"Võ Hoàng, đừng rề rà không dứt nữa!"
Trong hư không, Tô Vũ quát lớn một tiếng: "Thật sự tưởng ta không làm gì được ngươi?
Ngươi vẫn chưa triệt để giải phong, chỉ là ta lười hao phí tinh lực đối phó với ngươi, nếu ngươi không biết thu liễm, có tin ta tập hợp tất cả lực lượng giết ngươi trước tiên không?
Võ Hoàng hừ lạnh một tiếng, một quyền oanh phá hư không, nhưng lão không có bao nhiêu lực lượng, lực lượng đại đạo của lão đã bị phong ấn. Tuy vậy lão không cần lực lượng đại đạo gì hết, chỉ đơn thuần là một quyền thì hư ảnh của lão ta vẫn đánh cho Bút đạo phải chấn động!
"Giết ta?"
Võ Hoàng nhếch môi: "Ngươi có thể thử xem!"
"Còn chưa chịu thôi đúng không?"
Tô Vũ đột nhiên lấy ra một đại ấn, đại ấn này liền bộc phát ra hào quang óng ánh, hư ảnh Võ Hoàng liền khựng lại, Tô Vũ giơ nó lên cao: "Ngươi thử động thủ nữa xem. Nhận ra đây là cái gì không?"
Hư ảnh Võ Hoàng ngừng huy quyền, nhìn về phía Tô Vũ rồi nhìn về phía đại ấn trong tay hắn, rất lâu sau lão mới lên tiếng: "Thánh hóa chi đạo?"
Tô Vũ hừ khẽ một tiếng.
"Ngươi biết là tốt, ngươi nhắm tình trạng bây giờ của ngươi có thể ngăn cản cái này sao? Chẳng qua là ta lười lãng phí nó, đừng tưởng là ta không làm gì được ngươi!"
Võ Hoàng cũng lộ ra ngữ khí rét lạnh: "Quả là thứ tốt, đáng tiếc, tối đa cũng chỉ có thể khiến cho ta nhận chút ảnh hưởng, các ngươi không đánh tan được nhục thể của ta, đánh không được đại đạo của ta, cùng lắm thì kéo dài thêm khiến thời gian ta phá phong bị trì hoãn một chút mà thôi!"
Nói là nói như vậy, nhưng lão vẫn từ bỏ tâm tư tiếp tục dây dưa với Tô Vũ.
Mà Tô Vũ cũng mặc kệ lão, hắn phóng Văn Minh Chí lên bao trùm thiên địa.
Vô số sợi tóc đứt gãy dồn dập bị thu vào trong Văn Minh Chí.
Sắc mặt Võ Hoàng rất khó nhìn: "Ngươi đang làm gì?"
"Lợi dụng phế vật!"
Tô Vũ thản nhiên nói: "Ngươi nên cạo đầu đi, mớ tóc đứt gãy này lưu lại chỉ tổ ô nhiễm mặt đất, ta giúp ngươi quét sạch một thoáng"
Võ Hoàng căm hận nhìn hắn, ngươi cho ta là kẻ ngu sao?
Nghiệt súc này đánh gãy tóc của mình thì thôi đi, thế mà còn muốn lấy làm tài liệu đúc binh?
Đáng hận!
Bây giờ ở trong mắt Võ Hoàng, kẻ đáng giết đầu tiên là Thái Sơn, thứ hai chính là Tô Vũ, cái tên này rất đáng ghét, hơn nữa còn hết sức vô sỉ!
Ngoài mặt Tô Vũ không thèm để ý tới lão, có điều trong lòng hắn lại đang âm thầm kinh hãi.
Đây chỉ là hư ảnh của Võ Hoàng nên không có lực lượng đại đạo, hư ảnh chỉ đơn thuần dùng lực lượng khiếu huyệt, kết quả thế mà có thể đánh không phân thắng bại với hắn.
Tô Vũ không dám nói mình đã đạt đến cấp độ Thiên vương, nhưng hôm nay hắn vận dụng Bút đạo, thực lực trong số Hợp Đạo hẳn là cũng tính trên trung đẳng.
Nhất định phải so sánh thì tính ra là ở cùng đẳng cấp với Hống Hoàng.
Đám lão già Bán Hoàng kia thực lực đều không hề kém.
Nhất đẳng là Thiên vương.
Nhị đẳng là đám người lão Quy, Thiên Cổ, Giám Thiên Hầu, Đại Chu vương, Bánh Nhân Đậu, đều xem như Hợp Đạo đỉnh phong, dĩ nhiên Bánh Nhân Đậu có hơi yếu hơn một chút.
Tam đẳng là Đại Tần vương, Đại Hạ vương, Tịch Vô, Ma Kích.
Tứ đẳng chính là Hống Hoàng, Phượng Hoàng.
Ngũ đẳng là nhóm Ma Dược hay Thiên Diệt.
Kỳ thật cũng có lục đẳng, chính là một số Hợp Đạo vừa tấn cấp không lâu, hoặc là một vài Tử Linh Hầu.
Đương nhiên trong đó khẳng định cũng có sai lệch, ví dụ lão Quy mạnh hơn Bánh Nhân Đậu rất nhiều, chân chính tiếp cận cấp bậc Thiên vương.
