Xử lý xong việc ở Long tộc, Tô Vũ quyết định cần phải đi tới nhà cũ của Văn vương một chuyến.
Về sau, Tô Vũ định sẽ hành tẩu trong vạn giới một thời gian.
Đem sách của mình giả thành hạt giống, gieo hết toàn bộ.
Sau đó chờ đợi vạn tộc giúp mình nuôi đạo!
Việc này còn tốt hơn là hấp thu tinh huyết vạn tộc, hắn muốn vạn tộc bất tri bất giác giúp hắn nuôi đạo, nuôi cho thật lớn mạnh.
Đến lúc đó, hắn sẽ thu hết về rồi tụ hợp thành Văn Minh Chí, đồng thời xem xem Thời Gian sách có muốn hấp thu hay không.
Nếu thành công, cái khác không dám nói, nhưng nắm giữ Văn Minh Chí thì Tô Vũ có khả năng dùng lực lượng trộm về rồi lại tự mình mở đạo, thậm chí hắn sẽ không tới thời không trường hà để mở đạo mà là đơn độc mở ra một đại đạo giống như đại đạo Tử Linh.
Hắn phải tránh khỏi thời không trường hà để tránh dẫn tới phiền toái.
Đương nhiên, Tô Vũ sẽ tiếp tục cảm ngộ nắm giữ Bút đạo, Văn Minh Chí của hắn chỉ là đòn sát thủ.
Một khi xuất hiện biến cố, có người chưởng khống Bút đạo của hắn, há... mẹ nó, ta không cần Bút đạo cũng có thể bộc phát ra sức mạnh lớn hơn.
Ngay từ lúc này, Tô Vũ đã bắt đầu lên kế hoạch phòng ngừa chu đáo.
Bút đạo thì dĩ nhiên hắn cũng cần phải tu.
Có điều từ nay về sau, nó sẽ trở thành vỏ bọc của mình. Đối với người ngoài thì mình chỉ đơn thuần là cường giả Bút đạo.
Chỉ cần thời không trường hà không xảy ra biến cố, Tô Vũ sẽ là cường giả độc tu đạo này.
Một khi xuất hiện biến cố, hắn sẽ tự mình mỡ đạo.
Làm người đọc sách, không chừa cho mình vài đường lui thì sao có thể gọi là người đọc sách?
Thậm chí, hắn đã coi Văn vương thành kẻ địch giả tưởng, nếu Văn vương còn có thể chưởng khống Bút đạo, một khi y rút đi lực lượng Bút đạo thì hắn còn chơi cái gì?
Hắn có thể coi người khác là cá để nuôi thì Tô Vũ lo người khác cũng giống như thế, cũng coi hắn thành cá mà dưỡng.
Là cái kiểu mà tùy thời có thể thu hoạch!
Nhà cũ của Văn vương.
Tô Vũ vừa tiến đến liền cười ha hả nói: "Phì Cầu tiền bối, ta đến tặng quà này!"
Dứt lời, hắn ném một đám Cự Long xuống.
Lúc bấy giờ Thiên Long Hầu đã khôi phục thân thể yếu đuối, chờ thấy khung cảnh nơi đây thì ánh mắt gã liền lộ ra vẻ hoảng sợ.
Một căn nhà nằm trong thời không trường hà?
Địa bàn của Văn vương?
Phì Cầu nhanh chóng chạy ra, có điều vừa thấy đám Cự Long thì nó hơi đau đầu, "Nướng lên ăn sao? Nhiều lắm đấy!"
Vẻ mặt Thiên Long Hầu tối sâm, kiêng ky nhìn Tô Vũ.
Tô Vũ vội đính chính: "Không nướng, tạm thời giam chúng tại đây, ta thật sự không còn nơi nào ổn để nhốt nữa! Nhốt tại Phệ Thần giới thì ta sợ cha mẹ Cục lông nhỏ sẽ nuốt sạch bọn chúng mất!"
Nơi xa, Cục lông nhỏ cũng bay tới, ngửi ngửi một hỏi thì tỏ vẻ dè bỉu, không hài lòng lắm: "Không thơm như Thiên Cổ, không ăn!"
