Tô Vũ đứng trong thời không trường hà, bắt đầu diễn võ!
Phá Sơn kích!
Đây là công pháp của Phá Sơn ngưu nhất tộc, thiên phú kỹ được Tô Vũ thi triển ra, một viên thần văn hiển hiện, thần văn chữ "Phá" hủy hoại hết thầy.
Trang sách chậm rãi hiện lên, thần văn liền dung nhập vào trang sách, trên trang sách dường như có bóng người đang diễn võ.
Mà lúc này, Phá Sơn đạo của Phá Sơn ngưu nhất tộc hơi hơi rung động, có vẻ đã bị hấp dẫn, mong muốn Tô Vũ tới dung đạo, Tô Vũ thầm thấy vui vẻ, quả nhiên có khả năng!
Nếu như vậy cũng được thì việc chính mình cân làm chính là học công pháp vạn tộc, phác họa ra thần văn vạn tộc, dung nhập vạn tộc sách, về sau lại dùng trang sách đó đi đánh cắp lực lượng đại đạo.
Việc để người khác giúp hắn uẩn dưỡng có lợi cũng sẽ có hại.
Tỉ như dung nhập vào với Long Huyết hầu bọn họ, có người giúp Tô Vũ uẩn dưỡng thì Tô Vũ không cần quan tâm, thế nhưng cũng dễ dàng bị người ta nhìn thấu, thậm chí là cắn trả.
Dựa vào chính mình lĩnh ngộ sau đó lại đi phác họa thần văn, xem như ngụy dung đạo.
Mà tốc độ cũng sẽ không quá nhanh, chỉ có thể chậm rãi dung hợp.
Hấp thu lực lượng đại đạo!
"Đầu có lợi và hại, có một số tộc cũng chẳng có cách nào, không có Hợp Đạo thì còn chẳng nhanh bằng chính ta lĩnh ngộ"
Tô Vũ hơi phân vân, đại đạo của tiểu tộc rất dễ dung nhập và đánh cắp. Nhưng tiểu tộc thì cũng đại biểu không có nhiều cường giả, dù ngươi có thể cắm vào đại đạo của đối phương thì một Vĩnh Hằng giúp Tô Vũ dung đạo có khi còn không nhanh bằng chính Tô Vũ tự đi cảm ngộ.
Dù sao hắn cũng là tuyệt thế thiên tài, điểm này không phải tộc trưởng Vĩnh Hằng rác rưởi của Phá Sơn ngưu tộc có thể so bì.
"Hòn đá nhỏ... Hi vọng nó có thể lập công!"
Đánh cắp lực lượng không phải thật sự để cho mình đi dung đạo, bằng không thì đại đạo sẽ xung đột quá lớn.
Ý tưởng của Tô Vũ là dùng hòn đá nhỏ bình ổn các đại đạo, trấn áp đại đạo, lại đem trang sách đã trộm đạo của mình vô thanh vô tức dung nhập vào trong đại đạo của vạn tộc.
Lúc này, hắn lấy từ trong ngực ra một hòn đá nhỏ.
Nhìn đại đạo trước mắt mà hắn không khỏi âm thẳm nín thở, ngàn vạn lần phải thành công đấy.
Hòn đá nhỏ có thể trấn áp lực lượng đại đạo.
Tô Vũ hít sâu một hơi, ném hòn đá nhỏ về hướng nhánh đạo kia, vốn nước sông đang êm ả trôi, lúc này bỗng nhiên như thể cảm ứng được cái gì đó, lực lượng đại đạo tức khắc phun trào, nước sông sôi ủng ục, dòng nước gợn sóng cực kỳ lợi hại.
Mà hòn đá nhỏ kia cũng nhanh chóng bộc phát ra hào quang óng ánh!
