"Đầu năm Vĩnh Yên, trường hà rung chuyển, ta dùng dây sắt khóa chặt, vốn là cổ đạo thành linh, về sau lại biến thành ác linh, tai họa thương sinh. Diệt ác linh, bắt đại đạo...:
Trong khi Đại Tần vương và Đại Hạ vương đang công kích, thì Thư Linh bên cạnh lại đọc lên một đoạn văn trước giờ chưa từng đọc.
Trong hư không hiển hiện một bóng người, bóng người nọ cầm xiềng xích trong tay, chỉ thấy thoáng cái đối phương đã dùng xiểng xích khóa chặt đại đạo, đó là đại đạo của Vẫn Tinh Hầu. Thân thể Thư Linh khẽ rung chuyển, Vẫn Tinh Hầu quát lên một tiếng lớn, không gian rung chuyển, y nhất định phải phá vỡ huyễn cảnh kia, y không muốn bị khóa!
Mà đúng lúc này, Đại Chu vương lại phát động đại đạo của y, Nhẫn đạo.
"Hết thảy đều có thể nhẫn, mặc hắn giết ta, ta vẫn bất động như núi.. "
Y khẽ lẩm bẩm nhưng không phải nói chính mình mà là đại đạo của y đang ảnh hưởng tới Vẫn Tinh Hầu.
Trong lòng Vẫn Tinh Hầu bỗng nhiên bay lên một ý niệm: Ta phải nhẫn!
Ta mặc cho chúng giết!
Ta nhịn xuống bất động!
Ta không động, ta nhẫn nại, bọn chúng sẽ không giết được ta!
Ý nghĩ như vậy hết sức mãnh liệt, lực lượng đại đạo đang sôi trào của y bất giác bị khựng lại.
Rất nhanh, y điên cuồng lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, hình như y vừa bị người khác quấy nhiễu.
Sau một khắc, Đại Chu vương lại lẩm bẩm: "Lòng yên tĩnh có thể an tâm, giết ta, phỉ ta, thân thể bất quá chỉ là túi da, nhẫn nhất thời thì có làm sao?"
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, một đầu hoang thú cắn đứt cánh tay Vẫn Tinh Hầu. Cơn đau đớn quá độ ập tới khiến y thoáng tỉnh táo lại, tức khắc y lỏng lên định bụng đánh trả.
Nào ngờ bên kia Đại Chu vương vẫn tiếp tục nỉ non: "Ta là thần thánh, dùng thân tự ma, nhẫn nại!"
Két Cánh tay còn lại cũng bị cắn đứt, Vẫn Tinh Hầu điên cuồng lắc đầu, không, không đúng, không thể nhịn!
Hai tay của ta đều đã bị hủy, làm sao còn có thể nhẫn thêm nữa?
Không thể nhịn tiếp!
Phải phản kích, phải đánh trả, phải giết kẻ địch trước mặt, ánh mắt y điên cuồng xen lẫn chút vẩn đục.
Thế nhưng lực lượng đại đạo của Đại Chu vương cực kỳ cường hãn, lúc bấy giờ, mỏ hôi y nhỏ ròng ròng, y tiếp tục rì rằm như đang nguyền rủa: "Nhẫn nại! Hắn mạnh mặc hắn, ta nhẫn vì ta... "
"Không... Không thể nhẫn gì hết.. "
Ánh mắt Vẫn Tinh Hầu gợn sóng lợi hại, điên cuồng giãy giụa, nhưng lại hơi mất đi chừng mực mà phản kích lung tung.
Đại Tần vương và Đại Hạ vương đều là kẻ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, họ đã hợp sức chiến đấu với Đại Chu vương mấy trăm năm, bất quá lúc này trong lòng hai người cũng thầm kinh hãi.
Đại Tần vương nhịn không được thầm mắng một tiếng trong bụng, đệt!
Lão Chu thật tà môn!
Nhẫn nại?
Sắp chặt bay đầu người ta rồi, thế mà y còn bảo người ta phải nhẫn nại, nhẫn kiểu gì đây?
