Bên ngoài.
Tân Vũ lịch chính thức bắt đầu. Hiện tại đang là đầu năm mới, cho nên chư thiên vạn giới cơ hồ không có cuộc chiến Vĩnh Hằng.
Ở hư không vô tận, có một đại điện nằm trong hư không tăm tối phiêu đãng.
Trên đỉnh đại điện, Giám Thiên Hầu mặc áo trắng như tuyết, ngồi trên lầu cao, uống trà suy ngẫm sự tình.
Người tiếp xúc nhiều với Văn vương khả năng đều sẽ có thói quen này, mà Vận Linh chịu ảnh hưởng nhiều nhất từ Văn vương, y cũng là vị đầu tiên hoặc nên nói là vị duy nhất không phải Nhân tộc dưới trướng Văn vương đã ra ngoài đảm nhiệm vai trò Vương Hảu.
Bất chợt, có một góc hư không bị người xé rách ra.
Đa Bảo ló đầu vào, thăm dò cẩn thận từng li từng tí, cười cười bắt chuyện: "Giám Thiên Hầu, uống trà à?"
"Đồ chuột nhắt"
Giám Thiên Hầu liếc mắt nhìn y, nhàn nhạt mắng một tiếng, Đa Bảo cũng không tức giận mà chỉ cười xòa hùa theo: "Vốn là chuột nhắt mà, Thông Bảo thử cũng là chuột!
Không nhát gan sợ phiền phức thì sao có thể sống đến bây giờ"
Đa Bảo cười ha hả, rất nhanh lại nói: "Hầu gia, hiện tại Nhân tộc độc đại. Hai ta đều là chuột chạy qua đường, người người kêu đánh! Nhân tộc thỉnh thoảng lại tới tiêu diệt một lần, ta muốn đầu hàng cũng không tìm ra phương pháp!"
"Hầu gia, ngươi là lão nhân dưới trướng Văn vương, ngươi cũng nhận biết Bánh Nhân Đậu, đều là bạn cũ! Phệ Thần tộc và Nhân tộc lại có quan hệ không tệ, hay là Hầu gia ra mặt tìm Bánh Nhân Đậu đi nói chuyện với Nhân tộc xem? Một khi thượng giới mở ra, Nhân tộc cũng không thể chiếm ưu thế, hà tất đuổi tận giết tuyệt chúng ta làm gì!"
Giám Thiên Hầu cười nhạo một tiếng, tỏ về khinh thường.
Đa Bảo thuyết phục: "Đừng như vậy, Hầu gia, ngươi không muốn đầu hàng à? Chúng ta chơi không lại Tô Vũ đâu, chẳng lẽ phải chịu chết sao? Từ khi Tô Vũ làm Nhân Chủ, thực lực Nhân tộc càng ngày càng mạnh, Đại Chu, Đại Minh, Đại Hạ, Đại Tần đều đã Hợp Đạo! Cứ tiếp tục như thế, ta lo lắng Nhân tộc sẽ có thêm mấy vị nữa tấn cấp... Cái tên Tô Vũ kia cũng không phải người hiền lành gì, hắn không phải là kê dễ chọc"
Giám Thiên Hầu thản nhiên uống trà, chẳng thèm ngó ngàng tới.
Đa Bảo bất đắc dĩ: "Hầu gia, đừng chỉ trào phúng ta, dù sao cũng phải giữ mạng sống mài! Hai ta có ai cao quý hơn ai đâu? À không, ngươi cao quý hơn chút, ha ha ha, ngươi là Hầu gia, ta thì chỉ là tướng quân, bất quá hiện tại đều là hạng nghèo túng cả thôi!
Đúng không?"
Giám Thiên Hầu nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Nhân tộc rất mạnh, Tô Vũ cũng rất có thiên phú và cơ duyên! Có nhiều thứ chưa hẳn hắn đã lộ ra! Vài ngày trước ta thấy khí vận Nhân tộc cường thịnh đáng sợ! Tử Linh giới vực đến bây giờ chẳng hề có tí động tĩnh nào, có lẽ nơi ấy cũng xảy ra chuyện rồi!"
Nói xong, y lại khẽ cười: "Không chỉ như vậy, ta thấy khí vận các tộc đều có chút suy bại, triều tịch này có lẽ Nhân tộc thật sự có thể lật bàn"
"Vậy sao Hầu gia còn không cùng ta đầu nhập Nhân tộc?" Đa Bảo sốt ruột.
"Đầu nhập Nhân tộc?" Giám Thiên Hầu lia mắt nhìn ra xa: "Nói ngươi cũng không hiểu đâu... Thôi được rồi, không nói nữa. Ngươi có thể đầu nhập Nhân tộc, còn ta thì không thể nào"
"Hầu gia muốn chết sao?"
Đa Bảo hơi ngoài ý muốn, rất nhanh lại nói: "Liệp Thiên các và Nhân tộc vốn không có thâm cừu đại hận gì mà không giải được! Tô Vũ chán ghét Hầu gia cũng chỉ bởi vì Hầu gia đối nghịch với hắn, thực lực Hầu gia cường hãn không kém bất luận một ai, nếu ngươi nương tựa Tô Vũ, chưa chắc hắn sẽ so đo thù oán trước kia, ngươi cũng đâu có giết cường giả Nhân tộc nào"
Đa Bảo ngẫm nghĩ một lúc, ngập ngừng suy đoán: "Hầu gia lo lắng thượng giới mở ra, Nhân tộc không địch lại sẽ chặt đứt đường lui của Hầu gia ư? Nếu như vậy thì không cần phải lo đâu! Trước không nói Nhân tộc có thất bại hay không, dù họ thật sự bại trận thì hai ta cũng có thể du đãng hư không mà. Còn bây giờ mà vẫn cố ý đối nghịch Tô Vũ, có lẽ không chờ thượng giới mở ra, mấy năm sau hai ta đã chết rồi cũng nên"
"Ngươi không hiểu đâu!"
