Diệp Bá Thiên là nhân vật không dễ đánh giá.
Thế nhưng lúc ông sắp chết hẳn là đã phát hiện ra một chút huyền bí của đại đạo, bây giờ Tô Vũ đã xem thấu đại đạo nên cũng hiểu rõ hơn về Diệp Bá Thiên. Năm đó khi ông dung hợp thần văn có khả năng đã phát hiện ra bí ẩn về đại đạo rồi.
Bất quá bí mật này hiện tại không còn đáng giá bởi vì Tô Vũ đã mở Thiên Môn.
Không có Diệp Bá Thiên thì cũng sẽ không có chuyện Liễu Văn Ngạn ngủ đông ở Nam Nguyên, Tô Vũ sẽ không gia nhập đa thần văn hệ, không kế thừa Bút đạo và cũng không có rất nhiều thứ khác. Vì thế có thể ngày hôm nay, khả năng là tình huống sẽ hoàn toàn khác biệt.
Nếu đơn thuần chỉ có thời gian sách thì có khi hiện tại Tô Vũ còn đang âm thầm ẩn núp, suốt ngày hấp thu tinh huyết để tăng cường chính mình.
Qua thêm vài năm nữa, khi thượng giới mở ra thì hiển nhiên sẽ có cục diện hoàn toàn khác bây giờ, nói không chừng đến lúc đó Nhân tộc bị hủy diệt hoàn toàn cũng nên!
Tô Vũ dặn dò: "Có thể tìm được thì tìm, tìm không thấy thì thôi vậy, ông ấy chết chưa lâu, chưa hẳn đã sống lại! Thế nhưng gần đây Thiên Hà rung chuyển, biết đâu được Diệp Bá Thiên lại thức tỉnh sớm hơn. Ngươi cứ thử tìm xem sao, nếu như xui xẻo chưa ra khỏi thiên hà mà đã bị xử lý, vậy thì đành chịu!"
Hà Đồ gật đầu, y sẽ đích thân đi tìm hiểu.
Tô Vũ an bài mọi chuyện ổn thỏa xong liền chuẩn bị rời đi.
Ở lâu trong Từ Linh giới vực dẫu sao vẫn còn có cảm giác bị đè nén.
Tô Vũ không ở lại Đông vương phủ quá lâu.
Một lát sau, Tô Vũ đã xuất hiện ở Trấn Linh vực, có điều suy nghĩ một chút hắn bèn đổi hướng bay về phía một lâu đài nơi xa xa.
Hiện tại toàn bộ Trấn Linh vực cũng chỉ ở bên này là có một tòa lâu đài.
Hoặc là nói, toàn bộ Trấn Linh vực, ngoại trừ Tử Linh thiên hà thì cũng chỉ có mỗi bên này là có không ít Tử Linh và một vị Tử Linh quân chủ tự do, không nằm trong phạm vi quản lý của Lam Sơn Hầu.
"Đại thống lĩnh!"
Những vị thống lĩnh kia vẫn còn nhớ rõ Tô Vũ, bất quá vừa hô một tiếng thì Tử Linh được Tô Vũ gọi là Tinh Đại bèn vội vã sửa lời: "Bái kiến Vũ Hoàng!"
Rõ ràng đám Tử Linh này cũng biết rõ tình huống, biết hiện tại ai mới là lão đại của Tử Linh giới vực!
Tô Vũ mỉm cười, khẽ gật đầu: "Tinh Nguyệt đại nhân đâu?"
"Trong phủ!"
Tô Vũ khoát khoát tay ra hiệu cho bọn họ lui ra, hắn đi về phía lâu đài hắc ám, xung quanh nơi này có một ít cây cối đen như mực, kỳ thật rất khó coi.
Bất quá, Tử Linh giới vốn dĩ là như vậy.
Có cây có hoa đã là không tệ, đừng đòi hỏi nghiêm khắc quá nhiều.
Tô Vũ cất bước đi vào, trong đại điện trống trải, Tinh Nguyệt ngồi trên bảo tọa, lạnh lùng nhìn hắn, nàng và Tô Vũ có liên hệ bằng lối đi tử khí nên sớm đã biết hắn đến đây, nàng thờ ơ hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
"Đại nhân chê cười, không phải là ta tới hồi báo với đại nhân sao, ta xây dựng nền móng ở Tử Linh giới vực, về sau Tử Linh giới vực không phải sẽ là của đại nhân à?"
