Tô Vũ thầm ghi nhớ những lời Tinh Nguyệt nói, mấy lần trước hắn không để ý xem nơi kia có đóa hoa màu xanh lam nào hay không, chờ trở lại đi xem một chút liền biết.
Tỉnh Nguyệt đã chôn bảo vật gì nhỉ?
Sao ngài lại chạy đến nhà Văn vương mà chôn bảo vật vậy?
Rốt cuộc Tinh Nguyệt là ai?
Tô Vũ xác thực có chút hiếu kỳ, đáng tiếc trí nhớ của Tinh Nguyệt quá đứt quãng, có thể là thực lực chưa khôi phục cho nên nàng không nhớ lại được nhiều.
Tinh Nguyệt thấy Tô Vũ vẫn thất thần ngồi kia suy nghĩ thì hơi cạn lời, ngồi đây mà không nói lời nào với Tô Vũ thì sẽ rất vô vị, cũng hết sức nhàm chán, nàng đành phải lên tiếng nhắc nhở: "Ngươi có thể đi được rồi, còn nữa, ta không nhớ rõ có bảo vật gì hay không, ngươi khỏi phí công. Có điều ta có ấn tượng về quyển sách của Thời Gian sư, trong sách của nàng ta có ghi chép một số bí mật, quyển sách kia đang ở trong tay ngươi à?"
Tô Vũ hơi kinh ngạc, ta từng nhắc tới rồi sao?
Vậy mà vị này cũng biết!
Trong sách còn có bí mật ư?
Bây giờ Tô Vũ đã có thể sử dụng một ít lực lượng của thời gian sách, thế nhưng hắn vẫn chưa thể nắm giữ hoàn toàn.
Bất quá Tinh Nguyệt đã làm hắn phải lưu tâm, về sau phải thử nghiên cứu một chút xem có thể khai quật ra một ít gì đó hay không.
Tự mình lập nghiệp thì chỉ có thể dựa vào mấy thứ này!
"Vậy được, đa tạ đại nhân chỉ điểm!"
Tô Vũ đứng dậy, cười nói: "Ta ra ngoài tiếp tục chinh chiến thiên hạ cho đại nhân đây, ngài nhớ lại chuyện gì tốt thì ngàn vạn lần phải gọi ta đó"
"Hừ!"
Tinh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ngươi cho ta là đồ ngốc à?
Chinh chiến thiên hạ cho ta, người lừa ai chứ?
Tô Vũ cười cười, nhẹ nhàng lướt đi.
Chờ hắn đi rồi, Tinh Nguyệt bèn lẩm nhẩm khe khẽ, tâm tình có vẻ không tệ, nàng nhanh chóng đứng dậy tiếp tục bày biện lâu đài của mình. Toàn lâu đài này đã được chế tạo vô số năm, trước kia nàng rất thích, hiện tại đột nhiên cảm giác quả thực là thiếu chút sắc màu.
Có lẽ Tô Vũ nói không sai, làm sinh linh thì sẽ càng đặc sắc hơn một chút.
Tô Vũ trực tiếp đi ra từ lối đi ở Tinh Hồng cổ thành.
Đương nhiên, hiện tại nơi này đã đổi thành địa bàn do Chu Phá Thiên tọa trấn.
Vừa cảm nhận được có khí tức muốn xông ra ngoài, Chu Phá Thiên liền vô cùng khẩn trương, có điều nhìn thấy người tới là Tô Vũ thì gã bèn nhẹ nhàng thở ra: "Vũ Hoàng, phụ thân ta dặn nếu gặp được ngài thì lập tức thông tri Vũ Hoàng về Nhân Cảnh một chuyến! Gần đây tình hình có phần không thích hợp, thượng giới mới truyền ra tin tức Nhân tộc ta gặp tổn thất nặng nề!"
Tô Vũ khẽ gật đâu, tin tức từ thượng giới?
Tổn thất nặng nề?
Vậy thì cứ tổn thất nặng nề thôi, có gì đâu!