Nhánh đạo rung chuyển rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Tô Vũ thở hắt ra, hắn vội vàng bước vào nhánh sông, không nói hai lời mà đem trang sách ném vào nhánh đạo, cẩn thận từng li từng tí tìm một nơi để ẩn giấu trang sách, bởi vì hắn lo lắng sẽ bị một số cường giả đỉnh cấp cảm ứng được.
Mặc dù không mở Thiên Môn thì cơ hồ không thể thấy, thế nhưng hắn cần đề phòng một số kẻ, ví dụ như Võ Hoàng.
Một khi bị tên tôn tử ấy biết được hay thấy được thì lão sẽ trộm trang sách của hắn mất!
Ném trang sách vào xong, Tô Vũ cấp tốc thu hồi hòn đá nhỏ rồi rút lui.
Hòn đá nhỏ vừa bị lấy đi thì bỗng ầm ầm một tiếng, nhánh đạo kia lần nữa chấn động.
Giống như nó cảm giác được trong nhánh đạo của mình có nhiều thêm một thứ ngoại vật.
Lúc này trang sách của Tô Vũ chính là một tên trộm, lặng lẽ ẩn núp vào hấp thu lực lượng đại đạo chứ không phải dung đạo như bình thường.
Nếu Tô Vũ cưỡng ép ném vào đó thì chắc chắn đại đạo sẽ phản kích.
Nhưng Tô Vũ lại dùng hòn đá nhỏ để trấn áp đại đạo trước, cho nên đại đạo không có cảm giác được có đỏ vật gì vụng trộm trà trộn vào, mà bản thân trang sách đã có một chút cảm ngộ dung đạo, tựa như chúng là một thể tự nhiên, cứ như vậy lặng lẽ xâm nhập.
Tô Vũ nhẹ nhàng thổ ra!
Hắn cấp tốc rút lui, muốn xem thử xem đây có tính là dung đạo hay không, nếu tính thì hắn sẽ tao ngộ quy tắc trừng phạt. Điều đó đại biểu lực lượng đại đạo đã phát hiện ra mình.
Nếu không tính thì xem như việc hắn nhét trang sách vào vô cùng thành công, lực lượng đại đạo không phát hiện ra điểm gì bất thường.
Tô Vũ bước ra khỏi thời không trường hà, trong lòng ngưng trọng, có điều may mà hắn đợi hồi lâu vẫn không thấy lôi kiếp buông xuống.
Tô Vũ siết chặt nắm tay, cảm giác kích động vạn phần.
Không có vấn đề gì!
Rất tốt, điều này đồng nghĩa với việc hắn thật sự có khả năng đánh cắp lực lượng đại đạo.
Hắn mở Thiên Môn ra nhìn về hướng bầu trời, mơ hỏ trông thấy một đâu đại đạo, đó là đại đạo của Phá Sơn ngưu nhất tộc, ngoài ra còn có thể thấy một số tiểu đạo lượn quanh bên trên.
Rõ ràng, Vĩnh Hằng của bộ tộc này không chỉ có mỗi một vị!
Có điều những người còn lại đều đang ở thượng giới, hạ giới bây giờ thật sự chỉ có mỗi một vị Vĩnh Hằng cảnh mà hắn vừa gặp ban nãy thôi.
Tô Vũ tỉ mỉ quan sát, hắn muốn thử tìm trang sách của mình, Thiên Môn mở đến cực hạn, rất lâu sau hắn mới phát hiện ra một trang sách rất nhỏ, cơ hồ bé đến mức không thể nào nhìn thấy.
Nếu không phải Tô Vũ tự có cảm ứng và cố ý đi tìm thì gần như không ai lại để ý đến.
"Điều duy nhất cần phải đề phòng chính là những kẻ mở Thiên Môn!"
"Không mở Thiên Môn, dù đại đạo cảm ứng được một chút dị thường thì cũng sẽ không nghĩ tới có ai lại lén lút đi đánh cắp lực lượng đại đạo!"
"Võ Hoàng... "
Tô Vũ nghĩ tới lão, mọe nó, hắn phải nghĩ cách giết người diệt khẩu mới được.
