Mệnh Hoàng suy nghĩ một chút bèn nói: "Vũ Hoàng, thu phục các tộc vẫn nên chú trọng lòng người chứ không phải là dựa vào thủ đoạn lặt vặt.. "
Tô Vũ gật đầu, nghiêm túc đáp: "Không sai, đánh gậy xuống trước, đánh cho người khóc thét rồi mới cho táo ngọt! Từ xưa đến nay đều là như thế! Không đánh đau, không cho chỗ tốt thì không phải chính đạo!"
Tô Vũ cười nói: "Cái gọi là hợp tác, liên minh, đều là xây dựng ở trên cơ sở nhất định, lợi ích, tình cảm, tương lai... cùng với uy hiếp!"
Tô Vũ nói tiếp: "Hiện tại, tình cảm giữa chúng ta không sâu, lợi ích cũng không đủ, tương lai thì khó mà nói, vậy trước tiên cứ uy hiếp đất"
Không phản bác được.
Gật gật đầu, Mệnh Hoàng không muốn nhiều lời nữa.
Thế nhưng thấy Tô Vũ muốn đi thì ông vẫn đi theo, vừa đi vừa hỏi: "Vũ Hoàng, có thể đánh hạ đám Thiên Cổ được không?"
"Không vội"
Tô Vũ nói: "Gấp cái gì, không cần thiết ép đối phương phải cá chết lưới rách! Cần gì chứ? Nếu bị đuổi đến tuyệt lộ thì chúng sẽ liều mạng, dù sao cũng phải cho người ta chút ít hi vọng, ta không muốn nhìn thấy bọn hắn tử chiến đến cùng, đập nồi dìm thuyền đâu!"
"Đao cùn cắt thịt sẽ càng tốt hơn, ngài xem, ta lần lượt cắt chết 11 vị Hợp Đạo, bản thân ta không có tổn thất gì còn chưa nói, cắt xong mà bọn hắn vẫn không nõ tử chiến đấy thôi. Là người thì đều sợ chết! Bọn hắn lợi hại như vậy thì hiển nhiên sẽ càng sợ hơn!"
Mệnh Hoàng minh bạch: "Bọn họ cũng biết, thế nhưng vẫn còn ôm một ít hi vọng, hi vọng trước khi thượng giới mở ra, Vũ Hoàng sẽ không cường công các tộc. Cho nên ta cảm thấy, nếu Vũ Hoàng muốn kéo dài tới ngày đó thì tốt nhất trong mấy năm tới, ngài đừng cường công các giới vực!"
Đây là lời khuyên chân thành từ bậc lão làng.
Hiện tại nếu đi cường công các tộc sẽ dễ làm cho người ta tuyệt vọng, trong cơn tuyệt vọng họ sẽ quyết liều mạng!
""Ta sẽ có chừng mực!"
"Là ta nhiều lời rồi"
Mệnh Hoàng biết tính cách Tô Vũ bá đạo, không bá đạo thì sẽ không đơn độc tới đây gặp ông. So với Văn vương năm xưa thì vị này lại càng bá đạo hơn, trực tiếp hơn, cũng càng khiến người ta thấp thỏm lo âu hơn.
Kỳ thật tính ra thì Văn vương vẫn là người dễ nói chuyện.
Rất nhanh, Tô Vũ đã đi ra khỏi giới vực Mệnh tộc. Bên ngoài, mọi người dồn dập quay đầu, Tô Vũ không vội lên tiếng, Mệnh Hoàng đi theo phía sau cũng không nói gì.
Tô Vũ nhìn thoáng qua bốn phương rồi nhìn xuống thiên địa, rất lâu sau mới mở miệng:
"Tình huống của Thái Cổ Cự Nhân tộc là như thế nào?"
Đại Chu vương thấy mọi người đều nhìn mình thì hơi dè dặt, cuối cùng vẫn đáp: "Hồi bẩm Vũ Hoàng, Thái Cổ Cự Nhân tộc... là do có quan hệ với Bách Chiến vương"
Tô Vũ sớm đã đoán được.
Hắn lại hỏi: "Trước đó ngươi thông qua việc này để liên hệ đối phương?"