Chu Phá Thiên thấy hắn chẳng hề hoang mang thì không khỏi hơi sốt ruột: "Vũ Hoàng, một khi thượng giới phòng thủ không được, phong bế vừa mở ra thì chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn!"
Tô Vũ liếc mắt một cái: "Ngươi gấp cái gì? Mau học theo cha ngươi đi, cha ngươi lúc nào cũng bảo trì về bình thản.. "
"Ông ấy cũng gấp lắm rồi!"
Chu Phá Thiên bất đắc dĩ ngắt lời: "Phụ thân ta cũng đang hết sức sốt ruột, bởi vì lần này truyền đến tin tức rất bất lợi, nghe nói là một vị trụ cột của Nhân tộc ở thượng giới đã vẫn lạc"
"Nhiều năm qua đều vô sự, hiện tại lại tự dưng vẫn lạc?"
Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn lắc đầu: "Không phải do phản đỏ làm thì là do nội gián!
Ta không quá rõ ràng về tình hình của thượng giới, thế nhưng lần trước ta đã hỏi sơ qua, nghe nói người còn sống sót không nhiều lắm, đều trốn ở một vài nơi tuyệt cảnh kín đáo. Nhiều năm qua đều luôn ẩn giấu mà giờ lại ngã xuống? Quả nhiên, phản đồ ở thượng giới cũng ngồi không yên nữa rồi"
Chu Phá Thiên không biết sao Tô Vũ lại dám chắc chắn như thế, thế nhưng gã cũng không tiện nhiều lời, chính gã thực ra cũng không biết rõ tình huống. Thậm chí gã còn chẳng biết Dân Sơn Hầu là ai.
Có điều thái độ phụ thân khi truyền tin đến khá nóng nảy, dường như rất bức thiết hi vọng Tô Vũ sớm trở về.
Tô Vũ thật sự không chút hoang mang, chỉ hỏi: "Gần đây ngươi có thấy Vạn phủ trưởng không?"
"Không có"
"Nếu thấy ông ấy thì báo cho ông ấy một tiếng... Thôi, khỏi cần"
Nói đến đây, Tô Vũ tự bay ra cổ thành rồi hét lớn: "Vạn phủ trưởng, nghe thấy thì về Nhân cảnh một chuyến đi, chúng ta cùng thương thảo chuyện cường công vạn giới!"
Thanh âm chấn động chư thiên!
Tô Vũ vẫn hung hăng càn quấy như xưa!
Hắn chỉ ước gì hiện tại có kẻ chịu tới tập kích mình, bên phía Hồng Mông cổ thành chỉ nháy mắt là có thể lao đến nơi này, ở bên kia có cả đống Hợp Đạo, nếu đám tôn tử vạn tộc dám ra mặt thì Tô Vũ cũng đỡ lo!
Nương theo lời Tô Vũ nói, một vài đại giới đều có hư ảnh bắn ra.
Mệnh tộc.
Ma Đãng Hầu ngạc nhiên: "Tiểu tử kia thật phách lối, đây là Nhân chủ thế hệ này à?
Đời trước Bách Chiến vương làm gì phách lối như thế. Hắn coi Chư Thiên chiến trường thành địa bàn của mình rồi sao?"
Vẫn Tinh Hầu tiếp lời: "Hung hăng càn quấy thì đúng thật, có điều nói tiếng công bằng thì thiên phú tên kia rất mạnh, nghe nói hắn đã kế thừa Văn vương Bút đạo!"
Ma Đãng Hầu hơi nhíu mày: "Thiên phú quả thực không yếu, Văn vương... có thể kế thừa đại đạo của Văn vương thì đều là yêu nghiệt!"
Tuy gã nằm ở phe đối lập nhưng cũng không hề phủ nhận thiên phú của Tô Vũ.
Văn vương đạo đúng thật là không phải ai cũng có thể kế thừa, cần phải là tuyệt thế yêu nghiệt thì mới lĩnh ngộ được!