Mấu chốt là Vẫn Tinh Hầu sớm đã bị Thư Linh khóa lại đại đạo, sau đó thì bị hai người bọn họ tập kích, hiện tại còn bị Đại Chu vương quấy nhiễu khiến tinh thần hoàn toàn mê man.
Vị Hầu thượng cổ mạnh mẽ này sắp bị chơi hồng rồi.
Không chỉ ông thấy vậy, cả Trà Thụ cũng hơi ngốc trệ, trong lòng thầm cảm khái Nhân tộc đúng là rất biết cách chơi.
Nàng hóa thành muôn vàn cành lá, lén lén lút lút trói chặt hai chân Vẫn Tinh Hầu, sau đó bắt đầu cho dây leo lan tràn đến đầu y. Thế nhưng Vẫn Tinh Hầu chỉ điên cuồng gào thét, giãy giụa lung tung, tựa hỏ không biết mình đang bị trói chặt.
Đại Chu vương vẫn tiếp tục công việc của mình: "Nhẫn! Nhẫn nại! Nhẫn nhất thời thì sẽ gió êm sóng lặng!"
"Nhất định phải nhịn xuống!"
"Nhịn xuống là có thể thắng!"
"Nhịn xuống đi!"
Két! Hai chân Tiên Hầu bị xoắn nát, xương cốt đứt gãy, huyết dịch vung vãi khắp nơi, ánh mắt Vẫn Tinh Hầu thoáng lóe lên, chút tỉnh táo còn sót lại khiến y nhận ra tình cảnh thê thảm của mình, y phẫn nộ gầm thét: "Không, không thể nhịn.. "
"Nhịn xuống đi!"
"Không.. "
Lực lượng đại đạo hai bên không ngừng dây dưa.
Đại Hạ vương và Đại Tần vương liếc nhìn nhau, hai người cũng không gấp gáp, dồn dập tụ lực chuẩn bị một kích đánh chết đối phương!
Cảm giác... Đánh lên chắc sẽ rất nhẹ nhàng!
Cả hai đắc ý cười lớn, sau một khắc, một đao và một thương dồn dập tụ lực.
Trong hư không, hư ảnh hoang thú ngày càng lớn mạnh, tứ chỉ to lớn không ngừng chà đạp không gian, chuẩn bị một cước đạp gãy đại đạo của đối phương!
Tụ lực!
Đại Chu vương thầm mắng một tiếng, ta đã tiêu hao rất lớn.
Hai tên khốn nạn kia thì lại quá dễ dàng!
"Nhẫn tiếp!"
"Không.. "
Hai bên tiếp tục tái diễn một màn này, mà Đại Tân vương và Đại Hạ vương cũng đã tụ lực hoàn thành, một thương một đao trong tay hai người đều cường hãn vô biên.
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thanh quát: "Giết!"
Roẹt Đao thương buông xuống!
Âm!
Tiếng vang âm ầm chấn động thiên địa, đại đạo bị khóa lại, lúc này, một đầu cự thú vươn tới đạp gay đại đạo!
Đao thương hạ xuống, thi thể Vẫn Tinh Hầu trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Biển ý chí vừa hiện ra liền triệt để nát bấy.
"Nhẫn nại!"
Đến tận giờ khắc này, Đại Chu vương vẫn đang lẩm nhẩm, những người khác dồn dập quay đầu nhìn y, về mặt Đại Chu vương trắng bệch, thấy mọi người nhìn qua thì thở đốc một tiếng, không thèm để ý.
"Ta bảo y nhẫn nhịn đừng kêu lên đau đớn!"
Cả đám câm nín, đến chết vẫn không cho người ta được phép kêu rên sao?
Đại Chu vương đáng sợ quá!
Có điều Đại Chu vương chỉ giấu được diễn biến trận đánh chứ không thể ngăn được thiên địa dị tượng, rất nhanh, thiên băng địa liệt, huyết vân hội tụ, huyết vũ bay xuống, Vẫn Tinh Hầu đến chết cũng vẫn còn đang cố gắng nhẫn nại.
Đúng vậy, nhãn nhịn!
Nhẫn nhịn không khóc!
Nhẫn nhịn không hô!
Trong giây phút tử vong, y vẫn còn đang suy nghĩ rằng chỉ cần nhẫn nhịn thêm chốc lát thì y có thể kiên trì tiếp.
