Phụ cận Thần tộc.
Vẻ mặt Tịch Vô hết sức khó coi, điên cuồng lao về phía bản giới, thời không trường hà rung chuyển, hiện tại ông ta không thể nào giữ nổi vẻ bình tĩnh được nữa, ba đại cường giả đang đánh tới chỗ ông ta. Thần Hoàng phẫn nộ quát: "Thiên Cổ, ngăn bọn chúng giúp ta!"
Ngươi muốn nhìn ta bị chắn ở bên ngoài Thần tộc sao?
Lúc này, thực lực phe của họ không yếu, nhưng mà quân tâm thì quá tán loạn.
Thiên Long Hầu mang theo ba vị Hợp Đạo đều biến thành lũ ruồi không đầu, sợ hãi gần chết, làm gì có ai còn dám can đảm quay lại cứu viện tái chiến?
Họ không phải người chung một tộc, lại không giống như Tô Vũ ngày ngày đánh, ngày ngày uy hiếp, trấn áp liên minh. Đám Thiên Cổ hợp tác là dựa vào lợi ích. Trên đại thể thì Thiên Cổ có thể chủ sự, nhưng không có cách nào trấn áp các vị Hợp Đạo còn lại.
Đánh xuôi gió thì không sao, một khi ngược gió thì đúng như Tô Vũ nói, dạng liên minh này nhất định thảm bại!
Không có một vị đỉnh cấp đứng ra liên hợp mọi người thì dù người đông, chiến lực mạnh hơn, nhưng chỉ cân gặp phải bất lợi thì sẽ thua trắng!
Rõ ràng lúc này đám Thiên Cổ đã cảm nhận được khuyết điểm đó.
Tịch Vô đã sắp sửa bị chặn đường, Thiên Cổ nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày, một khi Tịch Vô bị giết thì xem như vạn tộc ở hạ giới sẽ thật sự sụp đổ.
Nhưng mà... Thần Hoàng... Tịch Vô...
Ánh mắt lão lóe lên một cái, cái tên Tịch Vô này quá điệu thấp, Thần tộc cũng quá im hơi lặng tiếng.
Thượng giới không có người xuống, bản giới không có lão giả tọa trấn.
So với Tiên tộc hay Ma tộc thì nội tình Thần tộc kém hơn rất nhiều.
Vốn ba đại tộc Thần Ma Tiên có thực lực tương đương, nhưng Tiên tộc của lão đã chết hai vị Hợp Đạo cảnh, Ma tộc cũng chết một vị, chỉ riêng Thần tộc còn chưa chết vị Vĩnh Hằng cửu đoạn nào.
Mang theo ý niệm này, sau một khắc, Thiên Cổ quát lớn: "Thiên Long Hầu, các ngươi mau tiến vào Long giới, đừng chạy loạn! Không muốn trở về bản giới thì nhanh tạm lánh vào Long tộc đi!"
Ở địa phương xa xôi, Thiên Long Hầu vừa định tiếp lời thì Kim Ô đã bay lên trời, tan biến ngay tại chỗ, chỉ còn truyền đến thanh âm: "Không thể, lưu tại Long giới thì bọn ta chỉ là Vĩnh Hằng, trở về bản giới mới là Hợp Đạo! Một khi Nhân tộc tiến vào Long giới, một mình Thiên Long Hầu há có thể ngăn cản nổi?"
Thay vì trốn ở giới vực khác, còn không bằng trở về bản giới cố thủ!
Tối thiểu thì ở sân nhà mình, chiến lực của họ sẽ mạnh hơn, dù có bị vây giết thì cũng còn cơ hội lật bàn, đối phương sẽ không dám tùy tiện vào giới để phòng ngừa bất trắc.
Đi Long giới ư?
Thiên Cổ nghĩ thì hay thật đấy, nhưng cũng không nghĩ xem nếu họ vào đó thì bản tộc phải làm sao bây giờ?
Đó là hành vi hoàn toàn từ bỏ chủng tộc!
Ngay một khắc này, hư không gợn sóng, trong nháy mắt, tám vị cường giả hiển hiện, đao thương phù thiên.
"Nhẫn!"
"Tĩnh!"
Đại Chu vương gầm lên, thần văn chữ "Tĩnh" kích hoạt, Nhẫn đạo bùng nổ tức thì, Kim Ô vừa rời đi bất chợt điên cuồng gào thét, hỏa diễm đốt trời!
Nhẫn nại ư?
Tuy rằng hắn đã bị Nhẫn đạo quấy nhiễu, nhưng hắn biết lúc này chính là thời khắc sinh tử tồn vong, cho nên Kim Ô trực tiếp bùng cháy đại đạo kịch liệt để xua đuổi ảnh hưởng.
Không thể nhẫn!
Nhẫn thì chắc chắn phải chết!
Mà ba vị Thiên Long Hầu thấy Kim Ô bị chặn thì cũng không có bất kỳ tâm tư cứu viện gì, trong nháy mắt, Thiên Long Hầu đã chui vào Long giới!
Côn Bằng cũng tức tốc chui vào Tinh Thần Hải, Tam Đầu Ma Lang càng điên cuồng lao về bản giới của mình.
