Các phương đều đang đưa ra quyết sách.
Thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng cho đại chiến cuối cùng.
Tô Vũ đã đem đến cho bọn họ cơ hội rất tốt!
Oanh!
Két, hư không bị đánh bạo, phát ra thanh âm như pha lê nứt toác, trước có cường địch, phía sau, mấy đại cường giả như Hống tộc đã chậm một bước, lúc bấy giờ họ cũng cấp tốc vây kín về hướng bên này!
Một bước sai, kéo theo vô số bước sai!
Tô Vũ đã đi lầm đường!
Hắn tự tìm đường chết!
Vốn dĩ vạn tộc cũng không muốn bùng nổ đại chiến vào hiện tại, mà càng muốn kéo tới khi thượng giới mở ra hơn.
Ma Đăng Hầu nở nụ cười âm lãnh, thành công đã gần trong gang tấc, quyền ảnh của gã đánh phá hư không, bao trùm thiên địa, quy tắc đại đạo hóa thành nắm đấm đánh về phía Bút đạo của Tô Vũ. Dù đám Hợp Đạo nhìn không ra cụ thể đại đạo ở đâu nhưng nhiều năm kinh nghiệm tác chiến cũng khiến họ biết so đấu lực lượng đại đạo như thế nào.
Trong hư không, một cây bút và một quyền tức khắc dây dưa.
Bút như đao!
Phía sau, Hống Hoàng lao tới, lực lượng đại đạo thôn phệ về phía Ma Đãng Hầu.
Ma Đãng Hầu khinh miệt: "Không biết sống chết, bản tọa là thượng cổ phong Hầu, Ma tộc có rất nhiều Hợp Đạo mà ta vẫn có thể phong Hầu, rác rưởi như các ngươi sao có thể hiểu được!"
Trong nháy mắt, ngàn vạn quyền ảnh bùng nổ.
Ma khí ngút trời!
Tô Vũ khẽ quát một tiếng, lấy tay viết lên hư không, khắc lên từng viên thần văn.
Phong, Trấn, Phá, Diệt...
Tiếng nổ đùng đoàng không ngừng, vô số thần văn mà hắn khắc họa ra đều phá toái, mà trong hư không quyền ảnh cũng liên tục sụp đổ.
Sau một khắc, cả ba người đều bước vào bên trong thời không trường hà.
Đây là tình cảnh Hợp Đạo chiến đấu đến đỉnh phong.
Xung quanh bọn họ là bọt nước cuồn cuộn, vô số bọt nước hóa thành quyền ấn, Tô Vũ nhấc tay khẽ vẫy, vô số Bút đạo hiển hiện chém giết trong trường hà!
Bút đạo bể nát, quyền ảnh bạo liệt!
Trong mắt người ngoài có thể thấy ba người đều không động đậy, thế nhưng dưới thân lại có thi thể liên hồi rơi xuống, đó là lực lượng đại đạo tiêu hao, giống như khi trước lão Quy chiến đấu với Giám Thiên Hầu.
Thân ảnh rơi xuống ấy đều là quy tắc hóa thân của bọn hắn.
Việc này so với vật lộn lại càng thêm hung hiểm, không cẩn thận một chút thì đại đạo sẽ vỡ nát.
Tốc độ của mỗi bên đều nhanh đến mức cực hạn!
Lúc bấy giờ, nhìn như thể phe Tô Vũ đã hoàn toàn đã rơi vào thế hạ phong.
Hai vị Phệ Thần tộc bị Thiên Cổ và Phù vương đánh lui liên tục. Õ Ma giới, Ma Kích và Ma Dược mặc dù không địch lại lão Quy, nhưng có thêm Vượn Hoàng chạy tới trợ chiến vẫn có thể miễn cưỡng ngăn trở lão.
Tô Vũ xong đời rồi!
Giờ khắc này, Thái Cổ Cự Nhân vương cũng không ra tay.
Bên phía Tô Vũ thiếu một vị Hợp Đạo, mà vạn tộc lại nhiều hơn 5 vị Hợp Đạo, đó là chưa kể Giám Thiên Hầu và Đa Bảo còn chưa xuất hiện, tệ hại hơn là bọn họ đã cảm nhận được hư không vô tận rung chuyển.
Hai vị kia ở cách chiến trường Chư Thiên quá xa, sau khi cảm ứng được động tĩnh gợn sóng thì mới đang vội vã chạy tới chiến trường bên đây!
"Tô Vũ, các ngươi bại rồi!" Ma Đãng Hầu lớn tiếng cười ha hả.
