Đâu chỉ riêng Thiên Cổ.
Kể cả Ma Đãng Hầu và Thâm Uyên Hầu ở gần Vẫn Tinh Hầu hơn kỳ thật cũng không biết Vẫn Tinh Hầu đã chết.
Mãi đến khi thiên địa dị tượng xuất hiện, Ma Đãng Hầu còn vô thức nhìn trời, lòng thầm nghĩ: Trời mưa à?
Gã không cảm giác được loại liều mạng bùng nổ từ Vẫn Tinh Hầu!
Cứ thế vô cùng đột ngột, một vị Hầu đỉnh cấp đã vẫn lạc.
Ma Đãng Hầu hơi ngốc trệ một thoáng, trong đầu hiện ra một ý niệm, người nào chết rồi?
Cho tới hiện tại, gã vẫn hoàn toàn không mảy may nghĩ đến đó là Vẫn Tinh Hầu, bởi vì chuyện này thật sự là quá hoang đường!
Một chữ "Nhẫn" của Đại Chu vương phối hợp với vài vị đỉnh cấp cường giả lại có thể giết chết Vẫn Tinh Hầu, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể nào tin nổi!
Không chỉ gã mà chính Tô Vũ cũng kinh ngạc.
Ta còn tưởng rằng các ngươi chưa phát động!
Hắn cũng không cảm giác được bởi vì gợn sóng đại chiến của bên kia không hề mãnh liệt, Đại Chu vương vừa đến đã bày ra trận bàn, sau đó y lại dùng chữ "Tĩnh" phong tỏa cho nên động tĩnh rất nhỏ, nếu không có dị tượng thì hiển nhiên mọi người cũng không biết đã có người chết.
Mà rất nhanh, Tô Vũ liền lấy lại tinh thần!
Chết rồi!
Mặc kệ, hắn chỉ cần biết kê chết không phải người của mình là được.
Bút đạo hoành không!
Một đao chém tới Ma Đãng Hầu, chuyên môn nhắm vào chém đại đạo của gã, mà Ma Đãng Hầu vừa nãy hơi mất tập trung một thoáng, cho nên không kịp tránh một đao kia.
Tiếng ken két vang lên, đại đạo của Ma Đãng Hầu chấn động, gã vội lùi lại một bước, trong nháy mắt vô số suy nghĩ hiển hiện.
Không thể chiến tiếp!
Hình như đã xảy ra chuyện!
Hắn vừa nghĩ tới đó, trước mắt bỗng nhiên thân ảnh năm vị cường giả.
"Giết!"
Đại Tần vương gầm lên, Tô Vũ và Hống Hoàng không nói hai lời, dốc toàn lực ra tay!
Đến rồi!
Năm đại cường giả giết Vẫn Tinh Hầu đều đã tới, bảy vị có chiến lực Hợp Đạo tụ lại giết một người.
Bấy giò Ma Đãng Hầu đã mất đi nụ cười ngạo nghễ lúc trước, chỉ còn lại vẻ thất thần kinh sợ!
Gã nhìn về hướng nơi xa, thấy được Thâm Uyên Hầu đang dây dưa cùng Không Gian Cổ Thú Hoàng và Thực Thiết Thú Hoàng. Thâm Uyên Hầu cũng hết sức hoảng hốt, gã lại tiếp tục nhìn ra nơi xa hơn, nơi đó Thiên Long Hầu đang mang theo ba vị cường giả Cổ tộc vừa tham chiến bay về hướng bọn họ bên đây, không còn xa lắm.
Rất gần!
Cho bọn họ thêm bảy tám giây nữa thôi là có thể đến được chiến trường.
Đại chiến của cường giả dù nhanh tới mấy thì cũng không đến mức vài giây đồng hồ mà ngăn không được nhỉ?
Nhưng Ma Đãng Hầu lại biết... khả năng là gã ngăn không được.