"Đúng vậy"
"Hiện tại thì sao?"
"Trận chiến lần trước là dùng nhân tình của Bách Chiến vương, hiện tại thì ta không rõ, không biết bọn họ có suy nghĩ gì"
Tô Vũ hiểu rồi, hắn nói: "Ngươi đi sứ tới Thái Cổ Cự Nhân tộc một chuyến, cho bọn họ thấy rõ thái độ của chúng ta! Có ba lựa chọn! Thứ nhất, đồng minh với Tiên Ma Thần!
Thứ hai, làm minh hữu của ta! Thứ ba, làm đồng minh của Bách Chiến vương! Loại thứ nhất, giết không cần báo! Loại thứ hai, bảo Thái Cổ Cự Nhân vương đến Nhân cảnh triều bái! Loại thứ ba... bảo họ phong giới! Để họ chờ đợi Bách Chiến vương trở về"
Đại Chu vương thấp giọng: "Tuân lệnh!"
"Ngươi đi luôn đi!"
Đại Chu vương nhanh chóng nhanh rời khôi.
Tô Vũ muốn phân chia hết thảy địch ta.
Không phải ta thì tức là địch.
Còn may là hắn cho Thái Cổ Cự Nhân vương thêm lựa chọn thứ ba, chính mình phong giới, không cho phép tùy tiện ra ngoài, ra ngoài thì cũng cần báo cáo để tránh phá hủy kế hoạch của hắn.
Đại Chu vương không dám chậm trễ, y lập tức bay về phía Thái Cổ Cự Nhân giới.
Không bao lâu sau, âm thanh của Tô Vũ lại vang vọng: "Thiên Cổ, Tịch Vô, Ma Kích, mau phong giới đi! Ta cần thời gian chờ đợi thượng giới mở ra, các ngươi cũng vậy!"
"Ta cường công chư giới chỉ khiến chư vị cá chết lưới rách, đại khái cũng không muốn bị ta giết, mà ta và các ngươi đều cần thời gian! Các ngươi không muốn chết, ta thì không muốn đối diện với cường giả thượng giới quá nhanh!"
"Phong giới cũng coi như đôi bên đều tự hạ bậc thang, không nên ép ta cường công tộc các vị!"
Giọng Tô Vũ đầy băng lãnh: "Quyền lựa chọn giao cho các ngươi! Nơi nào không muốn phong giới thì hôm nay ta sẽ hủy diệt tộc đó trước. Ta muốn xem thử ai nguyện ý chôn thây toàn bộ tộc nhân theo mình? Thượng giới mở ra thì các ngươi còn có cơ hội, hiện tại liệu các ngươi có cơ hội gì không?"
Thanh âm chấn động chư thiên!
Từng đạo khí tức cực kỳ cường hãn từ chỗ Tô Vũ bùng nổ.
"Ta còn có binh lực chưa từng vận dụng, tiểu cẩu của Văn vương, chiến lực cấp Thiên vương! Ba mươi sáu vị trấn thủ đều là Vĩnh Hằng đỉnh cấp! Nếu chư vị cảm thấy có thể địch thì cứ việc thử một lần!"
Tô Vũ nói rõ: "Trong vòng một ngày lập tức phong giới, bằng không... ta sẽ phá giới mà chiến, trước khi chết ta sẽ diệt sạch chư thiên!"
Chư thiên vạn tộc đều im lặng.
Tô Vũ căn bản không định giả bộ ngớ ngẩn cùng bọn họ mà là cực kỳ nghiêm túc, hoặc là ngươi phong giới chờ đợi, hoặc là hôm nay ta sẽ phá giới mà chiến.
Một con đường sống, một con đường chết, ngươi lựa chọn như thế nào?
Dù có phá giới thì hiển nhiên Tô Vũ cũng không dễ chịu gì, khả năng sẽ dẫn đến chuyện thượng giới sớm mở ra, mấu chốt là, đánh chết bọn họ là đủ rồi, hắn có thực lực để làm việc này.
Vùng trời Tiên tộc, hư ảnh của Thiên Cổ trôi nổi nhìn về phía Tô Vũ trên không, hào quang vạn trượng!