Tỉnh Nguyệt kém chút đã sụp đổ, cái gì gọi là của ta chứ?
Tô Vũ vẫn thích nói hươu nói vượn như xưa!
"Hừ!"
Nàng không thèm để ý đến Tô Vũ, Tô Vũ cũng không bận tâm, hắn tự tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn về phía Tinh Nguyệt rồi nói: "Đại nhân, ngài có muốn tâm sự chút chuyện cũ không?"
"Lười nói!"
Tinh Nguyệt không muốn nhiều lời với hắn, Tô Vũ bật cười: "Đừng mà, ta cảm thấy Tỉnh Nguyệt đại nhân có thân phận cao quý, có lẽ sẽ biết một số bí mật hoặc là một vài bảo tàng cũng nên. Đại nhân có muốn ta đi đào về thay ngài không? Gần đây nhân thủ không đủ dùng, bảo vật cũng không đủ dùng, ta sẽ mang về giúp đại nhân"
Nói đến đây, Tô Vũ bày ra vẻ mặt mong đợi: "Đại nhân, ngài có biết Nhân Hoàng lưu lại bảo vật gì không?"
"Không nhớ rõ!"
Tinh Nguyệt lạnh lùng chất vấn: "Ngươi tới chỗ ta là vì hỏi cái này?"
"Cũng không phải, thuận tiện hỏi một chút thôi, chủ yếu vẫn là đến thăm đại nhân"
Tô Vũ cười tủm tỉm nói: "Ta đã biết phương pháp phục sinh đại khái là cái gì! Bất quá bây giờ còn khiếm khuyết không ít thứ, tỉ như Chỉ đạo. Ba đạo Bút Mặc Nghiên đều có truyền thừa, nhưng Chỉ đạo lại chậm chạp không lấy được! Mà dù cho đều lấy được hết thì khả năng còn cần thêm những vật khác.. "
Tô Vũ nói một hồi bèn hỏi: "Tinh Nguyệt đại nhân, ngài có ấn tượng gì với mấy thứ này không?"
Nếu năm đó Văn vương thật sự là vì phục sinh Tinh Nguyệt thì khi ấy Tinh Nguyệt có còn trí nhớ không?
Nàng là nhân vật hết sức cổ lão, vẫn luôn tồn tại ở chỗ này, còn xây cả lâu đài sống vui vẻ hưởng thụ, thật sự hoàn toàn không giống những Tử Linh khác.
Trạch đến mức làm người ta sợ hãi!
Nàng không phải là không thể đi, nàng có thể rời khỏi nơi này, nhưng nàng lại ở đây chờ đợi mười mấy vạn năm, quả thật là không phục không được.
Trong trí nhớ của Tinh Nguyệt còn tồn tại Văn vương không?
Thực ra Tô Vũ có một kết luận, nếu Văn vương thật sự có ý muốn hồi sinh người nào, không phải Nam vương thì tất nhiên sẽ là Tinh Nguyệt!
Tinh Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Tô Vũ, nửa ngày sau mới nói: "Thực sự sống lại được ư? Có ý nghĩa gì sao? Ta thấy đám người sống các ngươi cả ngày chém giết không ngừng! Rốt cuộc thì chiến đấu có cái gì tốt? Chỉ khiến thương khung phá toái, vạn giới đầy thây"
Tô Vũ thở dài: "Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, bất quá người sống hiển nhiên vẫn sẽ có chỗ tốt, thậm chí chỗ tốt rất nhiều là đằng khác"
Tinh Nguyệt cười nhạo.
Chỗ tốt rất nhiều ư?
Nàng không cảm thấy vậy!
Tô Vũ đột ngột vung tay lên, trước mặt hiện ra khung cảnh vạn hoa đua nở, Tỉnh Nguyệt bất giác ngẩn ra, nhìn về phía cảnh tượng kia.
Tô Vũ liền nói: "Đại nhân, đây là chỗ tốt của người sống, ngài nhìn đi, hoa đẹp lắm đúng không? Đó là thứ mà hoa đen ở Tử Linh giới vực chẳng thể nào so bì!"
"Trên kia cũng không phải là hắc ám vĩnh viễn không có điểm dừng, bóng tối quả thực quá nhàm chán!"