Sau đó... Không có sau đó.
Y bị hai đại cường giả hợp lại chém giết trong chớp mắt.
Ở hướng xa xôi.
Tiên giới bỗng nhiên kịch liệt rung chuyển, Thiên Cổ đang đánh Bánh Nhân Đậu bất giác ngẩn ra, hoảng hốt một thoáng.
Thật sự là lão hoảng hốt một thoáng, bị Bánh Nhân Đậu cắn đứt một ngón tay mà lão cũng không để ý, trong nháy mắt lão vội rút lui về bản giới, quay đầu nhìn xung quanh một lượt. Lúc này trên vùng trời Tiên tộc có một thân ảnh to lớn va chạm mạnh vào lớp kết chắn của Tiên giới, sau đó vỡ nát!
Tiên giới rung chuyển điên loạn, thiên tai tức khắc bùng nổ, vô số kẻ yếu Tiên tộc tử vong.
Thiên Cổ vô thức nhìn về phía Phù vương, nơi xa, Phù vương vẫn đang dây dưa với Bánh Hấp, Thiên Cổ thấy thế thì đáy lòng giật thót!
Phù vương không chết!
Phù vương còn sống, vậy thì...
Thiên Cổ nhìn về phía Mệnh giới xa xa nhưng không thấy được cái gì, thế nhưng lão có thể thấy được huyết vân, thấy được huyết vũ, thấy được nguyên khí bên kia dâng lên, thấy cột sáng khí huyết, thấy được dấu hiệu cường giả ngã xuống...
Lúc này, Thiên Cổ đã triệt để choáng váng.
Điều này khiến lão dại ra.
Đại chiến mới bùng nổ, đừng tưởng cảm giác như đã rất lâu, trên thực tế có một số gia hỏa vẫn chưa kịp chạy tới chiến trường, trước sau không vượt quá một phút.
Thế nhưng chỉ một phút ngắn ngủi ấy, hình như vị Hầu thượng cổ đỉnh cấp của Tiên tộc đã chết rồi.
Đúng vậy, không phải Phù vương, không phải mình, vậy dĩ nhiên là Hợp Đạo khác của Tiên tộc, ngoại trừ Vẫn Tinh Hầu ra thì còn ai?
Nhưng vì sao vị kia bị giết mà lại không có động tĩnh gì?
Không hô lấy một tiếng?
Không báo nguy nửa lời?
Không có vị Hợp Đạo nào lại chết uất ức như thế, không, Kim Sí Đại Bằng chết cũng rất uất ức, bất quá Thiên Cổ nhớ kỹ, lúc đối phương sắp chết tốt xấu gì cũng gầm thét một hồi.
Mà cường giả tuyệt thế như Vẫn Tinh Hầu đến chết lại vẫn cắn chặt răng không lên tiếng.
"Không có khả năng!"
Giờ khắc này, Thiên Cổ triệt để thanh tỉnh, một chưởng vỗ cho Bánh Nhân Đậu rút lui, lão nổi giận gầm lên: "Không có khả năng!"
Làm sao có thể?
Sai lầm rồi!
Thiên địa dị tượng nhất định đã xảy ra sai lầm, chuyện này sao có thể, chúng ta vừa khai chiến, ngươi lại nói cho ta biết Vẫn Tinh Hầu đã chết trong vô thanh vô tức?
Nếu không phải thiên địa dị tượng hiện ra thì sẽ không một ai phát hiện có cường giả vẫn lạc.
"Nhất định là quy tắc hỗn loạn... Nhất định là thế!"
Lão tự lẩm bẩm, sự thật này lão không có cách nào tiếp nhận nổi.
Vẫn Tinh Hầu không phải Hợp Đạo sau thượng cổ như Binh vương, khi y hạ giới cũng không hề bị trọng thương, trong số Hầu thượng cổ y càng không phải kẻ yếu, nếu đánh đến kinh thiên động địa rồi bị người giết thì Thiên Cổ còn có thể tiếp nhận.
Nhưng cứ chết không rõ ràng thế kia thì lão không thể nào tiếp thu được!