Tô Vũ im lặng, ngươi được ăn chắc?
Còn dám ghét bỏ!
Khí tức của tên tiểu tử này gần đây đã cường đại hơn, mơ hồ có khuynh hướng bước vào Nhật Nguyệt đỉnh phong, đây là tự tìm ra đạo của mình rồi sao?
Hay là ăn nhiều đồ tốt nên cưỡng ép tăng lên?
Phì Cầu đồng ý tiếp nhận: "Vậy cũng được, thế nhưng phải giam lại, bằng không ta sợ chúng sẽ làm hỏng hoa của ta. Trước kia tiểu chủ tử xây một cái lồng giam dưới lòng đất, rất tiện, lúc nào tiểu chủ tử bắt thức ăn trở về cũng nhốt trong đó đấy"
Nghe vậy, Thiên Long Hầu không nhịn được nữa, gã phẫn nộ quát: "Tô Vũ, ngươi giết ta đi, hà tất phải nhục nhã ta!"
Bắt thức ăn trở về liền nhốt ở tầng hầm?
Ngươi coi ta là ai chứ?
Tô Vũ khẽ cười, Phì Cầu thì lại hơi ngạc nhiên: "Làm sao vậy? Không được sao? Nơi đó nhốt Long rất tốt mà, ta nhớ rất nhiều năm trước, tiểu chủ tử bắt được một tên gọi là Long Tích, cũng nhốt hắn ở đó, hắn có nói gì đâu"
"Long Tích?"
Thiên Long Hầu khẽ giật mình, ánh mắt biến ảo chập chờn, rất lâu sau gã mới nói:
"Tiểu chủ tử của ngươi... là Thời Gian Sư sao?"
"Đúng vậy"
"Thời Gian Sư và Văn vương quả nhiên là một người!"
Thiên Long Hầu cắn răng, quả nhiên!
Long Tích là một vị cường giả đỉnh cấp trong tộc, thực lực vô cùng cường hãn, dựa theo định nghĩa bây giờ thì đó chính là sự tồn tại cấp Thiên vương.
Kết quả hắn lại bị Thời Gian Sư mang đi, không còn tin tức gì nữa, sau này thì vẫn lạc.
Thì ra là Long Tích bị bắt tới đây.
"Chủ nhân là chủ nhân, tiểu chủ từ là tiểu chủ tử, không phải cùng một người!"
Phì Cầu thuận miệng giải thích một câu, còn chuyện Thiên Long Hầu thích nghe hay không thì nó lười quản.
Bây giờ Phì Cầu không thích phản ứng đám gia hỏa này nữa, nó chỉ muốn tìm Tô Vũ để đòi hòn đá nhỏ kia về.
Thừa dịp Tô Vũ chưa biết hòn đá nhỏ kia trân quý thế nào thì phải nhanh thu hỏi lại mới được.
"Đại Thụ, đem chúng xuống dưới đất đi!"
"Ùm"
Trong sân, Đại Thụ vươn vô số cành cây chộp tới hướng đám cường giả Long tộc, Tô Vũ nhắc nhở: "Thiên Long Hầu, an tâm nghỉ ngơi một quãng thời gian, khôi phục thân thể đi, chỉ cần Long tộc ngươi nghe lời thì ta sẽ không làm gì các ngươi hết!"
Thiên Long Hầu trầm mặt, nhất thời không đáp lại.
Long giới đã bị Tô Vũ trấn áp, lúc này gã có giấy giụa cũng vô dụng, chỉ có thể chờ đợi thời cơ để đông sơn tái khởi.
Rất nhanh, Đại Thụ đã dùng cành cây khóa đám Long tộc lại, cấp tốc đem về tầng hầm ở hậu viện.
Tô Vũ không quản nhiều, đã đến đây rồi mà Thiên Long Hầu còn có thể chạy mất thì cứ coi như gã lợi hại.
Đối phương căn bản không ra được khỏi thời không trường hà.
Đoạn thời không trường hà này đã bị phong tỏa, thậm chí là cắt đứt, gã có thể chạy đi được mới là lạ.
