Tô Vũ nhẹ nhàng gõ gõ tay vịn, cười hỏi: "Vậy lần này các vị hạ giới là có mục đích gì?"
Triệu Xuyên ngập ngừng: "Kỳ thật... Kỳ thật đã hoàn thành rồi! Định Quân Hầu bảo chúng ta xuống là muốn nhờ Nhân tộc ở dưới đây giúp đỡ kiểm chế vạn tộc một thoáng, chế tạo chút áp lực hoặc là giống như trước đó, đánh giết một ít Vĩnh Hằng làm chấn động cường giả ở trên kia, giúp thượng giới giảm nhẹ đi áp lực"
"Sau khi Dân Sơn Hầu bị giết, vạn tộc lại bắt đầu vây quét Trấn Nam Hầu ở Thiên Quật lĩnh, chúng ta cũng đã bị vạn tộc để mắt tới!"
Triệu Xuyên bất đắc dĩ nói: "Chính vì vậy, tính cả đại chiến mà hạ giới đã khởi xướng trước đó, thì tổng cộng có Binh vương, Phù vương cùng với Thâm Uyên Hầu, Thiên Long Hầu hạ giới, như thế cũng giúp các vị Hầu gia giảm bớt không ít áp lực"
Mục đích của họ rất đơn giản, mà trên thực tế cũng đã hoàn thành, thượng giới chắc chắn đã biết dưới đây chết nhiều người như vậy.
Nào ngờ Tô Vũ lại tỏ vẻ khinh thường: "Thế này là đủ rồi? Nếu như ta là vạn tộc, hiện tại đã không thể hạ giới thì đương nhiên phải nghĩ biện pháp khác, ví dụ như tổ chức vây quét sạch Nhân tộc ở thượng giới. Các vị không sợ áp lực càng lớn hơn sao?"
Tô Vũ híp mắt cười nói: "Hay ý nghĩ của các vị là muốn tống tháo bớt áp lực? Đơn thuần chỉ muốn làm cho càng nhiều cường giả vạn tộc xuống đây thì càng tốt?"
Triệu Xuyên lúng túng đáp: "Đúng là có ý tưởng này, bởi vì trong triều tịch thứ mười, Nhân tộc tuy rất yếu, nhưng lại có thể dẫn động không ít Hợp Đạo của vạn tộc. Ý của Định Quân Hầu là có khả năng hạ giới đã xuất hiện một chút biến hóa, có lẽ có đủ thực lực trợ giúp chúng ta"
Nói xong, y vội vã bổ sung: "Đúng, còn có một việc, Định Quân Hầu đại nhân dặn chúng ta nếu có cơ hội thì nhìn thử xem có thể tới Tử Linh giới vực một chuyến, tìm một số vị cường giả Nhân tộc để họ tranh thủ thêm thời gian cho mọi người hay không.
Thế nên trước đó bọn ta tới Thiên Diệt thành cũng là vì muốn đò la xem có thể tìm đường xuống Tử Linh giới vực được không...
Tô Vũ phì cười: "Tìm ai? Tìm đại à?"
"Cũng không phải, Nhân tộc Đông vương phủ hình như có Lam Sơn Hầu vẫn còn ở đó" Triệu Xuyên giải thích: "Đông vương phủ là lãnh địa của một vị Thiên vương, một trong Tử Linh Tứ Đại Thiên vương năm đó được sắc phong! Tộc ta ở bên kia vẫn còn có cường giả, Định Quân Hầu cùng đối phương có vài phần giao tình, nếu đại nhân nguyện ý để cho chúng ta tiến vào Tử Linh giới vực, ta có thể tiến cử vì đại nhân!"
Triệu Xuyên dường như đã tìm lại được một phần tự tin, đúng thế, Sinh Linh giới vực thì ta không có biện pháp.
Thế nhưng, Tử Linh giới vực có lão hữu của Định Quân Hầu!
Lam Sơn Hầu!
Y len lén nhẹ nhàng thở ra, trước đó y hơi lo vị này sẽ không quan tâm rồi thủ tiêu mấy người bọn họ, nhưng hiện tại, Triệu Xuyên cảm thấy vai trò của mình đã quan trọng hơn: "Đại nhân, chúng ta có thể giới thiệu Lam Sơn Hầu làm quen với Hồng Mông đại nhân, giúp Hồng Mông đại nhân giảm nhẹ một chút áp lực... Từ đó, áp lực của Nhân tộc sẽ nhỏ đi rất nhiều!"