Hắn rất lo sẽ bị Võ Hoàng phát giác, một khi bại lộ... Hừm, tính ra thì cũng không khác biệt gì mấy. Tô Vũ thầm nhủ, bại lộ thì vạn tộc sẽ muốn giết ta, không bại lộ, chẳng lẽ chúng không giết ta nữa à?
Thật là!
Nghĩ vậy, Tô Vũ bèn thấy nhẹ nhõm hẳn, không có gì đáng để bận tâm nữa.
Qua một đoạn thời gian, chờ cho trang sách hấp thu được một ít lực lượng của Phá Sơn đạo xong thì hắn sẽ đến lấy đi.
Chư thiên vạn tộc, ta đều có thể tới thử xem!
Các nhà đều phải thử!
Kể từ đó, đợi đến khi Văn Minh Chí hợp nhất thì nhất định binh khí chứng đạo của hắn sẽ cường đại đến mức đáng sợ.
"Văn Minh Chí mạnh mẽ, ta lại dung nhập Thời Gian sách vào, khi đó, ta sẽ có đầy đủ lực lượng, đầy đủ vốn liếng để đi mở tiểu đạo của riêng mình!"
Làm sao để mở?
Thực ra Tô Vũ đã có ý tưởng, hắn sẽ không mở trong thời không trường hà mà là đơn độc tự mở!
Đương nhiên, hắn còn có một ý tưởng, đó là thử làm giống như Mặc đạo trong Tử Linh đại đạo, vụng trộm mở một nhánh đạo ngay trên thời không trường hà để đánh cắp lực lượng từ nó. Tới thời khắc mấu chốt có thể trực tiếp đoạn đạo, làm vậy còn có thể bảo trì đạo của mình được hoàn chỉnh!
"Thời không trường hà... Tử Linh trường hà... Biến hóa bao nhiêu cũng không rời bản chất, cả hai đều có liên quan... Tử Linh trường hà tiếp dẫn Tử Linh.. "
Kỳ thật, Tô Vũ vẫn luôn ôm một suy nghĩ, ấy là Tử Linh trường hà chưa hẳn đã thật sự hoàn toàn thoát ly khỏi thời không trường hà!
Có lẽ nó và thời không trường hà có một phần liên hệ nào đấy.
Năm xưa vị cường giả mở đường có lẽ cũng đánh cắp lực lượng thời không trường hà, về sau mới chặt đứt đạo, tự coi nó thành chủ đạo của mình để tu sửa.
Sở dĩ nói như vậy bởi vì Tô Vũ chuẩn bị học theo cách làm của đối phương.
"Từ đó sẽ lý giải được vì sao Tử Linh đại đạo mạnh mẽ như thế. Quá nửa là chủ nhân của Tử Linh đại đạo đã ăn cắp lực lượng từ thời không trường hà!"
"Mà nhiều năm như vậy, vì sao không ai bước vào cảnh giới chủ nhân quy tắc? Chẳng lẽ là vì thời không trường hà hấp thu lực lượng đại đạo rồi tự tu bổ chính mình? Hoặc là các vị chủ nhân quy tắc đều còn sống?"
Đây chỉ là phỏng đoán của Tô Vũ, tạm thời thì hắn không thể nào biết được chính xác chuyện gì.
Tiếp theo hắn còn có rất nhiều nhiệm vụ cần hoàn thành. Một ngày tới 10 giới vực, Tô Vũ muốn chạy hết 1000 chủng tộc thì cũng phải tốn 100 ngày.
Thời gian về sau của hắn sẽ rất khẩn cấp.
Cho nên Tô Vũ không có hứng thú liên hệ với cường giả trong các tiểu giới, cho dù là tiểu giới mà Nhân tộc đã đánh hạ thì Tô Vũ cũng chẳng muốn hiện thân, tránh làm chậm trễ thời gian.