Đông Liệt cốc.
Vạn Thiên Thánh diện áo bào trắng, đứng ngạo nghễ trên đỉnh Đông Liệt Sơn, thấy Minh Hoàng lao về bên này thì bất giác thở dài một tiếng.
Ta không muốn ra tay!
Dựa theo lời Tô Vũ nói, có thể ngủ đông liền ngủ đông, ngủ đông không được thì hằng xuất thủ.
Phải tận lực không làm bại lộ sự tồn tại của trấn thủ, trừ phi thực sự không chống đỡ nổi!
Nhưng mà lúc này Minh Hoàng còn lao về Nhân cảnh làm gì?
Ngươi lượn quanh một hồi rồi bỏ về là được, đám Tô Vũ chưa chắc đã có thời gian để ý tới ngươi.
Minh Hoàng càng ngày càng gần!
Rất nhanh, ông ta đã vượt qua Dục Hải bình nguyên, bay thẳng về hướng Đông Liệt Sơn, sau lưng Vạn Thiên Thánh có hơn mười vị Vĩnh Hằng, họ đồng thanh quát: "Xuất chiến, giết hắn!"
Vĩnh Hằng nhiều thì cũng không sợ Minh Hoàng!
Tuy rằng có thể sẽ chết mấy vị, thế nhưng đổi lại bắt được Minh Hoàng vẫn tính là chuyện tốt.
"Bảo vệ giới vực!" Vạn Thiên Thánh ra lệnh. Tô Vũ không muốn chết người, hắn tình nguyện từ bỏ giết hết Hợp Đạo ở hạ giới cũng không muốn để cho người phe mình đi chịu chết.
Bằng không, vạn giới chỉ có vài vị Hợp Đạo thế kia thì sớm đã bị Tô Vũ phá vỡ giới vực, giết sạch sành sanh.
Có điều nếu làm như thế thì chắc chắn sẽ phải chết một nhóm người.
"Thời gian trong tay ta!"
Một tiếng cười khẽ, thôi, ta cũng phải thử xem sức chiến đấu của ta như thế nào.
Ngón tay vẽ qua bầu trời, một đầu thời không trường hà lao thẳng đến chỗ Minh Hoàng!
Khí tức của Minh Hoàng bùng nổ, mong muốn trấn áp đầu trường hà ấy, Vạn Thiên Thánh đã buông xuống bên cạnh ông ta trong giây lát.
"Phục chết"
Trong nháy mắt, vô số Vạn Thiên Thánh xuất hiện.
Từng Vạn Thiên Thánh đều khống chế một thời không trường hà.
Ở Nhân tộc có không ít người nhìn về phía Lam Thiên, Lam Thiên không buồn để ý, chỉ lo vui vê cổ vũ: "Thiên Thánh cố lên, đánh chết hắn đi!"
Một đám Vĩnh Hằng len lén né ra khỏi khu vực bên cạnh Lam Thiên.
Vạn Thiên Thánh nắm giữ đạo gì mà tà môn vậy?
Rất nhanh, Vạn Thiên Thánh đã nói cho họ biết đạo của ông là gì.
Cái gì ông cũng biết!
Nhân đạo bao hàm muôn vàn thứ, bản thân tự mở đường, mỗi một khắc nhân sinh đều là một loại cảm ngộ, một loại đại đạo, bao hàm toàn diện!
Ông trách trời thương dân, trời than đất khóc.
Minh Hoàng bỗng nhiên cảm giác bi thương không thể tự kiểm chế, vừa rơi lệ vừa giao thủ với Vạn Thiên Thánh.
Sau một khắc, Minh Hoàng nổi giận phừng phừng, vừa lấy lại tỉnh táo thì Vạn Thiên Thánh đã trợn mắt quát lớn: "Phản nghịch, đáng chém!"
Minh Hoàng liền cảm thấy trong lòng hoảng hốt, giống như ông ta thật sự đã phạm tội phản nghịch!