Bảy vị cường giả, trong đó nhiều vị đem đến cảm giác còn mạnh hơn gã một chút, mấy vị khác thì hơi yếu hơn nhưng không phải quá nhiều, kể cả Tô Vũ, dù hắn yếu hơn gã nhưng khi hai người giao thủ thì Ma Đăng Hầu muốn giết hắn cũng không đơn giản gì!
"Khốn kiếp... Vì sao lại thêm ra hai vị Hợp Đạo đỉnh cấp?"
Gã không nghĩ ra.
Vì sao?
Ở đâu ra chứ?
Hoàn toàn không hề có trong tình báo!
Không còn kịp nữa rồi.
"Nhẫn nhịn!"
Đại Chu vương hét to.
"Khóa đạo!"
Thư Linh gầm thét.
"Khai Thiên đao!"
"Chém!"
"Đâm chết ngươi!"
"Thôn thiên!"
".
Thất đại cường giả dồn dập gào lên, dốc toàn lực ứng phó, đã giết một tên rồi thì đừng hy vọng ẩn giấu cái gì nữa, mọi người đều tốc chiến tốc thắng, giết Ma Đãng Hầu xong lại nói.
Tổ hợp như thế này thì đừng nói là Ma Đãng Hầu, dù Thiên vương đích thân tới thì cũng chưa chắc đã ngăn cản nổi.
Giờ khắc này, Ma Đãng Hầu lộ ra vẻ tuyệt vọng, suy sụp.
Chết tiệt!
Ta phải chết sao?
Sống vô số năm tháng, gã không hề nghĩ rằng mình sẽ chết đi như thế.
Nhẫn nại ư?
Nhịn xuống đừng khóc?
Đừng gào thét?
Trong đầu gã hiển hiện ý nghĩ như vậy.
Không, ta phải quật cường một lần, ta là cường giả tuyệt thế, sao ta có thể để đại đạo của kẻ khác ảnh hưởng?
Ma Đãng Hầu dồn sức bạo phát, ma khí trùng thiên, gã rít lên: "Ta không chịu được! Ta đau quá! Ta không cam tâm!"
Ẩm!
Thất đại cường giả đồng loạt đánh xuống đại chiêu!
Thân thể gã bị đập nát!
Thiên băng địa liệt, đại đạo đứt gãy!
Văn Minh Chí bao trùm hư không thôn phệ hết thảy, toàn bộ đều bị cuốn đi, rất nhanh có một đám mây đen to lớn hiển hiện, huyết vũ trút xuống.
Hai tôn Hầu thượng cổ mạnh mẽ cứ thế mà chết đi.
Đừng nói những người khác, bảy người ở đây cũng không khỏi ngốc trệ một thoáng!
Hình như... giết hơi nhanh rồi thì phải.
Nơi xa, Thâm Uyên Hầu triệt để biến sắc, không nói hai lời đã quay đầu chạy trốn vào Mệnh giới, tiêu đời!
Dù đằng sau có viện quân thì cũng đâu ích gì!
Hai vị Hầu vô cùng cường đại nhanh chóng bị giết, đây là chuyện ngoài dự liệu của tất cả mọi người, không chạy thì còn ở lại chờ chết sao?
Mà ở cửa vào Mệnh giới lúc này bỗng có một vị lão nhân tóc trắng xuất hiện, ông ta nhìn về phía nhóm người Tô Vũ, sau đó nhìn về phía Thâm Uyên Hầu, về mặt vừa rung động lại vừa dị dạng.
Giết đám Vẫn Tỉnh Hầu đơn giản như vậy?
Chính ông cũng không ngờ tới!
Được rồi, ta muốn sống thêm mấy năm, có chết hay không chờ thượng giới mở ra lại bàn tiếp. Hiện tại sĩ khí Nhân tộc như mặt trời ban trưa, ta vẫn nên phụ giúp một tay thì hơn.
Lối vào Mệnh tộc tức khắc bị ngăn chặn.
Trong tay Mệnh Hoàng tràn lan từng giọt huyết dịch, phong tỏa lối đi cực kỳ chặt chế, ông ta mở miệng nói: "Ta tới lối đi thượng giới xem thử, giúp ngươi gia cố một phen, miễn cho lại có người đến, chết hai vị Hợp Đạo thì khẳng định trên kia sẽ có động tĩnh, đừng khách khít"
Không đợi Tô Vũ nói chuyện thì ông ta đã cấp tốc tan biến!