Tô Vũ cười như không cười: "Thế ư? Theo ta được biết, Lam Sơn Hầu ở trong Đông vương phủ cũng chẳng có tiếng nói lắm"
Lòng Triệu Xuyên rung động, vội nói: "Chỉ cần không dính đến lợi ích của Đông vương thì vấn đề sẽ không quá lớn"
Tô Vũ ngáp một cái, lười nói nhiều. Bỗng nhiên, một đại ấn tiêu xạ phóng ra!
Bay thẳng đến bầu trời xa xôi!
Tô Vũ không mở ra lối đi Tử Linh trong Nhân cảnh, bởi vì việc này rất nguy hiểm, hắn ở Tứ vương vực vẫn chưa định vị đến địa bàn Nhân tộc. Biết đâu bên dưới Nhân cảnh lại là Quy Khư Chi Địa thì sao?
Cho nên, dù hắn muốn đến Tử Linh giới vực thì cũng không tùy tiện đi từ đây.
Lúc bấy giờ, đại ấn kia phóng lên tận trời, cấp tốc bay ra khỏi Đông Liệt Cốc.
Một lát sau, đại ấn chui vào Hồng Mông cổ thành.
Đại ấn kia một đường thông suốt, không có bất kỳ người nào ngăn cần.
Một đường bay lượn, bay đến tận Đông vương phủ.
Rất nhanh Lam Sơn Hầu đã đi ra nghênh đón, trao đổi một vài câu với đại ấn xong thì liền thu liễm khí tức. Đại ấn hóa thành một bộ chiến y bao bọc lấy Lam Sơn Hầu.
Tử khí của Lam Sơn Hầu liền bị che lấp!
Ngay sau đó, đại ấn lại một đường bay lượn, trực tiếp ra khỏi thông đạo.
Lão Quy nhìn thoáng qua, hơi ngạc nhiên nhưng không định ngăn cản.
Khí vận Nhân tộc tăng vọt, ấn Nhân chủ nay lại mạnh hơn rồi.
Ngay cả Tử Linh đều có thể mang ra ngoài, còn che giấu được cả quy tắc trừng phạt.
Có điều Tô Vũ mang Lam Sơn Hầu ra ngoài làm gì vậy?
Lão Quy không quản việc này, không ai có thể sử dụng ấn Nhân chủ của Tô Vũ trừ phi Tô Vũ cho bọn họ dùng.
Đại ấn kia một đường nối liền trời đất, cấp tốc rơi vào Nhân cảnh.
Vũ Hoàng đại điện.
Những người khác không biết Tô Vũ đang làm gì, chỉ thấy hắn ung dung thưởng trà thì nhất thời không ai tùy tiện lên tiếng.
Đúng lúc đó, ánh mắt Đại Chu vương và Vạn Thiên Thánh đồng loạt khẽ động, nhìn ra bên ngoài.
Sau một khắc, một viên đại ấn xuyên qua thời không trường hà.
Trong đại ấn tựa hồ còn mang theo một người.
Rất nhanh, đại ấn hóa thành chiến giáp, bao bọc trên thân người kia, Lam Sơn Hầu cũng hơi rung động, sau sự chấn động ban đầu nàng lại có chút hưng phấn, đây hình như là Nhân cảnh!
Nàng cấp tốc tiến vào đại điện, người khoác chiến giáp, quỳ một chân trên đất, vẻ mặt hưng phấn, cao giọng hô: "Lam Sơn bái kiến bệ hạt! Bệ hạ gọi ta tới đây là có quân lệnh gì truyền xuống phải không?"
Tô Vũ mỉm cười, ra hiệu cho nàng đứng lên: "Chớ khẩn trương, không có đại chiến gì cả. Đại chiến đã thắng rồi! Ngươi cũng là chiến tướng đỉnh cấp của Vũ Hoàng phủ, hôm nay triệu ngươi đến đây là để nhận đông liêu!"
Tô Vũ khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: "Vừa vặn, có người nói chủ nhân của y biết ngươi, ngươi biết Định Quân Hầu chứ?"
"Định Quân Hầu?"
Lam Sơn Hầu hôi tưởng lại: "Hình như có biết, sau khi ta chết gã mới được phong Hầu thì phải. Nếu ta nhớ không lầm thì Định Quân Hầu là một chiến tướng dưới trướng Bình vương, ta không quá quen thuộc, địa vị gã cũng không quá cao, thực lực tầm thường. Ta là người dưới trướng Võ vương, tướng lĩnh dưới trướng Bình vương phần lớn không thiện chiến! Đại nhân muốn bắt tên này à?"
