Rất nhanh, Tô Vũ đã trở lại Tử Linh giới vực.
Trạm thứ hai sẽ là Vượn giới!
Vượn giới.
Vượn Hoàng thụ thương đến bây giờ vẫn chưa tốt lên, thế nên gã chỉ muốn ở một mình, không định triệu tập thuộc hạ đến để thương lượng giống như Phượng Hoàng.
Có điều cũng tương tự như người trước, trong lòng Vượn Hoàng bây giờ đang rất bất an.
Càng nghĩ gã càng thấy hơi hối hận, sớm biết như vậy thì không nên đi ra liều mạng với Nhân tộc, dẫn đến hiện tại thương thế của gã rất nặng, hơn nữa còn bị buộc phải phong bế giới vực.
Thở dài một tiếng, Vượn Hoàng đi ra khỏi phòng tu luyện.
Ngoài cửa, hậu duệ của gã là một tôn Vĩnh Hằng cẩn thận hỏi: "Lão tổ, ngài khỏi hẳn rồi sao?"
"Không, nào có nhanh như vậy"
Vượn Hoàng tham chiến hai lần mà cả hai lần đều bị thương, thương thế tích lũy dẫn tới muốn khôi phục hoàn toàn cần tiêu tốn không ít thời gian.
Gã thở dài: "Có thể nhặt về một cái mạng cũng coi như không tệ rồi! Hai trận chiến đã chết 11 tôn Hợp Đạo, ta còn sống đã coi như may mắn!"
Gã lướt nhìn bốn phía rồi hỏi: "Phong giới xong, tất cả mọi người vẫn ổn chứ?"
"Cũng xem như ổn định, dù sao lão tổ vẫn còn đây thì mọi người đều không sao. Có điều đúng là mọi người vẫn cảm thấy lo lắng việc Nhân tộc sẽ công phá giới vực nào đó!"
Vượn Hoàng gật gật đầu, gã cũng thấy rất bất đắc di.
Bất chợt, gã nhìn xuống mặt đất bên dưới, khẽ cau mày: "Bên kia xảy ra chuyện gì? Cảm giác có sóng chấn động, người nào đang giao chiến hay là như thế nào?"
Hậu duệ của gã cũng nhìn về bên kia, không phải ở trong cung điện mà là phía ngoài, nhìn một hỏi thì hắn bèn lắc đầu nói: "Không rõ, có thể là mọi người xao động lo lắng, có phải nổi lên xung đột gì rồi không? Ta đi xem một chút.. "
Vượn Hoàng nghe thế bèn phóng ý chí lực đò xét, gã muốn nhìn xem ai đang giao thủ mà lại gây ra gợn sóng lợi hại như thế.
Bất quá không dò xét còn đỡ, vừa dò xét thì gã đã trực tiếp biến sắc, tử khí?
Tại sao lại có tử khí ở đây?
"Vượn Hoàng, đừng nói chuyện, ẩn nhẫn là cơ hội sống sót duy nhất.. "
Vượn Hoàng giật điếng người, hốt hoảng tột độ.
Sau một khắc, trong tai liền truyền đến thanh âm của Tô Vũ: "Tin tưởng chúng ta, chúng ta tới cứu vớt Vượn tộc!"
Sắc mặt Vượn Hoàng kịch biến!
"Không tốt!" Gã gầm lên.
Tô Vũ cả giận quát: "Chết tiệt! Dám không nghe lời à? Đánh nổ toàn bộ thân thể cường giả Vượn tộc cho ta, một tên cũng không để lại!"
Uỳnh!
Một âm thanh lớn đinh tai nhức óc, thiên băng địa liệt, mấy chục vị cường giả cực kỳ cường hãn đồn dập giết ra ngoài!
Thực lực của Vượn Hoàng tương đương với Phượng Hoàng, then chốt là trên người gã còn có thương thế rất nặng.
Mặc dù Tô Vũ không xuất hiện ngay dưới mí mắt nhưng mà khoảng cách cũng không quá xa.
Lại có Đại Chu vương với lực điều khiển cực mạnh ở đây thì kết cục của gã không khác Phượng Hoàng là bao, ngoại trừ việc khá hơn Phượng Hoàng là gã còn kịp hô lên một câu "Không tốt", còn lại cơ hỏ cũng chẳng có sức phản kháng gì.