Họ đều ôm khư khư duy nhất một nguyện vọng!
Kim Ô đừng chết quá nhanh!
Một khi hắn chết quá nhanh, những người kia sẽ lập tức truy sát bọn họ!
Nhưng tám đại cường giả hợp lại mà muốn không bị giết quá nhanh cũng rất khó.
Trong hư không, chín đầu đại đạo va chạm!
Kim Ô Bán Hoàng lộ ra vẻ tuyệt vọng, bất đắc dĩ đến cùng cực: "Ngây ngốc ngủ đông vô số năm, cuối cùng vừa ló đâu thì đã phải chịu chết!"
Thật sự quá uất ức!
Thấy ba tôn Hầu xuất hiện ở Mệnh giới, hắn ta cảm thấy đây là cơ hội, cũng là thời điểm thể hiện lòng trung thành.
Thật sự đã ngủ đông vô số năm, kết quả... khi chết thì chết trước, chỗ tốt còn chưa mò được gì.
Chỉ trách hắn quá ngu xuẩn tin người!
"Kim Ô tộc, phong giới!"
Kim Ô Bán Hoàng gào lên: "Dùng mạng của Vĩnh Hằng phong giới! Thượng giới chưa mở thì vĩnh viễn không được ra ngoài!"
Âm!
Một tiếng nổ vang truyền ra, tám đại cường giả dồn dập rút lui, đại đạo nổ tung, huyết vũ như trút nước.
Đại Hạ vương xì một tiếng khinh miệt: "Lão Chu, sao Nhẫn đạo của ngươi vô dụng vậy?"
Thế mà lại để cho người ta tự bạo!
Sắc mặt Đại Chu vương trắng bệch: "Ngươi thử liên tục phát động nhiều lần xem, lại còn phải giúp các ngươi truyền tống qua lại, để xem ngươi còn có bao nhiêu sức lực?"
Thật sự cho rằng ta làm bằng sắt à?
Lực lượng đại đạo vẫn đang tiêu hao dữ dội đây!
Liên tục giết chết mấy tôn Hợp Đạo khiến khí lực y sụt giảm nghiêm trọng, hơn nữa y còn phải khống chế đám Hợp Đạo sắp chết, đề phòng bọn chúng ôm lòng tuyệt vọng phản kích!
"Được rồi, ngươi phế quá, ngươi cứ phụ trách truyền tống đi!"
Đại Hạ vương thúc giục: "Nhanh lên, Côn Bằng sắp về bản giới rồi!"
Đại Chu vương nhìn lướt qua: "Không kịp đâu, đi giết Tam Đầu Ma Lang!"
Côn Bằng đã về đến cửa vào giới vực, truyền tống qua thì cũng không kịp.
Đi chặn đường Tam Đầu Ma Lang thì may ra có cơ hội!
Y và Không Gian Thú Hoàng lập tức truyền tống, mang theo người truy sát Tam Đầu Ma Lang, mà lúc này ba cái đầu của Ma Lang đang điên cuồng gào thét, vội vã xé rách hư không bước vào thời không trường hà, hắn ta liều mạng bùng cháy tỉnh huyết!
Hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, trở về!
Bằng không thì chắc chắn phải chết!
Côn Bằng đã trở về bản giới, Thiên Long Hầu cũng thế, Nhân tộc muốn giết vào bản giới thì vẫn phải dè chừng kiêng ky, nhưng nếu còn ở bên ngoài thì sẽ phải chết không cần nghi ngờ!
Hôm nay đã chết 4 vị Hợp Đạo.
Hắn ta không muốn trở thành vị thứ năm!
Đúng vậy, hắn không muốn!
Tam Đầu Ma Lang không muốn, Minh Hoàng dĩ nhiên cũng không muốn.
Lúc bấy giờ Minh Hoàng đã tới gần địa phận Nhân cảnh, kỳ thật ông ta không muốn tới đây, nhưng ông thấy trên chiến trường chém giết không ngừng, cường giả Nhân tộc dường như đã đốc toàn bộ lực lượng qua đó.
Với tình huống của ông ta thì thật sự còn có hi vọng trở về Minh giới sao?
Đại Chu vương truyền tống quá nhanh, làm sao ông ta còn có thể trở về kịp?
Giờ khắc này, ông ta thấy đám người Tần Trấn, Hạ Long Võ, Vạn Thiên Thánh, Nam Vô Cương, Vân Trần đều đang đứng trấn giữ biên cảnh Nhân tộc.
Trong lòng Minh Hoàng khẽ động.
Không giết mà chỉ cần bắt người!
Đổi lại một tia hi vọng sống sót!
Mấy vị này đều là người thân, là sư trưởng của Tô Vũ, lại là hậu duệ của Đại Hạ vương và Đại Tân vương, bắt bọn họ thì có lẽ ông ta còn có thể thuận lợi trở về!
Đúng vậy, bắt người!
Đây là suy nghĩ thoáng hiện của Minh Hoàng, bắt được một vị thì ông ta sẽ có hy vọng sinh tôn rất lớn.
Một đám Vĩnh Hằng mà thôi, chắc chắn có khả năng bắt được.
Ông ta cấp tốc bay về hướng Đông Liệt cốc!