Tô Vũ phì cười, vỗ vỗ vai Liễu Văn Ngạn: "Lão sư nói sai rồi, từ khi ta nhận được Thời Gian sách thì đã lâm vào tất cả những chuyện này, hiện tại tối thiểu vận mệnh vẫn được nắm giữ ở trong tay mình. Lão sư lo lắng quá nhiều, thực ra ta lại cảm thấy đây là chuyện tốt, đa thân văn hệ thúc giục ta trưởng thành, bằng không ta cũng chẳng có ngày hôm nay"
Liễu Văn Ngạn cười khổ: "Có lẽ thế! Từ sau khi ngươi tiến vào học phủ, ngươi liền một mực phải giãy giụa, đấu tranh, chiến đấu... Mà ta, mấy chục năm chẳng làm nên trò trống gì, an hưởng thái bình năm mươi năm!"
Nói đến đây, Liễu Văn Ngạn càng thêm khổ sở: "Đây không phải vấn đề then chốt, mấu chốt là khi ngươi còn bé đã chịu ảnh hưởng của ta quá sâu, lão sư có lỗi với ngươi! Thực ra ta không lo lắng cái khác, mà là lo lắng tiểu tử nhà ngươi chẳng có nữ nhân nào lại đã chết trận! Tiểu A Vũ, lão sư sai là vì đã dẫn dắt ngươi sai lầm... Dù ngươi chết trận thì lão sư cũng có thể tiếp nhận, duy nhất không thể chấp nhận được chuyện ngươi còn chưa từng nắm tay cô nương nào lại cứ thế mà chết đi.. "
Dứt lời, ông khẽ nhướng mày, thấp giọng thì thầm: "Lão sư thật sự sai rồi, ngươi có muốn đêm nay đâm lao đành phải theo lao luôn không, nơi đây có không ít nữ sinh ưu tú, Ngô Lam cũng tốt, Ngô Kỳ cũng được, còn có Hạ gia Hạ Thiền, Kỷ gia Kỷ Tiểu Mộng, sư tỷ của ngươi Ngô Gìa.. "
Ông nháy mắt ra hiệu, Tô Vũ quay đầu nhìn lại, phát hiện đại điện cực kỳ an tĩnh, giống như đều đang nhìn bọn hắn.
Liễu Văn Ngạn hạ giọng nói tiếp: "Tốt xấu gì cũng nên lưu lại huyết mạch, chờ đợi đông sơn tái khởi! Nhỡ mà ngươi không còn, nếu chúng ta chưa chết thì triều tịch tiếp theo lại đến nâng đố hậu duệ của ngươi trèo lên đỉnh, tái chiến một lần nữa.. "
"Tên mãng phu Bách Chiến vương còn biết lưu giữ huyết mạch, ngươi không đến nỗi không bằng cả mãng phu đó chứ?"
Tô Vũ âm thầm giơ ngón giữa, ta đệch!
Không ngờ các ngài lại ôm tâm tư này?
Một đám người đang làm cái gì thế kia?
Ta nói mà, những người này đêm nay hung hăng chuốc rượu ta, còn khích tướng ta đừng có dùng nguyên khí làm tỉnh rượu.
Nghĩ cái gì thế?
Nữ nhân thật là đáng sợ, huống chi còn có đại biến thái Lam Thiên đang ở đây, ai biết trong số những người này có phân thân của y hay không.
Tô Vũ bất giác không rét mà run!
Hắn liền từ chối dứt khoát: "Không cần, ta có thể thắng, lão sư, ngài tự giải quyết phiền phức của ngài đi"
Dứt lời, Tô Vũ lớn tiếng nói: "Đêm nay cơm nước no nêệ, ta còn có chuyện quan trọng phải xử lý, chư vị, gặp lại sau!"
Trong nháy mắt, Tô Vũ bước vào thời không trường hà rồi tan biến ngay tại chỗ.
Toàn bộ đại điện an tĩnh tức thì.