Nhốt đám Cự Long kia xong, Tiểu Bạch Cẩu vừa dọn dẹp bàn ghế, vừa tỏ về bâng quơ nhắc đến: "Tô Vũ, hòn đá nhỏ mà lần trước ngươi mang đi ấy, ngươi cũng không dùng, trước cứ cho ta đi, đồ trong phòng chủ nhân đã hỏng, ta muốn lấy hòn đá ấy kê chân"
"Hương Hương.. "
"Đại Thụ!"
Đại Thụ mau chóng quấn lấy Cục lông nhỏ, nhẹ giọng nói: "Đi học! Đến giờ rồi!"
"Ta không muốn... "
Không muốn cũng vô dụng, rất nhanh, Cục lông nhỏ bi phẫn muốn chết nhưng vẫn bị ép đi học.
Tô Vũ bật cười: "Ta cảm hòn đá kia đi, không có ảnh hưởng gì chứ?"
"Không có...
"Không có thì để ta dùng trước đi!"
Tô Vũ cười nói: "Hòn đá kia là bảo vật, có hiệu quả trấn áp quy tắc. Nếu tiền bối có nhu câu cấp bách thì ta sẽ đưa cho ngài trước, nhưng mà không gấp thì cứ để ta dùng đi"
Tiểu Bạch Cẩu uể oải, ngươi đã biết là có chỗ tốt rồi à?
Nó đành phải khai thật: "Không cần cũng được, thế nhưng không cho ta thì ta sẽ không thể tùy tiện đi ra ngoài, nhà của chủ nhân đã quá cổ xưa, sắp sụp rồi! Hòn đá kia có thể giúp củng cố! Hiện tại ta ở đây thì còn có thể giữ vững, nếu ta đi thì sẽ không còn vững chắc nữa, một mình Đại Thụ rất khó giữ được"
Căn nhà này chính là nơi Tiểu Bạch Cẩu ký thác tinh thần.
Tô Vũ đã hiểu, suy nghĩ một chút bèn nói: "Ta dùng trước một thời gian, nếu tiền bối cần ra ngoài thì ta sẽ mang nó tới đây trấn áp! Thật sự không được thì chờ khí vận Nhân tộc tăng lên, ta sẽ dùng Nhân Chủ ấn tới giải quyết vấn đề"
Nhân Chủ ấn hiện tại đã là Thần binh.
Đương nhiên, lực công kích không mạnh, dù sao thứ này cũng không dùng để công kích. Thế nhưng nó có hiệu quả bảo vệ khí vận, dùng để trấn áp quy tắc cũng không tệ.
So với hòn đá nhỏ thì cách làm tuy khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
"Vậy cũng được!"
Tiểu Bạch Cẩu không có ý kiến, nó nhìn thoáng qua Tô Vũ, ngửi ngửi mùi vị chốc lát rồi kỳ quái nói: "Trên người ngươi có nhiều rất nhiều mùi vị khác biệt"
Tô Vũ gật đâu: "Ừm, ta đang suy nghĩ đạo của chính mình"
"Phì Cầu tiền bối, ta hỏi thăm một việc, về sau Văn vương tách Bút đạo ra, vì sao y lại phải tước đoạt mà không một mực làm đại đạo của bản thân mạnh lên?"
"Cái này thì ta không biết" Tiểu Bạch Cẩu lắc đầu: "Ta rất ít khi hỏi những chuyện không quan trọng như vậy."
"Không quan trọng?"
"Đúng vậy!"
Tiểu Bạch Cẩu lẩm bẩm: "Nào có quan trọng bằng trưa nay ăn cái gì, tối ăn cái gì, ngày nào về nhà, mấy việc đó quan trọng hơn nhiều"
Được rồi, ngươi thắng!
Tô Vũ thở dài, hắn chỉ muốn hỏi thăm tình huống, nhưng Phì Cầu không biết cũng chẳng sao.
Suy nghĩ một chút, Tô Vũ lại nói: "Còn có một việc, ta phải thương lượng với tiền bối một thoáng"