"Ngươi... Ngươi là Hợp Đạo?"
"Không, ngươi không phải Hợp Đạo!"
Minh Hoàng chấn động, đó là mở đạo, Vạn Thiên Thánh đã mở đạo!
"Ngươi có biết tội của ngươi không?"
Một tiếng lôi đình vang lên, thấm nhuần thiên địa, Minh Hoàng gào thét, một trảo bắt lấy Vạn Thiên Thánh, ta nhận tội cái rắm!
"Mau qua thời không trường hà một lần, rửa sạch tội lỗi của ngươi đi!"
Vạn Thiên Thánh quát khẽ, thời không trường hà dựng lên, ông và Minh Hoàng càng đánh càng xa, đường như đã cách xa bởi cả thời không này.
Vạn Thiên Thánh lôi kéo Minh Hoàng vào trong thời không trường hà để quyết chiến, vô số ngọn sóng kéo tới!
Đại chiến vô cùng kịch liệt!
Đến tận lúc này, Minh Hoàng mới thấy run sợ còn hơn cả trước khi tới đây.
Bởi vì ông bỗng ý thức được một chuyện, không phải Tô Vũ bỏ mặc không phòng ngự Nhân tộc, không phải hắn hi vọng những vị Vĩnh Hằng bên dưới có thể củng cố địa bàn, mà là bởi vì nơi đây còn có át chủ bài đang chờ những kẻ ngu xuẩn như ông lọt lưới.
Trong thời không trường hà, người ngoài không thể nhìn thấy sự hiện hữu của bọn họ.
Hai người càng đánh càng xa, xa tới mức đi ngược dòng nước, như thể đã về đến phần cuối của thời không trường hà.
Mà ngay một khắc này, Vạn Thiên Thánh nhìn chung quanh một thoáng, rất tốt, không có ai hết!
Ngay lập tức, trên người ông lại hiện ra thêm một Vạn Thiên Thánh, ma khí thao thiên.
"Ta là ma, tru diệt vạn vật!"
Lại thêm một Vạn Thiên Thánh khác hiển hiện, thánh quang phổ chiếu, mang theo về trách trời thương dân: "Ta là thánh, cảm hóa thương sinh!"
Tiếp tục có thêm một Vạn Thiên Thánh, vẻ mặt đắng chát: "Ta vì khổ, thương sinh đều khổ!"
Từng thân ảnh Vạn Thiên Thánh nhanh chóng hiện thân, thời khắc này ông rất giống với Lam Thiên, hoặc nên nói là Lam Thiên thật sự giống ông!
Sắc mặt Minh Hoàng kịch biến!
Mỗi một Vạn Thiên Thánh đều rất mạnh mẽ, thậm chí cảm giác không hề yếu hơn bản thể.
Mà bản tôn của Vạn Thiên Thánh thì bày ra vẻ đạm mạc: "Thương sinh có hỉ nộ ái ố, có yêu, có hận, có oán, có câu... Nhân đạo bao hàm toàn diện, đại đạo ngàn vạn, cảm xúc chủ điều khiển nhân tính.. "
Ông nói những lời mà Minh Hoàng không thể hiểu, nhưng lúc này hiểu hay không đã không còn quan trọng, bởi vì hàng ngàn Vạn Thiên Thánh cường hãn đã đồng loạt ập tới!
Minh Hoàng tựa như phong ma, một hồi khóc rồi một hồi cười ha hả.
Một hồi đắng chát, một hồi phẫn nộ vô biên, một hồi khóc rống sám hối...
Không khác gì một kẻ điên!
Quả thực là Minh Hoàng điên rồi, vô số loại cảm xúc không ngừng đánh thẳng vào tâm trí khiến Minh Hoàng sụp đổi Vạn nhân ma!
Vạn điên!
Rốt cuộc Vạn Thiên Thánh tu đạo gì?
Mà Vạn Thiên Thánh lại lo lắng nhìn chung quanh một lượt, không ai thấy ta đâu nhỉ?