Rất lâu sau, âm thanh của Ngô Lam vang lên: "Đã sớm nói rồi mà, cái tên này là biến thái, không thích nữ nhân đâu, thế mà các ngươi không tin ta!"
Nói là nói như vậy, nhưng những nữ nhân bị điểm tên nhiều ít gì cũng có mấy phần thất lạc.
Chỉ có Ngô Lam là vẫn tỉnh bơ, đứng lên ngoắc ngoắc tay với Bạch Phong: "Bạch lão sư, đi thôi, đi làm nghiên cứu!"
Rất nhanh, mọi người lần lượt tản đi, cả đại điện đông như vậy mà không có ai biết nên nói gì vào lúc này, bó tay đến cực điểm.
Mấy vị Đại Hạ vương cũng lắc đầu không thôi.
Họ thật sự mong muốn Tô Vũ lưu lại hậu duệ, nếu triều tịch này Tô Vũ chiến bại, chỉ cần bọn họ còn có người may mắn sống sót thì họ nguyện ý nâng đỡ hậu duệ của Tô Vũ một lần nữa trèo lên vị trí Nhân Chủ, tái chiến thêm một triều tịch!
Không ít người nhìn về phía Liễu Văn Ngạn, trợn mắt mà nhìn!
Hỗn trướng!
Chính là chuyện tốt do lão đầu tử nhà ngươi gây ra, bằng không Tô Vũ còn trẻ, huyết khí phương cương, sao có thể tránh né nữ nhân như tránh tà thế kia?
Rồi họ lại nhìn sang một đám "nữ nhân" trong đại điện, kiều mị có, lả lơi có, thanh thuần ngây thơ có... Trong lòng càng thêm có tâm tư muốn bóp chết người!
Má nó Lam Thiên! Chỉ vì hai người các ngươi mà đã khiến Tiểu Tô Vũ đáng thương sợ mất mật rồi!
"Giải tán thôi, đã không có người tiếp theo thì chỉ có thể quyết chiến liều mạng trong triều tịch này!"
Đại Hạ vương cười to một tiếng, uống một hơi cạn sạch, quảng chén đi rồi nói: "Vũ Hoàng không muốn lưu lại huyết mạch là muốn nói cho tất cả mọi người biết, Vũ Hoàng chỉ chiến lần này, tuyệt đối không có đường lui!"
Mọi người giơ ngón tay cái lên, lý giải ấy rất hay.
Mọi người chỉ có thể suy nghĩ như thết "Chư quân chỉ chiến triều tịch này, Nhân tộc không thắng, vậy liền hủy diệt!"
Mọi người dồn dập uống cạn, sau đó trước trước sau sau rời đi.
Đại Hạ vương nói không sai, đừng hy vọng tên nhóc Tô Vũ lưu lại huyết mạch gì nữa.
Đã thế thì cứ quyết tử chiến một phen đi!
Ngoài cửa, lúc bấy giờ trên trời cao có pháo hoa nổ rực rõ xán lạn.
Năm Tân Vũ đã chính thức đến rồi.
"Đáng sợ quá!"
Bay ra khỏi Nhân cảnh, Tô Vũ âm thẩm thở hắt ra.
Thật đáng sợ!
Trách không được nhất định phải mời mình về Đại Hạ phủ một chuyến, đám người kia thật sự không phải người tốt, thế mà còn âm mưu muốn mình lưu lại hậu duệ, sợ quá đi thôi!
Tô Vũ quay đầu nhìn về phía Nhân cảnh bên dưới, khẽ bật cười.
Để cho hậu duệ của ta tái chiến?
Quên đi!
Ta đã đủ khổ rồi, còn để hậu nhân tới bình định hỗn loạn, cần gì chứ?
Chính mình chiến hết triều tịch này liền có thể giải quyết những vấn đề đó, không giải quyết được thì cũng chưa chắc còn có triều tịch tiếp theo.
"Nuôi đạo đi!"
