Một lát sau, toàn bộ tiểu Vạn Thiên Thánh đều biến mất.
Vạn Thiên Thánh mở đạo mà không mượn nhờ bất luận binh khí gì, xem như thân thể trực tiếp vượt qua mở đạo.
Lúc này, ông hiện lên ở trước mặt Tô Vũ.
Bay ra từ trong nhánh đạo!
Vạn Thiên Thánh nhìn thoáng qua nhánh đạo mà mình mới mở, thở dài một phen: "Nội tình chưa đủ! Nhân sinh lịch duyệt chưa đủ! Thứ từng trải qua vẫn còn thiếu, cảm ngộ cũng thiếu, ta không có cách nào mở thêm ra nữa!"
"Dĩ vãng có truyền thuyết, Thần văn đạo tiến triển cực nhanh. Bây giờ, ta đã có cảm ngộ càng sâu. Ngươi cũng coi như là thiên tử, xem như ta lọt vào mắt ngươi rồi chứ?"
Tô Vũ trêu chọc: "Dĩ nhiên. Bất quá ngài muốn cạnh tranh với Lam Thiên thì áp lực không nhỏ đâu"
Mới rồi Vạn Thiên Thánh còn tỏ ra khí độ phi phàm, trong nháy mắt đã trở nên an tĩnh.
Ông cứ yên lặng mà nhìn Tô Vũ.
Ngươi có biết ngươi cắt ngang tất cả suy nghĩ của ta khiến ta khiến nó vừa từ đỉnh cao rơi xuống đáy vực không?
Tô Vũ nhếch miệng cười, nhìn về phía nhánh đạo mới sản sinh: "Phủ trưởng không tiếp tục mở đạo nữa sao?"
"Đến cực hạn rồi!"
Vạn Thiên Thánh thoát ra khỏi trạng thái im lặng mới rồi, giải thích: "Cực hạn của ta ngay ở đây, chờ sau này tích lũy thêm đi! Mỗi một lần chiến đấu, mỗi lúc đọc một quyển sách, mỗi khi xem một người, mỗi lần làm một chuyện, đều là do ta tích lũy!
Tích lũy đã hao hết toàn bộ"
"Hiện tại phủ trưởng cảm thấy mình có khả năng địch nổi Hợp Đạo không?"
"Hợp Đạo?" Vạn Thiên Thánh khẽ cười: "Không giao thủ thì sao biết được có thể hay không"
Tô Vũ gật đầu: "Vậy hôm nay chỉ đến đây thôi"
Hắn nói tiếp: "Phủ trưởng tự mình mở đạo, có lẽ quy tắc sẽ không cho phép, đợi chút nữa ra ngoài thì sẽ gặp phải trừng phạt"
Vạn Thiên Thánh phản bác: "Vậy cũng chưa chắc, quy tắc bao trùm cũng chỉ là bao trùm khu vực đại đạo. Nơi này còn có đại đạo tồn tại, thế nhưng càng đi về phía trước thì có lẽ cũng không có đại đạo, chỗ không có đại đạo thì sẽ không có quy tắc trừng phạt.. "
Nói là nói như vậy, Vạn Thiên Thánh nhìn một hỏi vẫn lắc đầu bảo: "Được rồi, không thể đi về phía trước được nữa! Đi ngược dòng nước tức là có ý đột phá quá khứ! Thời gian đang trôi qua, đánh vỡ dòng chảy thời gian gần như là chuyện không có khả năng!"
Dứt lời, ông lại nhìn về khu vực xa xa: "Ta có cảm giác phía trước có thứ gì đó đang chờ chúng ta!"
Tô Vũ hiểu ý ông: "Có lẽ thế! Biết đâu sẽ là một hồi kiếp nạn hoặc một cuộc chiến kinh thiên cũng nên! Năm đó rốt cuộc Nhân Hoàng bọn họ ở bên ngoài hư không vô tận hay là ở trong trường hà quỷ dị này, có người nào biết rõ đâu"
Có lẽ những người kia một mực tồn tại trong quá khứ.
Thời gian hai bên không giống nhau, đối phương đang ở một vĩ độ nào đó khác.
Chờ đến khi quá khứ và hiện tại đồng bộ, có lẽ mới gặp được nhau.
Vạn Thiên Thánh gật gật đầu, kỳ thật ông cũng đã mơ hồ cảm nhận được: "Nếu bây giờ chúng ta tìm được bọn họ, chiến đấu ba đến năm năm, có lẽ ở bên ngoài đã qua ba mươi hay năm mươi năm, thậm chí là ba trăm, năm trăm năm! Khi bọn họ tìm không thấy chúng ta, cho là chúng ta chết rồi, vừa hay chúng ta lại kết thúc chiến đấu, thuận theo dòng chảy trở lại nơi đã tiến vào, có khi thế gian đã qua ngàn năm!"
Vạn Thiên Thánh cảm ngộ rất sâu, thở dài: "Nhưng còn có một chuyện ta vẫn chưa tìm hiểu được, vì sao bọn họ lại không thuận theo dòng chảy, mà là một mực ở lại tại chỗ, hoặc là đi ngược dòng nước để chiến đấu?"
Thuận theo dòng chảy, ấn lý thuyết thì rất nhanh có thể trọng hợp với hiện tại, sẽ có thể chiến đấu từ quá khứ đến bây giờ.
Vì sao họ không làm như vậy?
