Nhưng mà lúc này ở chỗ Tô Vũ lại chẳng hề nghiêm túc chút nào.
Hắn vừa đúc binh xong liền phải đối mặt với một tràng thuyết phục từ Đại Hạ vương, cộng thêm Triệu Lập ở bên cạnh không ngừng hát đệm, cuối cùng hắn đành phải đồng ý trở lại Đại Hạ Văn Minh học phủ một chuyến vào lúc giao thời.
Kỳ thật, Tô Vũ càng muốn đi tới chư thiên vạn giới hơn.
Văn Minh Chí rèn đúc hoàn thành, hắn còn đang sốt ruột đi gieo hạt giống đây này.
Bất quá Vạn Thiên Thánh cũng đã tới khuyên, Tô Vũ không có cách nào đành phải nghe theo bọn họ.
Hắn tới cũng không có vấn đề gì.
Mấu chốt là lúc này có rất nhiều người, nhiều không phải do Tô Vũ, mà là Lam Thiên!
Y cũng là người Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Nơi có Lam Thiên tuyệt đối sẽ không thể tịch mịch, bởi vì sẽ có cực kỳ nhiều người!
Vốn dĩ Tô Vũ không thích có nhiều ở xung quanh mình, hắn cũng không cần đội nghỉ trượng gì đó, nhưng mà một mình Lam Thiên đã chính là một đội nghi trượng hoàng tráng luôn rồi. Phía trước có tướng sĩ mở đường, hai bên có lính tuần tra trinh sát, trong hư không có cường giả ẩn nấp, bốn phương tám hướng cũng có người, thậm chí còn có một số quần chúng vây xem...
Đậu má nó, tất cả đều là Lam Thiên!
Tâm tình của Tô Vũ thật sự sụp đổi Đâu chỉ hắn, kể cả Đại Hạ vương và Vạn Thiên Thánh bọn họ cũng sắp sụp đổ đến nơi rồi.
Thật sự là chịu đủ!
Một chuyến trở về học phủ bình thường lại bị Lam Thiên làm cho thành bát nháo!
Tô Vũ nhìn vô số phân thân của Lam Thiên đang bận trước bận sau, thậm chí phân thân của y còn tự mình nổi lên xung đột, tự xua đuổi một đám 'quần chúng áp sát quá gần. Hắn quả thực cạn lời, bất đắc dĩ truyền âm: "Phủ trưởng, y điên rồi đúng không?"
Vạn Thiên Thánh ảo não thở dài: "Không phải, gần đây Lam Thiên đang nghiên cứu cách làm sao để đồng thời điều khiển hơn vạn phân thân! Còn không phải do ngươi đưa ra chủ ý ngu ngốc à, trước đó dù y có nhiều phân thân, thế nhưng không đến mức như vậy, gần đây phân thân của y tăng thêm nhiều lắm nên hơi mất khống chế! Ở chỗ chúng ta phân ra trên ngàn cái, hẳn cũng vì muốn để cho chúng ta giúp đỡ trấn áp một chút"
Tô Vũ ngượng ngùng, hắn chỉ nói mấy câu mà thôi, nào biết được Lam Thiên lại thật sự đi làm.
Phân thân quá nhiều, sắp không kiểm soát được nữa.
Tô Vũ hơi đau đầu, suy nghĩ một chút bèn nói: "Không được, ta phải tranh thủ dẫn y tới thời không trường hà, ta cũng không biết rốt cuộc đạo của Lam Thiên là gì! Dựa theo ta nghĩ thì có khả năng đạo của y hơi giống với ta"
Đúng vậy, khá giống hắn!
Tô Vũ muốn mở ra vạn đạo rồi hợp nhất thành đại đạo, khác với mở một đạo.
Mà Lam Thiên hòa tan vạn tộc, hóa ra vạn thân, vạn thân hợp nhất, vạn đạo quy tụ, tính ra cũng na ná với cách làm của Tô Vũ.
Tô Vũ là mỗi một trang sách đại biểu cho một đạo.
Chỗ khác biệt của Lam Thiên và hắn chính là mỗi phân thân của Lam Thiên là một đạo, y thật sự đem chính mình đi chia cắt, chứ không phải dùng trang sách thay thế như Tô Vũ.
Có lẽ thiên tài yêu nghiệt đỉnh cấp đều là như thế.
Đến cuối cùng, kết quả của hai bên đều không khác nhau mấy.
Đại đạo hợp nhất!
Trước mắt, Tô Vũ mơ hồ thấy được điểm này từ trên người Thời Gian sư, Lam Thiên hay kể cả Vạn Thiên Thánh. Còn những người khác thì tạm thời hắn vẫn chưa thấy.
Đạo của Lam Thiên rốt cuộc là như thế nào?
Thực ra Tô Vũ tương đối hiếu kỳ!