Tô Vũ kinh ngạc tán thán bởi vì Võ Hoàng chỉ là một hư ảnh, không cần lực lượng đại đạo thế mà vẫn có thể chống lại hắn. Nếu lão dùng lực lượng đại đạo thì chẳng phải là sẽ mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng?
Lão còn có thể sử dụng lực lượng đại đạo được không?
Hay là đã triệt để bị phong ấn rồi?
Hoặc là một khi dùng lực lượng đại đạo thì lão sẽ bị phong ấn đến ngơ ngơ ngác ngác một lần nữa?
Những điều này đều không dễ phán đoán, đối phương không dùng lực lượng đại đạo thì Tô Vũ cũng không cách nào dò xét ra đại đạo của lão.
Tô Vũ lắc đầu, mặc kệ Võ Hoàng, hắn cấp tốc nhìn về hướng đám người đang hấp thu quy tắc chỉ lực xa xa, vừa nhìn qua hắn liền sững sờ.
Lúc này, Lam Sơn Hầu, Hà Đồ và Thông Thiên Hầu đều đã cấp tốc chạy tới bên cạnh hắn.
Kỳ thật mấy người bọn họ đều thấy được hư ảnh Võ Hoàng, không còn không trông thấy gì như trước đó nữa, ai nấy đều hết sức cảnh giác và ngưng trọng, hộ vệ xung quanh Tô Vũ.
Tô Vũ không nói gì, nhìn về phía đám Sơn Khải thì có phần ngoài ý muốn: "Sao lại làm được?"
Hắn cảm thấy lần này đối chiến với Thương Sơn Minh, dù như thế nào thì cũng phải chết mấy người mới đúng.
Có thắng thì kiểu gì cũng phải có tổn thất.
Tô Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống chết ba năm người, đó là điều quá bình thường, thậm chí có chết bảy tám người thì hắn cũng có thể lý giải.
Nhưng... không chết một ai thì lại là tình huống gì?
Đúng vậy, hình như là chưa chết bất cứ người nào, dù 27 vị trấn thủ đều bị thương, vả lại thương thế còn rất nặng, nhưng ít nhất bọn họ đều sống sót. Lúc này cả đám đang tập trung hấp thu quy tắc chỉ lực để khôi phục.
Chuyện này sao có thể chứ?
Tô Vũ cực kỳ kinh ngạc, không khỏi quay sang nhìn đám Lam Sơn Hầu, mấy người các ngươi ra tay rồi?
Thông Thiên Hầu thấy Tô Vũ nhìn qua thì vội vàng nói: "Vũ Hoàng, không phải do chúng ta ra tay đâu. Ngài đừng nhìn ta như vậy, nhìn vậy tức là hoài nghi chúng ta ra tay rồi, thật sự không có mà, chúng ta một mực nghe theo mệnh lệnh của ngài, tuyệt đối đừng nghĩ nhiều.. "
Tô Vũ nhíu mày, nói điểm chính đi!
Thông Thiên Hầu lập tức im miệng, lúc này, Hà Đỏ ở bên khẽ cười, mở miệng nói:
"Không liên quan tới bọn ta, là do khi Thương Sơn Minh đang giao chiến thì xảy ra chút vấn đề"
"Vấn để?"
Tô Vũ nghi hoặc, vấn đề gì vậy?
Hà Đồ nói nhanh: "Không chỉ gã mà trong nháy mắt vừa rồi, tất cả mọi người đều gặp phải vấn đề nhỏ phát sinh, có điều rất nhanh liền biến mất! Chúng ta không chiến đấu cho nên không bị ảnh hưởng gì, nhưng có thể là Tử Linh đạo xuất hiện sự cố gì đó, bỗng nhiên bọn ta đều có cảm giác hai mắt tối sảm lại.. "
Hai mắt tối sầm lại?
Tô Vũ ngạc nhiên, làm sao có thể?
Đến trình độ này mà còn có thể bị quấy nhiễu ngoại cảnh? Tối cái cọng lông á.
Tử Linh đạo vốn tối đen như mực, còn có cái gì có thể làm cho mắt của đám Tử Linh các ngươi tối sâm lại được nữa?
Hắn vừa mới tiến đến khá vội vàng, thật sự cũng không hỏi rõ được tình huống của Nam vương.
Lúc này nghe xong, hắn không khỏi nhíu mày.
Đang đại chiến thì trước mắt bỗng nhiên tối đen, tình huống gì đây?
Lam Sơn Hầu giải thích: "Thật sự là trước mắt đột ngột tối đen đi một thoáng, đại đạo của chúng ta gợn sóng không lợi hại nên ảnh hưởng cũng không quá lớn. Thế nhưng Thương Sơn Minh đang quyết chiến, gã lại còn thụ thương không nhẹ, hẳn là giống với chúng ta, gã đã bị che giấu lục cảm trong nháy mắt! Cụ thể ra sao thì ta cũng không quá rõ ràng"
Bọn họ không hiểu nhưng Võ Hoàng lại minh bạch, lão cười u lãnh nói: "Đại đạo quấy nhiễu mà thôi! Ký sinh trùng nắm lấy thời cơ, âm thầm ngầm chiếm lực lượng đại đạo!"