Tô Vũ đã từng nghĩ tới vấn đề đó, hiện tại nghe ông nói liền đáp: "Phủ trưởng, chuyện này còn không đơn giản sao, có người không cho thôi! Nếu có một người giống như Văn vương, phong bế đường lui của chúng ta, vậy phải chăng chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào thời gian để hao tổn? Nếu đánh không chết đối phương, không thể phá vỡ phong ấn thì sẽ phải một mực chiến đấu nghịch dòng chảy.. "
Vạn Thiên Thánh như có điều suy nghĩ: "Cũng đúng, ngươi quả là đã nhìn thấu"
Tô Vũ cười ha hả: "Nhân chi thường tình mà thôi, nếu chút chuyện ta biết là sự thật, vậy thì cũng đại biểu đám người Nhân Hoàng có khả năng đang ngăn cản những kẻ kia trở về! Mà bọn họ có điểm trùng hợp cùng với chúng ta, hoặc nên nói là với thời đại này, nếu họ muốn trở về thì ta đoán được bọn họ sẽ tới đâu"
Vạn Thiên Thánh phỏng đoán: "Tầng chín?"
Tô Vũ gật đâu: "Đúng, đó cũng là nơi mà họ tiến vào! Bọn họ nhất định là tiến vào từ bên kia, nếu muốn đi ra, muốn trùng hợp với hiện tại thì có lẽ vẫn phải đi ra từ đó!"
Tô Vũ nhìn ông: "Phủ trưởng cảm thấy thế nào?"
Vạn Thiên Thánh cũng đồng ý với quan điểm của Tô Vũ: "Chỗ kia có khả năng thật sự tồn tại cửa vào, nếu chúng ta muốn tìm họ, có lẽ có thể tiến vào từ đó, hoặc là cứ một mực đi ngược dòng nước, tới đó tìm bọn họ!"
"Thôi đi!"
Tô Vũ bật cười: "Một đám chủ nhân quy tắc cực kỳ cường hãn dù cho đã chiến đấu vô số năm thì cũng không phải người mà chúng ta có thể địch nổi! Ta chỉ ước gì bọn họ đừng trở về nữa!"
Vạn Thiên Thánh cũng mỉm cười, cất bước đi trước: "Về thôi! Tạm thời cũng chỉ có thể mở đến đây!"
Dứt lời, ông lấy đi viên thần văn đã dung nhập vào Thiên Môn của Tô Vũ lúc trước.
Ông không nhìn nhánh đạo của mình, cũng không nhìn các đại đạo khác, chỉ yên lặng thể ngộ cảm thụ sự bất đồng, rất lâu sau mới mở miệng nhận xét: "Thiên Môn là thứ tốt, thế nhưng cũng có điểm tai hại!"
Tô Vũ nhíu mày.
Vạn Thiên Thánh phân tích: "Thiếu đi khát khao tìm kiếm! Ngươi làm bài, ta lại trực tiếp đưa đáp án cho ngươi, kết quả mà ngươi làm ra nhất định sẽ đúng, thế nhưng quá trình ngươi giải đề sẽ mất đi rất nhiều lạc thú, thiếu đi vui sướng khi bản thân tự thăm đò ra! Không có được cảm giác thoải mái! Lần sau ngươi làm bài, cho ngươi đáp án thì ngươi sẽ làm, một khi không cho có thể ngươi sẽ không làm, bởi vì ngươi thiếu đi sự tò mò, thiếu đi ham muốn!"
"Đây chưa chắc đã là chuyện tốt!"
Ông chậm rãi giải thích: "Thời không trường hà vốn thần bí, nhưng bây giờ ngươi nắm giữ tất cả loại thần bí này thì ngươi sẽ thiếu đi cảm giác kính sợ, thiếu đi khát khao muốn thăm dò, bởi vì đại đạo trong mắt ngươi chỉ là một nhánh sông! Kể từ đó, hết thảy những gì ngươi thấy đều sẽ rất vô vị!"
Không còn thú vị gì nữa!
Tô Vũ như có điều suy nghĩ.
Vạn Thiên Thánh lại nói: "Mở đạo là một loại hứng thú, một loại minh ngộ của bản tâm, ta cảm thấy ta cần øì, ta biết cái gì, ta có thể làm gì... chứ không phải ta thấy đại đạo này rất lợi hại nên ta liền mở!"
Tô Vũ thấy rõ bản chất đại đạo, quả thực còn thấu triệt hơn cả Vạn Thiên Thánh, nhưng Vạn Thiên Thánh lại bảo ngươi thấy nhiều không nhất định đã là chuyện tốt!
Ông đề nghị: "Khi ngươi gặp kẻ địch, ta kiến nghị ngươi hãy mở Thiên Môn để đối phó chúng. Thế nhưng khi ngươi cảm ngộ đại đạo thì nên đóng Thiên Môn lại! Ngươi thấy được bản chất thì sẽ không để ý đến quá trình, ngươi thấy được phần cuối của Bút đạo thì lại như thế nào? Ngươi cảm thấy cũng chỉ đến như thế, ta có thể đi đến phần cuối, thế là ngươi chỉ nhìn chằm chằm phần cuối mà thôi. Nhưng trong quá trình, ngươi có thật sự cảm ngộ được gì không? Ngươi thật sự có khả năng đi đến phần cuối sao?"
"Ta cho ngươi một đáp án, ngươi chỉ nhìn chằm chằm đáp án đó để xem, để tính, như vậy ngươi sẽ luôn đạt được điểm số cao nhất trong bài kiểm tra. Bất quá điều này không đại biểu ngươi thật sự nắm giữ được toàn bộ kiến thức trong câu hỏi ấy"
"Ngươi đã biết đáp án rồi thì ngươi có còn cẩn thận tìm tòi, tính toán chỉ tiết quá trình trong đó không?"
"Ngươi biết vì sao phải giải đề như vậy không?"
"Vậy nên ta mới nói cho ngươi đáp án chính xác thì chưa chắc đã là chuyện tốt với ngươi"