn giới, Long giới, Minh giới... Trừ 3 tộc Tiên Ma Thần, các chủng tộc có Hợp Đạo khác gần như đều có thêm vài thân ảnh ngóng trông ở cửa thông đạo.
Bọn họ đều đang sốt ruột chờ đợi!
Nhân cảnh.
Lam Thiên phiên bản nữ nhân lượn qua lượn lại, vẻ mặt kiều mị, giọng nói quyến rũ:
"Đại Chu vương bệ hạ, các huynh đệ tỷ muội của ta ở các tộc đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ cần chờ đưa phủ ấn của các phủ vào đó nữa là được. Khi nào thì ngươi mới dẫn đám Hợp Đạo kia đi vậy?"
Khóe miệng Đại Chu vương run rẩy: "Chờ cơ hội đã"
Dứt lời, y không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu phân thân?"
"Ô, sao lại nói vậy, ta không có phân thân, đó đều là huynh đệ tỷ muội của ta mà"
Biến thái!
Đại Chu vương cũng tính là hạng người kiến thức rộng rãi, có dạng người nào mà y chưa từng thấy qua, nhưng mỗi khi đối mặt với Lam Thiên thì y thật sự không thong dong tự tại nổi, y run run cất tiếng: "Đúng rồi, là do ta nói sai. Lam Thiên, ngươi cứ ở đây đi, ta ra ngoài xử lý chút việc"
"Ta giúp ngươi nhé"
"Không cần"
Đại Chu vương vội vàng cự tuyệt, rất nhanh lại bổ sung thêm: "Không phiền đến ngươi, nhiệm vụ chủ yếu của ngươi chính là đưa đại ấn các phủ vào các tộc, càng gần Hợp Đạo càng tốt, nhưng tuyệt đối phải cẩn thận, đừng để bị phát hiện, nếu không thì sẽ làm hỏng kế hoạch của Vũ Hoàng"
"Yên tâm đi"
Lam Thiên kiều mị nói: "Ta làm việc mà bệ hạ còn không yên tâm à? Ta đâu phải đám nam nhân thúi chỉ biết đánh đánh giết giết, chỉ là chôn chút đồ vật mà thôi, nữ nhân chúng ta am hiểu việc giấu đồ nhất"
Đại Chu vương nổi cả da gà toàn thân, cười gượng: "Vậy là tốt, ta ra ngoài đây"
Lam Thiên thấy y cứ muốn rời đi bèn u oán: "Bệ hạ đi nhanh như vậy là chán ghét ta sao?"
Tóc gáy của Đại Chu vương dựng hết lên.
Nếu không phải tình thế bắt buộc thì y tuyệt đối không muốn hợp tác cùng gia hỏa này, đáng tiếc hiện tại quả thật y đang rất cần đến Lam Thiên.
Đại Chu vương gượng gạo đáp: "Làm gì có, là do ta thực sự có chuyện quan trọng cần làm thôi. Vũ Hoàng để lại rất nhiều nhiệm vụ, ta phải tranh thủ hoàn thành"
"Vậy được rồi, bệ hạ đi đi"
Đại Chu vương nhẹ nhàng thở ra, có điều chưa đợi y ra tới cửa thì tiếng cười hì hì của Lam Thiên lại vang lên: "Nhân cảnh thật nhàm chán, ta đi tìm lão bằng hữu chơi đây, bệ hạ, có việc nhớ gọi ta nha"
"Ngươi đừng chạy lung tung, ta mà không tìm thấy ngươi thì sẽ lỡ dở công việc.."
"Sẽ không đâu"
Lam Thiên nũng nịu liếc mắt, dán sát tới gần Đại Chu vương: "Bệ hạ tùy ý kêu một tiếng là được, đặc biệt là phủ thành chủ Đại Chu phủ, ta có ngàn ngàn vạn vạn huynh đệ tỷ muội ở đây, chiếm một nửa Đại Chu phủ, Đại Chu vương cứ gọi cái là sẽ có người thông tri ta ngày"
"Khu khụ khụ"
Đại Chu vương ho khan kịch liệt, thiệt hay giả vậy?
Sao ta không phát hiện?
Ngươi đừng đùa!
Lam Thiên không để ý, tức khắc biến mất tại chỗ, có điều thanh âm vẫn vang vọng bên tai Đại Chu vương: "Bệ hạ, lần sau hồi phủ đừng bảo ta bưng trà cho ngươi nữa nha, lần trước bưng trà cho ngươi, nô gia sợ muốn chết. Ta còn tưởng rằng ở gần như vậy thì đã bị ngươi phát hiện rồi cơ"
Đại Chu vương đờ đẫn.
Có chuyện đó sao? Nữ tì trong phủ là phân thân của ngươi?
Cút mọe ngươi đi!
Đời này hay kiếp sau, ta không bao giờ muốn cộng sự cùng tên biến thái này nữa.
Tên này chạy trên con đường biến thái càng lúc càng xa, phân thân của y mà không bùng nổ thực lực thì sẽ không khiến bất cứ kẻ nào chú ý, đương nhiên phân thân Lam Thiên cũng có khuyết điểm, một khi bùng nổ thực lực thì sẽ mau chóng bị người ta nhìn ra manh mối.
Nhưng đây mà là khuyết điểm à?
Ai lại suốt ngày bảo người khác bùng nổ thực lực chứ?
"Trong triều tịch lần thứ mười, Nhân tộc có quá nhiều biến thái!"
Đại Chu vương lẩm bẩm, có lẽ đây là hỏi quang phản chiếu, Nhân tộc sắp bị tận diệt nên mới có rất nhiều thiên tài xuất hiện.
Lam Thiên biến thái như thế chắc chỉ có Tô Vũ áp chế được.
"Nhưng hắn như vậy cũng tốt, ở tộc nào cũng có phân thân của hắn, kế hoạch của Tô Vũ mà thành công thì ngày hạ giới nhất thống đã không còn xa nữa"
Đại Chu vương yên lặng nghĩ, có chút thất thần.
Triều tịch này, chứng kiến một Nhân tộc yếu nhược, gian nan, y đã từng thấy rất tuyệt vọng.
Vậy mà bây giờ y lại thấy được hy vọng nhất thống.
Thật kỳ quái!
Triều tịch trước Nhân tộc rất mạnh, y lại không cảm thấy Nhân tộc có thể nhất thống, cùng lắm là cộng trị thiên hạ mà thôi.
Rốt cuộc là vạn tộc yếu đi hay là do Nhân tộc mạnh hơn?
Đại Chu vương lại thở dài một tiếng, y không thèm nghĩ nữa, Bách Chiến vương mà trở lại thật thì cũng chỉ có thể bưng nước rửa chân cho Tô Vũ, tên tiểu biến thái kia cũng không dễ chọc!