Ta đã trốn trong thời không trường hà để đại chiến rồi mà.
Lần trước khi Tô Vũ quan sát đại đạo đều chỉ thấy ông đang cầm sách, kỳ thật Tô Vũ không nhìn kỹ đó là sách gì, rất nhiều trong đó thực ra là một loại cảm xúc, mỗi sách một đạo.
Thời điểm đó Vạn Thiên Thánh trông rất tiêu sái, thoạt nhìn cũng hết sức đứng đắn.
Nhưng bây giờ dáng vẻ của ông lại rất yêu dị!
Triều tịch thứ mười xuất hiện không ít yêu nghiệt, Vạn Thiên Thánh chính là nhân vật đỉnh cấp trong số đó, Lam Thiên thích đi theo ông cũng không phải không có lý do!
Đũ loại cảm xúc bùng nổ, đủ loại đại đạo hiện ra.
Minh Hoàng chỉ mới quyết chiến một lát mà vết thương đã chồng chất, ông ta nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, thở hổn hển, sợ hãi hôi: "Ngươi... là thứ quái vật gì?"
"Quái vật?"
Vạn Thiên Thánh thở dài, ý tứ trách trời thương dân: "Thế nhân đều xem thứ mà mình không thể nhận biết trở thành quái vật! Thật tình không biết trong mắt ta, ngươi cũng là quái vật! Tô Vũ sắc phong ta làm thự trưởng Thanh Ô thự, ngươi quá bẩn, ta liền thanh tẩy thứ dơ bẩn là ngươi trước!"
Giờ khắc này, vô số Vạn Thiên Thánh cẩm chổi thật sự bắt đầu quét dọn!
Từng cái chổi càn quét về hướng Minh Hoàng!
Che khuất bầu trời!
Thanh lý thứ ô uết Đại đạo của Minh Hoàng chấn động, lúc này, Vạn Thiên Thánh khẽ cười, cây chổi đánh tới, tước đoạt một tia lực lượng đại đạo: "Ngươi chớ nên phẫn nộ!"
Trong nháy mắt, Minh Hoàng đã không còn phẫn nộ!
Ông ta đã mất đi tư cách tức giận, không thể phẫn nộ điều gì được nữa.
Vạn Thiên Thánh tiếp tục quét cây chổi tới, đánh cho đại đạo rung động, lại có một đạo quy tắc chi lực mỏng manh bị tước đoạt.
"Không cần buồn!"
Minh Hoàng không còn cảm thấy bi thương!
Ẩm!
Vô số cái chổi xuất hiện: "Không vui không buồn, không nộ không ác, không dục không cầu.. ' Từng đạo quy tắc chỉ lực bị Vạn Thiên Thánh tước đoạt.
Đánh tới cuối cùng, Minh Hoàng đã triệt để thành khôi lỗi, đờ đẫn mà chiến đấu.
Không có bất kỳ tâm tình gì thì chính là khôi lỗi!
Vạn Thiên Thánh nhìn chung quanh một hồi xem có ai thấy ông hay không, sau một khắc, ông không thí nghiệm đại đạo của bản thân nữa, ông sợ bị người ta thấy sẽ xem ông như quái vật.
Ta không phải là quái vật!
Đạo của ta không cho các ngươi xem, thứ Tô Vũ thấy cũng chỉ là biểu tượng.
Ông có chút tà ác!
Minh Hoàng đờ đẫn vẫn còn tiếp tục công kích, Vạn Thiên Thánh giết ra một kiếm, chặt đứt đại đạo.
Âm!
Khí tức của Minh Hoàng trượt xuống, sau một khắc, một kiếm xuyên thủng đầu của ông ta!
Biển ý chí phai mời!
Vạn Thiên Thánh thu hồi thi thể, mau chóng tan biến khỏi thời không trường hà. Chắc mọi người không biết ta giết thế nào đâu nhỉ?
Đúng vậy, không biết là tốt nhất!