Ngày xưa, Thiên Cổ mới là kê thống trị chư thiên.
Mà hôm nay vai trò đó lại thuộc về Tô Vũ.
Trước sau mới chỉ ba năm mà thôi.
Thiên Cổ thở dài một hơi, bình tĩnh cất tiếng: "Tô Vũ, ngươi muốn chúng ta phong giới thì cũng có thể! Bất quá, nếu ngươi dám cường công bất luận một tộc nào thì bọn ta sẽ liều mạng với ngươi"
Tô Vũ cười nhạo, trào phúng: "Ngươi dám không? Thiên Cổ, Ma giới nói họ đám thì ta tin! Thần giới nói họ dám, ta cũng tin! Thiên Cổ ngươi là kẻ tham sống sợ chết nhất, cách giới mà chiến còn chẳng dám, ngươi bớt nói nhảm đi! Ta cược những người khác đám cá chết lưới rách với ta, cũng cược ngươi không dám! Không tin thì Tiên tộc các ngươi đừng phong giới thử xem!"
Vẻ mặt Thiên Cổ cực kỳ khó coil Bị vả mặt!
Tô Vũ điên cuồng vả mặt lão!
Tô Vũ tiếp tục công kích: "Ngươi cũng đừng có đánh trống lảng, sợ chết thì thôi đi lại còn hại đồng đội! Thiên Cổ, ngươi cho rằng ta không nhìn thấu được ngươi à? Có lẽ...
Ngươi cũng có chiến lực Thiên vương, thế mà lại vờ vịt hệt như tôn tử, có lẽ ngươi chỉ ước øìÌ ta giết nhiều cường giả Tiên tộc một chút! Chớ cho là ta không biết, những Hợp Đạo tu Tiên Hoàng nhất đạo đại khái đã chết gần hết rồi, kỳ thật các tộc sống lâu, thử nhẩm tính lại xem là sẽ rõ, rốt cuộc ở chín triều tịch trước các cường giả tu luyện Tiên Hoàng nhất đạo đã chết bao nhiêu vị!"
Tô Vũ tỏ về khinh miệt: "Ngươi có thể lừa gạt được người khác, nhưng không thể giấu giếm được ta! Tiên tộc e là cũng có người biết, ta thấy mấy vị Hàm Hương kia chưa hẳn là không thể tấn cấp Hợp Đạo, chỉ là bởi vì cũng tu luyện sinh cơ đạo nên không dám tấn cấp mà thôi! Ngọc vương, Hàm Hương kẹt tại Vĩnh Hằng vô số năm, thật sự là vô pháp tấn cấp à? Ta thấy đám vô đức vô tài như Binh vương, Phù vương đều có thể tấn cấp, mấy vị như Hàm Hương tung hoành cả một triều tịch thế mà không thể tấn cấp được? Nực cười!"
"Trong lòng ai cũng đều rõ ràng, chỉ là không dám nói thẳng ra"
"Tình nguyện chết già cũng không đám Hợp Đạo, thật thảm thương, thật đáng tiếc!"
Vạn tộc im ắng.
Đây tính là bí mật sao?
Kỳ thật cũng không tính!
Chỉ là lần đầu tiên bị người vạch rõ ngay trước mặt chư thiên.
Trước lúc này, kỳ thật Thiên Cổ đã từng trực tiếp nói Nguyên Thánh Hầu tu Tiên Hoàng đại đạo, mà Thiên Cổ vốn bá đạo nên đã bắt vị kia hoán đạo. Đối phương không chịu đổi thì lão còn nói thẳng, ép đối phương học theo Hợp Đạo của Nhân tộc ở triều tịch trước, đi làm tiên phong, đi tìm cái chết!
Việc này dĩ nhiên không tính là bí mật trong cao tầng của Tiên tộc.
Mọi người đều biết!
Cho nên những ai tu Tiên Hoàng đại đạo đều là kẻ đối nghịch với Thiên Cổ, mọi người đều tự minh bạch trong lòng.
Thế nhưng trước kia không ai dám tùy tiện nói ra, mà hiện tại, Tô Vũ lại phơi bày Thiên Cổ ngay trước mặt vạn tộc.