Đừng vào Mệnh giới mà đánh nhau, ta sợ Mệnh giới sẽ bị các ngươi đánh bạo mất.
Các ngươi cứ ở bên ngoài chặn giết Thâm Uyên Hầu là được rỏi, ta sẽ đi giúp các ngươi phong tỏa thượng giới, tạm thời không cho người của đối phương xuống đây.
Mệnh Hoàng bay vào trong, trái tìm vẫn đang đập thình thịch liên hồi.
Hù chết ta rồi!
Ông ta rất mạnh, còn mạnh hơn cả Vẫn Tinh Hầu, nhưng hai tên kia cũng không yếu, cứ như vậy mà chết trong nháy mắt, ông có thể không sợ được sao?
Cùng lúc đó, bịch một tiếng, Thâm Uyên Hầu đâm sắm vào lớp chắn phong tỏa bên ngoài cửa vào giới vực.
Lão lộ ra về khủng hoảng, tuyệt vọng!
Cho lão chút thời gian thì lão có thể đánh vỡ phong ấn, dù sao lớp phong ấn này cũng không quá cường đại.
Nhưng mà lão không có thời gian!
Lão đang phải đối mặt với không chỉ 7 vị Hợp Đạo, mà là 9 vị!
Còn nhiều hơn cả Ma Đãng Hầu!
9vị!
Quan trọng hơn là thực lực của lão còn không bằng Ma Đãng Hầu bọn họ.
Giờ khắc này, Thâm Uyên Hầu hoảng loạn gào lên: "Ta đầu hàng, ta nhận thua, đừng giết ta!"
"Giết!"
Tô Vũ gào lên, 9 đại cường giả đồng thời ra tay!
Nhận thua cái rắm, lão tử cần ngươi làm gì?
Ba đại Hầu thượng cổ ư?
Đi chết hết đi!
"Nhẫn nại!"
Thanh âm của Đại Chu vương lại nổi lên, tất cả mọi người nghe mà tê cả da đầu, lần đầu tiên cảm nhận được đối phương tà môn và đáng sợ tới cỡ nào.
Bị giết mà còn phải nhịn!
Chu Thiên Tề, ngươi hãy làm người tử tế chút đi!
"Giết!"
Uỳnh!
Trời long đất lở, lần này, bầu trời một lần nữa bị đánh nổ, 9 vị cường giả đỉnh cấp đánh một tên Thâm Uyên Hầu chẳng phải là quá dễ dàng rồi sao?
Tiếng ầm âm vang đội, Thâm Uyên Hầu cũng không kịp lưu lại lời gì, thân thể đã tan biến ngay lập tức, đại đạo đứt đoạn, mây đen hiển hiện, huyết vũ buông xuống, dị tượng cũng không hề nhỏ, mấu chốt là người bị giết cũng hệt như hai kẻ trước, không có động tĩnh gì quá lớn.
Văn Minh Chí càn quét lướt qua!
Chỉ thấy một đầu hắc động xuyên qua Mệnh giới.
Bọn họ không thể dừng lại nên đành khiến cho cửa vào Mệnh tộc bị đánh thủng.
Không đến một phút đồng hỏ, tam đại cổ Hầu đều đã bị giải quyết!
Toàn bộ ngã xuống!
Giờ khắc này, khắp bốn phương tám hướng, toàn bộ chiến đấu đều dừng lại.
Phía sau, Thiên Long Hầu mang theo vài vị Hợp Đạo cách bọn họ không đến trăm dặm, trong nháy mắt cả đám cường giả đều quay đầu bỏ chạy!
Trên mặt chúng chỉ có kinh hoảng và run sợ!
Tình huống gì đây?
Tam đại cổ Hầu xuất chiến nhưng đều ngã xuống, không ai sống qua nổi một phút đồng hỏi!