Ma Đãng Hầu cảm khái: "Khó trách Thiên Cổ bảo chúng ta hạ giới, Tô Vũ đích thật là uy hiếp lớn! Không bằng nhân cơ hội này chém giết hắn đi, lo trước khỏi loạn!"
"Không thể"
Vẫn Tinh Hầu can ngăn: "Hắn dám lớn lối như thế, có lẽ là vì đang giữ át chủ bài, hiện tại vạn tộc đều đang chăm chú nhìn nên không dễ giết, nếu mà cường thế tấn công thì sẽ là một trận tử chiến! Chờ thêm chút đi, chờ các tộc làm suy yếu lực lượng lối đi để càng nhiều đạo huynh hạ giới rồi hãng phát động chiến tranh!"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, cách đó không xa Mệnh Hoàng đang chuẩn bị rời đi, Vẫn Tinh Hầu thấy thế liền lên tiếng: "Vô Mệnh ngôi lại tâm sự đi, vội vã trở về làm gì?"
Mệnh Hoàng liếc mắt lườm mấy người, đây là muốn giám thị ta?
Mọe nó!
Ông ta qua loa đáp: "Ta cần trở về an bài mọi việc trong tộc, Tô Vũ là kẻ không chịu ngồi yên, hắn không ra thì thôi, nhưng nếu đã xuất hiện thì có lẽ sẽ xảy ra biến cố. Hắn cũng biết cửa vào thượng giới ở đây, vẫn nên cẩn thận một chút, tăng cường nhân thủ đề phòng bị hắn đánh bất ngờ!"
Thâm Uyên Hầu cười lạnh: "Hắn dám?"
Mệnh Hoàng nhìn gã: "Vì sao không dám? Thiên Uyên tộc chính là bị diệt như thế đấy, Linh Uyên đại khái cũng cảm thấy hắn không dám, nhưng mà... hắn lại dám!"
Ông khẽ đâm Thâm Uyên Hầu một câu.
Vì cái gì Tô Vũ không dám ra tay?
Mấy người các ngươi chỉ mới xuống đây, thật sự cho rằng Tô Vũ là quỷ nhát gan à?
Mệnh Hoàng thật sự có hơi bận tâm, không phải chỉ là lấy cớ, ông rất lo Tô Vũ sẽ dẫn người tập kích Mệnh tộc.
Bên này chính là cửa vào thượng giới!
Thấy Thâm Uyên Hầu giận dữ, Vẫn Tinh Hầu bèn hòa hoãn bầu không khí: "Vậy thì Vô Mệnh đi mau đi, tốt nhất là đừng ra ngoài để tránh bị Nhân tộc để mắt tới!"
"Dĩ nhiên!"
Mệnh Hoàng cũng không nhiều lời, để mắt tới là chuyện thứ yếu, các ngươi chỉ lo ta làm ra chuyện gì đó đúng không?
Mệnh Hoàng hiểu rõ trong lòng.
Rất nhanh, ông ta đã rời đi.
Ông vừa đi, Ma Đãng Hầu liền lạnh lùng nói: "Đến triều tịch này mà Mệnh tộc còn muốn trung lập? Mơ cũng đẹp quá rồi! Nếu lần này Mệnh tộc vẫn còn như thế, về sau tiêu diệt Nhân tộc xong thì cũng không cần tồn tại phái trung lập gì nữa hết!"
Trung lập cũng là xây dựng trên cơ sở Nhân tộc có thể chống lại vạn tộc, bất phân thắng bại. Tất cả mọi người đều lo lắng không biết các chủng tộc trung lập hướng về bên nào.
Mệnh tộc khá cường hãn, nhất là trong tộc còn có một vị cường giả Hợp Đạo đỉnh cấp cũng đang ở thượng giới.
Nhưng trong triều tịch lần này, nếu Mệnh tộc vẫn giữ quan điểm như cũ, một khi đôi bên phân ra thắng bại thì họ cũng khó mà sinh tồn.