Giám Thiên Hầu vẫn lắc đầu.
Đa Bảo nghỉ hoặc: "Vì sao?"
Giám Thiên Hầu nhấp một ngụm trà, âm thanh đắng chát: "Ngươi có biết vì sao dưới trướng Văn vương sinh ra không ít Linh nhưng chỉ có ta mới đảm nhiệm chức Giám Thiên Hầu, chấp chưởng giám sát Liệp Thiên các không?"
"Là vì Hầu gia có thực lực mạnh mẽ?"
"Không, có lẽ tiểu cẩu kia còn mạnh hơn ta, nhưng cũng không thấy Văn vương để nó làm Giám Thiên Hầu"
Giám Thiên Hầu chua xót: "Bởi vì ta là Vận Linh! Văn vương... Ha, kỳ thật y sớm đã có tính toán... nếu ta không chết, chư thiên này sao có thể xuất hiện tân Hoàng?"
Đa Bảo khó hiểu, đối phương nói vậy là có ý gì?
Giám Thiên Hầu nhìn đôi mắt ti hí tràn ngập tò mò của Đa Bảo, không khỏi bật cười, "Bỏ đi, ta có nói thì ngươi cũng không hiểu! Kỳ thật vốn ta cũng không hiểu đâu, nhưng trải qua ngần ấy năm, thứ không hiểu thì cũng nên hiểu rõ rồi! Tô Vũ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta! Có lẽ hiện tại hắn chưa phát hiện, thế nhưng không sớm thì muộn hắn cũng sẽ rõ ràng! Không giết ta, sao hắn có thể trở thành Hoàng?"
Giám Thiên Hầu nở nụ cười xán lạn: "Ta sợ Văn vương cả một đời, về sau cho rằng y biến mất mười vạn năm, tại sao ta phải sợ nữa? Nào ngờ cuối cùng ta vẫn chạy không thoát khỏi tính toán của Văn vương, người đọc sách ấy mà, không có ai là người tốt cả!"
Y cười mắng một tiếng: "Nếu ta không chết, Nhân tộc... vẫn phải bại! Nếu ta chết rồi, vậy thì mọi chuyện rất khó nói! Ta mà chết đi, hi vọng một ngày kia Tô Vũ có thể nhìn thấy Văn vương, cho y đẹp mặt!"
Cười giễu một hỏi, Giám Thiên Hầu lại trở nên trầm ngâm. Hỏi lâu sau, y mới quay sang đặn dò Đa Bảo: "Yên tâm đi, trong một thời gian ngắn, ta chưa chết được! Ngươi cũng nhớ phải cẩn thận, tìm một cơ hội đầu nhập Nhân tộc càng sớm càng tốt. Cũng đừng tự cho là mình thông minh, suốt ngày đi theo ta lăn lộn, cảm thấy khí vận của ta vô song, đi theo ta thì sẽ không đi nhầm, ngươi suy nghĩ nhiều rồi"
Đa Bảo ngượng ngùng.
Lời này thật sự trúng tim đen.
Từ thượng cổ đến bây giờ y vẫn chưa chết, bản lĩnh khác không nói, bản lĩnh lớn nhất thật ra là ôm đùi Giám Thiên Hầu, y vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đối phương, Giám Thiên Hầu dựa vào bên nảo thì y liền đứng về bên đó.
Một mực làm cỏ đầu tường, gió chiều nào nghiêng chiều ấy.
Dù cho không thắng thì cũng không thua.
Năm xưa có bao nhiêu thượng cổ Hầu?
Bây giờ có mấy người còn sống?
Mà kẻ được phong hào tướng quân như y sống đến nay cũng chính là bản lĩnh.
Đa Bảo vẫn không cam lòng: "Thật sự không đầu hàng Nhân tộc với ta ư? Chúng ta cùng một chỗ cũng có thể quan tâm lẫn nhau, ngươi không đi, ta thấy chẳng có sức! Ta âm thầm đi theo ngươi mười vạn năm, ngoại trừ triều tịch đầu tiên có chút không may, bị Hà Đồ đả thương nặng thì đến bây giờ đều bình an vô sự. Cái này chính là nhờ công lao rất lớn của ngươi, ngươi và ta cùng một chỗ, Tô Vũ có thể không thu nhận sao?"
"Ngớ ngẩn"
Giám Thiên Hầu gạt đi: "Đã nói ngươi không hiểu mà! Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn quy hàng Nhân tộc thì hơn, triều tịch này khả năng Nhân tộc thắng không nhỏ, dù có bại thì chỉ cần Tô Vũ sống sót liền có cơ hội!"
Giám Thiên Hầu suy nghĩ một chút bèn nói tiếp: "Tô Vũ vẫn luôn lăm le Liệp Thiên bảng trong tay ta, dựa theo lưu truyền về bút mực giấy nghiên... Ta chấp chưởng Chỉ đạo! Đáng tiếc, Văn vương không muốn cho ta, cưỡng câu cũng không có ý nghĩa gì"
Giám Thiên Hầu thở dài: "Ngươi cũng tính là lão hữu của ta, ngươi đến Nhân cảnh mà không có cống hiến gì thì không thể được! Ta sẽ đưa cho ngươi Liệp Thiên bảng, ngươi hiến cho Tô Vũ, dù hắn không chào đón ngươi thì ít nhất cũng sẽ không kêu người đối phó với ngươi nữa!"
Dứt lời, một quyển sách họa màu vàng kim chợt hiển hiện trước mắt Đa Bảo.