Tô Vũ lẩm bẩm, cấp tốc tan biến tại chỗ.
Phá Sơn ngưu giới vực.
Tô Vũ đặc biệt quen thuộc với bộ tộc này, thế nhưng đúng là hắn chưa bao giờ tới đây.
Bộ tộc này có thiên phú kỹ là Phá Sơn kích, Tô Vũ còn từng dùng qua không ít lần, thậm chí phác họa cả thần văn.
Lúc bấy giờ, Tô Vũ đang lén lén lút lút trộm tiến vào trong.
Hạ Long Võ còn chưa thu phục Phá Sơn ngưu tộc, thế nhưng cũng sắp rồi!
Sắp tới đại chiến lại nổi lên, bộ tộc này nhất định sẽ xong đời, đĩ nhiên có thể chúng sẽ lựa chọn đầu hàng, hiện tại đã có không ít chủng tộc đầu hàng rồi, chỉ còn rất ít các tộc kiên quyết chống lại, cũng bởi vì trước đó chúng đã bị Nhân tộc sát lục quá nhiều.
Tô Vũ xé rách thời không trường hà, trốn vào hư không.
Rất nhanh, vị Vĩnh Hằng duy nhất của Phá Sơn ngưu đã lao đến, nhìn chung quanh một vòng, đáy lòng nổi lên sự hồi hộp và lo sợ khó kìm nén.
Đừng nói là Nhân tộc tới nhé?
Gần đây Nhân tộc tiến đánh chư thiên vạn tộc, cướp đoạt tài nguyên, sát lục vô số, hàng loạt cường giả quật khởi khiến cho tiểu giới khổ không thể tả.
Đúng là có cừu báo cừu, có oán báo oán.
Phá Sơn ngưu nhất tộc cũng từng chỉnh chiến với Nhân tộc, thế nên bây giờ vị Vĩnh Hằng này đang rất lo lắng nhưng lại không thể làm gì.
Nhân tộc không có lực áp chế, nhập cảnh thì các tộc khác cũng không có biện pháp nào ngăn cản.
"Hi vọng từ từ mới đánh tới giới của ta!"
Quan sát một hỏi, cuối cùng vị Vĩnh Hằng ấy cũng thấp thỏm rời đi.
Mà lúc này, Tô Vũ đã bước vào thời không trường hà.
Đây là lĩnh vực của Phá Sơn ngưu nhất tộc trong thời không trường hà, dưới tình huống bình thường, Nhân tộc không có cách nào tùy ý bước vào, các tộc bước vào thời không trường hà kỳ thật đều sẽ có một tiết điểm.
Bất quá, tại Phá Sơn ngưu giới, Tô Vũ có thể thấy đại đạo của bọn họ, hơn nữa hắn lại biết Phá Sơn kích nên hắn có thể xé rách thời không trường hà của đối phương.
Tô Vũ cẩn thận từng li từng tí, rất nhanh đã đi tới gần nhánh đạo trước mặt.
Hắn muốn đánh cắp lực lượng đại đạo của bộ tộc này, khiến cường giả của Phá Sơn ngưu dưỡng đạo cho hắn.
Chỉ có một vấn đề không tốt lắm đó là bộ tộc này quá ít Vĩnh Hằng, cho nên Tô Vũ muốn đổi một biện pháp khác xem có thể trực tiếp đặt trang sách vào đại đạo để đánh cắp trực tiếp lực lượng trong đó hay không.
Bằng không những chủng tộc không có cường giả thì phải dưỡng đạo như thế nào?
"Đổi phương thức khác, trực tiếp dung nhập trang sách vào trong đại đạo, có lẽ cũng có thể thành công!"
Tô Vũ thầm nghĩ như vậy, hắn muốn dùng Phá Sơn ngưu nhất tộc làm thí nghiệm.
Lúc bấy giờ, Tô Vũ đứng trong thời không trường hà, bắt đầu diễn võ!