Vạn Thiên Thánh lại không nghĩ vậy, ông truyền âm phản bác: "Lam Thiên và ngươi không giống nhau! Ta biết suy nghĩ của ngươi trên đại thể. Về bản chất, Lam Thiên không tính là vạn đạo, có lẽ y có một chút tâm tư dung hợp vạn đạo, nhưng căn bản ta cảm thấy y vẫn là Phân thân đạo!"
Phân thân đạo, vậy thì có vẻ hơi hạ cấp.
Đương nhiên, đây là ý nghĩ của Tô Vũ, trên thực tế dạng Phân thân đạo này, dù cho không phải vạn đạo hợp nhất thì cũng hết sức đáng sợ.
"Sau này thử xem lại một chút vậy!"
Tô Vũ cười cười nhìn một tiểu nữ hài khoảng bảy tám tuổi đang ăn kẹo que, tò mò nhìn hắn cùng Vạn Thiên Thánh. Hắn càng thêm bất đắc dĩ, Lam Thiên, ngươi thật là giỏi!
Hắn cũng không nói gì thêm, chờ giúp Lam Thiên đến thời không trường hà thì tự nhiên liền hiểu rõ.
Lần này trở về Đại Hạ Văn Minh học phủ, thực ra Tô Vũ cũng không có tâm tư gì khác, thăm lại một số người quen biết cũ chẳng hạn như thành viên Hội hỗ trợ trước kia, cùng với các vị lão sư đã giúp hắn, Nhiếp lão cùng Hoàng lão, còn có cả mấy vị Ngô Nguyệt Hoa nữa, đơn giản chỉ là họp mặt.
Về sau chưa chắc hắn đã có nhiều thời gian để gặp gỡ bọn họ.
Hôm nay trở về một chuyến, Tô Vũ chỉ sợ rất lâu sau vẫn không thể tới, hắn còn có quá nhiều chuyện phải bận rộn, hết thảy đều cần nắm chặt thời gian đi làm.
Ngày hôm nay, Tô Vũ cũng không gặp quá nhiều người, Hạ Hầu gia mở mấy bàn tiệc chiêu đãi đám bằng hữu cũ của hắn ở sở nghiên cứu vốn thuộc về Lam Thiên, sau này đã đổi thành sở nghiên cứu Nguyên Thần.
Nâng ly cạn chén, tâm tình mọi chuyện, vô cùng thoải mái.
Đàm đạo tu luyện, bàn luận nghiên cứu, trò chuyện về tương lai.
Tô Vũ rất ít khi uống rượu.
Hắn còn chưa tới mức độ cần phải mượn rượu tiêu sầu nên vốn hiếm khi đụng tới.
Bất quá hôm nay Tô Vũ vẫn uống một bữa lớn, cũng không sử dụng nguyên khí để hao mòn, mặc cho vị cồn kia gây tê chính mình, dù là như thế, hắn cũng rất khó uống tới say mèm.
Trong cơn mông lung, thân ảnh của từng người quen cũ hiển hiện trước mắt hắn.
Cơm nước no nê, chén nhỏ bừa bộn.
Thời khắc cuối cùng, Liễu Văn Ngạn đã uống say tiến lên ôm choàng Tô Vũ, víu lấy bờ vai của hắn, không còn về phong độ nhẹ nhàng như ngày thường.
Kéo Tô Vũ đến nơi hẻo lánh, Liễu Văn Ngạn lải nhải không dứt: "Lão sư của ngươi hiếu thắng cả một đời, trên thực tế lại chỉ là một tên hèn nhát! Ta có lỗi với rất nhiều người, cũng có lỗi với ngươi!"
"Lúc trước để ngươi gia nhập đa thần văn nhất hệ cũng là có tư tâm của mình... Có một số việc, sau này ngoài miệng nói thật dễ nghe, trên thực tế lại không dễ nói ra khỏi miệng! Năm đó ngươi nói ngươi thường xuyên nằm mơ thấy vạn tộc đánh giết ngươi, ta liền biết ngươi nhất định có cơ duyên, là kẻ đặc biệt hơn người!"
Ông không phải là đỏ ngốc, kỳ thật sớm đã nhìn ra một ít, sau này cũng nói cho Hạ Long Võ rằng hẳn là Tô Vũ đã thu được cơ duyên tại Nam Nguyên, thậm chí có thể là di tích, ông đã sớm biết tất cả những thứ này.
"Cho nên ta một lòng muốn kéo ngươi vào đa thần văn hệ, cuối cùng, ngươi cũng tiến nhập đa thần văn hệ như ta mong muốn!"
Liễu Văn Ngạn thở dài: "Hiện tại nhìn thì tình thế hạ giới tốt đẹp, nhưng ta lại biết thượng giới càng khó khăn hơn! Một bước là một mối nguy, nhưng ta lại vô lực giúp ngươi gánh vác, ngươi bây giờ bận rộn bôn ba không ngớt, mối nguy tứ phía... Tất cả căn nguyên của những thứ này có lẽ vẫn có nguồn gốc từ chỗ ta!"