Tô Vũ chỉ là một kẻ cuồng vọng mà thôi, không nghĩ Thiên Cổ lại đánh giá hắn quá cao như thết Vẻ mặt Tô Vũ âm trầm, không buồn đáp lời.
Thật ra lúc này hắn đang nghĩ xem phải mất bao lâu nữa thì Đại Chu vương mới giết được Vẫn Tinh Hầu!
Năm đại cường giả, Đại Chu vương được Tô Vũ xếp vào hàng nhị đẳng: Đại Tần vương, Đại Hạ vương tam đẳng; Thư Linh và Trà Thụ tứ đẳng. Trong khi đó Vẫn Tinh Hầu cùng lắm cũng chỉ mấp mé nhị đẳng hoặc là tam đẳng.
Giết y mà cần lâu như vậy sao?
Năm vị kia hợp sức thì ngăn cản Thiên vương cũng đủ còn gì.
"Bại ư?"
Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, Bút đạo bay ra khỏi thời không trường hà, vô số Bút đạo giết ra: "Ta còn có Phì Câu ở đây, sao ta lại bại được?"
Hắn có vẻ hơi cuồng loạn!
Ma Đăng Hầu cười lạnh, gã cũng nghe nói đó là một con chó, đúng không?
Mấu chốt là Thần Hoàng bọn họ đều đang nhắm thẳng hướng Nhân cảnh, nhiều vị Hợp Đạo thế kia, một con chó có thể ngăn cản toàn bộ hay sao?
Hôm nay bọn ta nhất định sẽ tiêu diệt sạch đám Nhân tộc các ngươi!
Oanh!
Trong trường hà, đại chiến lại tiếp tục bùng nổ.
Hống Hoàng không ngừng trợ giúp Tô Vũ, cả hai hợp lại nên vẫn có thể chiến một trận với Ma Đăng Hầu, ba người đánh cho trường hà dậy sóng ngút ngàn!
Ma Đãng Hầu cũng không sốt ruột lắm.
Tô Vũ chỉ đang giấy giụa một chút trước khi chết mà thôi.
Phải biết viện quân phía sau gã sắp tới rồi.
Vẫn Tinh Hầu cũng có suy nghĩ tương tự.
Không cần liều giết, giữ chân đối phương là được!
Đại Chu vương đến cũng chẳng sao, tuy rằng y cảm nhận được không chỉ có mình Đại Chu vương mà còn có khí tức của mấy vị Hợp Đạo khác, nhưng không sao cả, trong thời gian ngắn, bọn gia hỏa này sẽ không giết được mình, vậy thì mình sợ cái gì?
Đằng sau đều là người của bọn họ!
Mà ngay khi Đại Chu vương vừa xuất hiện, y không vội lao lên công kích kẻ địch mà là lập tức bố trí đại trận, trận bàn bao trùm hư không, không có tác dụng nào khác ngoài việc quấy nhiễu ánh mắt bốn phương.
Vẫn Tinh Hầu đâm ra nhất kiếm, hư không chung quanh bị cắt nát, y cảm thấy không quá thỏa đáng nên không muốn để cho Đại Chu vương bố trí xong trận bàn này.
Đại Chu vương mặc kệ, vừa tránh né vừa tiếp tục bày trận.
Dây dưa một hồi, lúc này một viên thần văn của Đại Chu vương mới hiển hiện.
Trên thần văn hiện ra bốn đạo nhân ảnh.
Vẫn Tinh Hầu hơi sững sờ, hai kê kia là ai?
Bất quá kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng chuyện trước mắt vẫn không làm chậm trễ việc y chiến đấu, y chủ yếu đến để phòng thủ, không định liều mạng với mấy người kia.
Nhưng mà vừa hiện thân, bốn người nọ đồng thời bùng nổ.
Mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì Vẫn Tinh Hầu tưởng tượng!
Nhất là Đại Hạ vương và Đại Tân vương, hai người hợp lại khiến hư không bất giác hiện ra một đầu Thái Cổ cự thú, nó há to mồm cắn về phía trường kiếm của vị Tiên Hầu đối diện!
Rác!
Trường kiếm rạn nứt, đứt gãy triệt để.
"Phốc!"
Một ngụm huyết dịch kim sắc bắn ra, vẻ mặt Vẫn Tinh Hầu kịch biến, chuyện này...
không có khả năng!
Ở đâu ra hai tôn Hợp Đạo đỉnh cấp thế kia?
Hai người này hợp lại đã mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng, chỉ hai người bọn họ thôi thì chưa chắc y đã địch lại, huống hồ còn có đám Thư Linh vờn sát xung quanh.