"Nhịn xuống, tĩnh tâm, đừng động!"
Đại Chu vương cực kỳ phẫn nộ!
Làm gì thế?
Xem thưởng ta à?
Thế mà vẫn kịp để cho ngươi hô một tiếng báo động!
Bên ngoài nhanh chóng bùng nổ chiến đấu, tiếng la hét hoảng loạn không ngừng vang lên, nhưng trong đại điện thì lại tương đối im ắng. Bên phía Tô Vũ vẫn như trước, bốn đại cường giả ra tay, trong chớp mắt đã thành công trấn áp Vượn Hoàng!
Một lát sau, mọi sự lại giống như cũ!
Không khác biệt lắm so với Phượng tộc, Tô Vũ lưu lại một vị Vĩnh Hằng để quản lý Vượn giới.
Bất quá ở Vượn giới đã chết không ít người, cũng may đều là Nhật Nguyệt nên vấn đề không lớn.
Bên phía trấn thủ thì cử hai vị Địa Đăng và Hoang Tịch tới, Nhân tộc thì có mấy vị Vĩnh Hằng Đại Thương vương đến trấn áp, quá trình quen thuộc, một bộ như cũ.
Tô Vũ cũng xé vụn trang sách thuộc về Vượn tộc ra, dung nhập vào trong đại đạo của các cường giả thuộc tộc này.
Sau đó, toàn bộ cường giả của Vượn giới đều được Tô Vũ đưa đến Hống tộc cai quản.
Hống Hoàng trông giữ đám người này vẫn được, điều Tô Vũ lo lắng nhất là Hống Hoàng sẽ ăn luôn người ta, hắn còn cố ý đặn dò nhiều lần, đến nỗi Hống Hoàng suýt khóc cam đoan rằng mình tuyệt đối sẽ không ăn bọn gia hỏa ấy!
Hãy tin ta!
Thịt của đám Vượn tộc này cũng đâu có ngon lành øì, trừ phi là ăn não, mấu chốt là Hống Hoàng không dám!
Dựa theo lời Tô Vũ nói, Phượng tộc giam giữ ở Thực Thiết giới, Vượn tộc giam giữ tại Hống giới. Có lẽ rất nhanh thôi thì Côn Bằng và Long tộc cũng bị bắt lại, sự tình đáng sợ như vậy, Hống Hoàng đều sắp tự hù chết chính mình rồi, nào dám tự ý làm gì.
Điểm đến tiếp theo chính là Côn Bằng giới vực.
Bộ tộc này còn chẳng có nhiều Vĩnh Hằng bằng hai tộc kia, muốn thu phục là chuyện cực kỳ đơn giản.
Thực lực Côn Bằng Bán Hoàng cũng chỉ đến thế, bắt lấy hắn còn nhanh hơn so với hai tộc trước.
Ba trận chiến diễn ra vô cùng thuận lợi, tam giới đã bị Tô Vũ thu phục triệt để.
Mà Côn Bằng Bán Hoàng cũng bị Tô Vũ đưa đến Không Gian Cổ Thú tộc để trấn áp.
Đến tận lúc này đây, mục tiêu tứ đại giới vực của Tô Vũ đã có tam đại giới vực thuận lợi bị đánh hạ.
Duy chỉ có Long tộc thì Tô Vũ cần thêm một chút chuẩn bị.
Thực lực của Thiên Long Hầu mạnh hơn ba vị kia nhiều, Tô Vũ lo sẽ xảy ra chuyện, trước khi đi hắn còn trở về Nhân cảnh mang Vạn Thiên Thánh tới.
Lần này, để bảo đảm không có sơ hở nào, Tô Vũ không chỉ mang theo Vạn Thiên Thánh mà còn dặn đò lão Quy một lượt, nếu Thiên Long Hầu không dễ bị bắt lại thì bọn họ liền đánh gã vào Tử Linh giới vực.
Đến mức độ ấy rồi mà còn không thể thuận lợi bắt được gã thì Tô Vũ cũng đành bó tay.
Thật không được thì chí ít hi vọng Đại Minh vương ở bên ngoài có thể ngăn cản động tĩnh, không để cho ngoại giới phát hiện.