Tinh Nguyệt nhìn những đồng hoa kia, hơi hơi thất thần một hỏi, rất lâu sau mới cất tiếng hôi: "Đây là đâu?"
"Nhà cũ của Văn vương"
"Hình như... ta đã từng thấy qua"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, quả nhiên!
Nhà cũ của Văn vương không phải ai cũng có thể đến, kẻ có thể đến đó cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Tỉnh Nguyệt nhìn một hỏi, rất lâu sau mới nói: "Trong cái sân nhỏ kia hình như có một cái cây, đúng không?"
Tô Vũ gật đầu!
Tinh Nguyệt nghĩ một lát bèn lắc đầu: "Không nhớ gì cả! Có một số việc ta đã sớm quên lãng! Văn vương... Có lẽ ta thực sự đã từng gặp Văn vương rồi, còn Thời Gian sư... "
Tô Vũ nhíu mày, ngài không phải là Thời Gian sư à?
Cũng phải, Thời Gian sư đang chiến đấu mài!
Tinh Nguyệt hơi hốt hoảng, cái tên Thời Gian sư ấy chính là do nàng tự nói ra, trước kia đám Tinh Hồng cũng không biết đến sự tồn tại của Thời Gian sư để nói cho nàng biết.
Tinh Nguyệt day day trán, khó nhọc mở miệng: "Ta mơ hồ nhớ tới thứ gì đó, ta nghĩ là mình có quen biết Thời Gian sư! Văn vương và Thời Gian sư biến mất, Nhân Hoàng cũng đã biến mất, tất cả những thứ này... khả năng là liên quan đến Thời Gian sư, hình như do nàng ta đã phát hiện ra bí mật gì đấy"
Tinh Nguyệt càng cố gắng nhớ lại thì lại càng thấy đau đầu khủng khiếp: "Có liên quan đến Thời gian đại đạo đúng không nhỉ? Thời Gian sư... nàng ta rất lợi hại, cũng rất thích chạy loạn. Có lẽ ở vạn giới này, nàng ta là người biết được nhiều bí mật hơn bất cứ ai.
Có điều biết quá nhiều nên mới gặp phải tai họa..."
Tinh Nguyệt ngập ngừng nói ra một vài chuyện, đầu nàng đau muốn nứt ra: "Thôi, không nói nữa, bản tọa không nhớ nổi! Lần sau nếu ngươi muốn tới đây.. "
Nàng nhìn về phía Tô Vũ, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt: "Lần sau mà đến, nhớ đi hái ít hoa ở nơi kia dâng lên cho bản tọa!"
Tô Vũ bất đắc dĩ đáp: "Chuyện đó thì hơi khó, hoa này được một tiểu cẩu hết sức coi trọng, ngài có biết Phì Cầu không?"
"Không biết!"
Tinh Nguyệt lẩm bẩm: "Ta có cảm giác hoa là do Thời Gian sư trồng, có lẽ ta và nàng quen biết nhau, ta muốn lấy một ít hoa của nàng thì một con tiểu cẩu cũng không thể xen vào!"
"Chưa hẳn Phì Cầu đã tin đâu!"
Tinh Nguyệt nhíu mày nhìn hắn: "Vô dụng! Giao cho ngươi chút chuyện nhỏ như thế mà cũng làm không xong?"
Dứt lời, nàng lại cau mày ngẫm nghĩ: "Tiểu cẩu của Thời Gian sư sao? Không nhớ được, có lẽ ta chưa từng thấy nó.... Bất quá ta lại mang máng nhớ về cánh đồng hoa kia. Ta nghĩ mình từng đi qua rồi, hình như ta còn lưu lại một ít đồ ở nơi này.."
Tô Vũ mở to hai mắt, cái gì vậy?
Mau nói đi, có phải bảo vật hay không?
Quả nhiên Tinh Nguyệt đã từng tới nhà cũ của Văn vương, không chỉ vậy nàng ta còn để lại bảo vật, điều này đáng để hắn đi xem một chuyến.
Tinh Nguyệt cười lạnh: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, không phải bảo vật gì hết, cụ thể là cái gì thì ta đã quên, thế nhưng hẳn không phải là vật trân quý! Nó nằm ở hậu viện, nếu ta nhớ không lầm thì mình đã chôn ở dưới ba đóa hoa màu xanh lam! Thế nhưng nhiều năm trôi qua, có khi nó sớm mục nát rồi cũng nên"