Lúc bấy giờ, đám Triệu Xuyên há hốc miệng, biểu cảm muốn có bao nhiêu thất thố thì có bấy nhiêu.
Đây là Lam Sơn Hầu?
Ngây người!
Tô Vũ phì cười: "Bắt gã làm cái gì? Chỉ là ta nghe nói các ngươi quen biết nên mới hỏi thăm thử xem. Nói như vậy là không tính quá thân quen à?"
"Phải!"
Lam Sơn Hầu dứt lời bèn nhìn về phía Vạn Thiên Thánh và Đại Chu vương, vốn không quá để ý, nào ngờ nàng bất giác quay đầu lại nhìn chằm chằm Đại Chu vương.
Mà Đại Chu vương vẫn mặt không đổi sắc, tựa như không nhận ra có điểm gì khác thường.
Lam Sơn Hầu nhìn kỹ một hồi, nhịn không được hỏi: "Ta biết ngươi?"
Đại Chu vương cười đáp: "Sao có thể, Lam Sơn Hầu nhận lầm rồi chăng?"
Lam Sơn Hầu nhíu mày, nửa ngày sau mới chân chờ nói: "Ta sẽ không nhận lảm!
Ngươi... Ngươi thật sự giống... Ta ngẫm lại xem ta gặp ngươi khi nào... À phải, năm đó, ta từng làm việc dưới trướng Võ vương, có một lần Võ vương bảo ta đi tìm Nhân Hoàng yêu cầu một ít quân tư, kết quả ta chưa gặp Nhân Hoàng mà lại bị văn thư của Nhân Hoàng ngăn trở. Cái tên văn thư kia rất đáng ghét, y giống hệt như ngươi, cũng cười như thế này, còn vừa cười vừa nói Nhân Hoàng không chịu trách nhiệm phân phối vật tư, bảo ta đi tìm Văn vương"
Lam Sơn Hầu nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy mình nhớ không sai: "Là ngươi à? Ta nhớ lúc ấy ta muốn đánh ngươi nhưng bị người cản lại, là ngươi đúng không?"
Đại Chu vương cười cười xua tay: "Sao có thể!"
"Đúng, chính là nụ cười này!"
Lam Sơn Hầu cáu lên: "Cười y hệt như ngươi, mặc dù bộ dáng không giống nhau lắm, thế nhưng ta không quan tâm hình dạng, chính là loại thần thái mở mắt nói lời bịa đặt mới rồi! Rõ ràng có vật tư nhưng lại không cho ta, tức đến nỗi ta muốn làm thịt ngươi luôn!"
Đại Chu vương thở dài: "Thật sự là ngươi nhận lầm rồi!"
"Không có khả năng!"
Lam Sơn Hầu nổi giận: "Nhất định là ngươi, không phải ngươi thì cũng là người nhà ngươi! Có vài việc nhỏ ta không nhớ rõ, nhưng ta chán ghét người nào thì ta sẽ nhớ kỹ!
Nụ cười này, ta vẫn nhớ được!"
"Thật sự nhận lầm!"
"Đúng, chính là như vậy, chẳng qua là lúc đó lời ngươi nói là 'thật sự không cớ!"
Lam Sơn Hầu phẫn nộ: "Ngươi nói thật sự không có vật tư! Đều bị Văn vương cầm đi rồi, còn bảo ta đi tìm Văn vương, chính là đồ hỗn đản nhà ngươi, ta tuyệt đối không nhớ lầm!"
Vẻ mặt Đại Chu vương cứng đờ: "Ngươi... Ta... Thật sự không phải mà.. "
"Đúng, ngươi một mực giảo biện y như thế này!"
Lam Sơn Hầu giận dữ!
Tô Vũ ngồi trên cao yên lặng quan sát, miệng nở nụ cười.
Đại Chu vương luống cuống cầu cứu Tô Vũ, về mặt oan uổng: "Vũ Hoàng, ta.. "
Tô Vũ khẽ cười, giải vây giúp y: "Có lẽ Lam Sơn Hầu nhận lầm người rồi. Đây là Đại Chu vương, không phải văn thư gì cả"
"Y chính là Đại Chu vương?"
Lam Sơn Hầu ngạc nhiên, bất quá thái độ rõ ràng là vẫn không cam tâm: "Vậy.... coi như ta nhận lầm đi!"
Tô Vũ hỏi qua chuyện khác: "Phía dưới thế nào?"