Đa Bảo cười khan: "Thiên Diệt huynh, ngươi và ta luận bàn nhiều lần, có muốn thư thả chút không? Lúc nào Vũ Hoàng mới trở về, có thể cho ta thời gian cụ thể được không?"
"Ta không biết!" Thiên Diệt qua loa đáp: "Ngươi gấp cái gì! Đánh một trận thống khoái với ta đi rồi ta giúp ngươi đi tìm!"
Đa Bảo bất đắc dĩ, trong lòng y thầm mắng một tiếng.
Đánh cái lông á!
Y không hề muốn luận bàn cùng Thiên Diệt, quá phiền, đánh lại đánh không thắng, liều mạng cũng không dễ liều mạng, dù sao làm thế nào thì cũng đều không ổn.
Đánh nhiều lần như vậy mà tên mãng phu này còn chưa ngán sao?
Đa Bảo mắng thâm trong bụng, ngoài miệng lại khẽ cười: "Thiên Diệt huynh, hay là ngươi giúp ta hồi Đại Chu vương xem sao"
"Khó mà làm được.. "
Đang nói dở, thanh âm Đại Chu vương bất chợt truyền đến: "Đa Bảo đạo hữu hãy tới đại điện một chuyến, Vũ Hoàng sắp trở lại rồi!"
"Được!"
Đa Bảo mừng rỡ, đâu còn tâm tư để ý Thiên Diệt, cấp tốc chạy về phía đại điện xa xa.
Thiên Diệt phẫn nộ gần chết.
Trùng hợp như vậy?
Đại Chu vương đang gạt người đúng không?
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhanh chóng cầm đại bổng chạy theo.
Rất nhanh, Đa Bảo và Thiên Diệt đã chạy tới đại điện.
Lúc bấy giờ, thân ảnh Đại Chu vương lóe lên một cái rồi biến mất, y cũng đang ngóng trông Tô Vũ trở về. Một lát sau, Vạn Thiên Thánh tươi cười xuất hiện, nhìn về phía Đại Chu vương một cái rồi gật gật đầu chào hồi.
Hư không khẽ gợn sóng.
Thời không trường hà hiện ra, Tô Vũ bước ra khỏi trường hà, chắp hai tay sau lưng, tiêu sái bước xuống.
Một bước đi lên đài cao, trong khi Đa Bảo còn đang hoa mắt thì Tô Vũ đã an tọa.
Đại Chu vương và Vạn Thiên Thánh đều thoáng giật mình.
Thời khắc này khí tức của Tô Vũ biến hóa không lớn, nhưng rõ ràng là vẫn có thể cảm nhận được Tô Vũ lại mạnh mẽ hơn một đoạn.
Mấy tháng không gặp, vị này thật đúng là không hề nhàn rỗi.
Ba tháng mà coi thành ba ngàn năm của kẻ khác sao?
"Chúc mừng Vũ Hoàng!"
Đại Chu vương cất lời trước tiên, Tô Vũ cười như gió xuân ấm áp, gật đầu đáp: "Không có gì đáng vui, tu luyện như thường mà thôi"
Dứt lời, hắn nhìn về phía Đa Bảo bên dưới.
Đa Bảo bị hắn nhìn chằm chằm thì hơi mất được tự nhiên, nhưng y vẫn tô vê cung kính chào hỏi: "Đa Bảo bái kiến Vũ Hoàng!"
Tô Vũ quan sát đối phương, trông y tương đối phúc hậu, thoạt nhìn có vẻ chất phác, bất quá cặp mắt ti hí láo liên kia vừa nhìn liền biết là không thành thật, cái tên này bản tôn là do chuột hóa đạo, thời kỳ thượng cổ cũng là một vị tướng quân dưới trướng Nhân tộc Hầu.
Thiên Môn của Tô Vũ vô thanh vô tức mở ra, lắng lặng quan sát đại đạo của đối phương.
Chỉ thấy đỉnh đầu Đa Bảo xuất hiện một cái bình to lớn.
Tô Vũ nhíu mày, thú vị!
Những ngày qua, hắn đã xem vô số đạo, nhìn một cái thì trên đại thể có thể phán đoán được cái bình này có công dụng gì. Đây là một loại đại đạo thôn phệ. Liên hệ đến chuyện trước đó Đa Bảo đã thôn phệ bảo khí Quy Nguyên đao thì Tô Vũ liền đoán ra, đại đạo của y có tính thôn phệ đặc biệt.
Thôn phệ lực lượng bảo khí.
Về phần uy lực của đại đạo như thế nào, Tô Vũ suy nghĩ một chút, nếu gặp đối thủ thiện về binh khí thì đúng là Đa Bảo có tính khắc chế rất mạnh!
Đơn giản mà nói, thượng cổ dung binh đạo rất dễ dàng bị y khắc chế.
Bởi vì cái tên này thật sự vận dụng đại đạo, y có thể nuốt cho dung binh đạo của đối phương không còn uy lực, từ đó chiến lực tụt giảm!
Tô Vũ lại quay sang quan sát Thiên Diệt đang dương dương đắc ý, bất giác thấy buồn cười: "Đa Bảo, ngươi quả là điệu nhân!"
Đa Bảo khẽ giật mình, lời này bắt đầu từ đâu mà lại nói như thế?
Tô Vũ thản nhiên nhận xét: "Người khác tìm nơi nương tựa đều là triển lộ thực lực, để cho người ta coi trọng mấy phần, ngươi thì ngược lại! Luận bàn với Thiên Diệt hẳn là không ít, nhưng lần nào cũng đều bại, đúng không?"
Đa Bảo hoài nghi Tô Vũ vẫn luôn một mực ở đây, khả năng là còn xem mình và Thiên Diệt luận bàn.
Y đang muốn trả lời, Thiên Diệt đã đắc ý khoe khoang: "Đúng thế, sao y có thể là đối thủ của ta? Ta mà dùng hết sức thì chắc chắn sẽ đánh nổ y!"
Tô Vũ trêu chọc: "Không có đại bổng, ngươi có thể đối phó với y không?"
Thiên Diệt hơi khựng lại, có điều rất nhanh lại nói: "Không kém bao nhiêu đâu!"
"Nếu đang đánh mà đại bổng đột ngột nổ tung thì sao?"
Thiên Diệt há to miệng, nửa ngày sau mới đáp: "Làm sao có thể, đại bổng của ta hết sức kiên cố, nếu nó mà nổ thì tức là ta bị trọng thương, dĩ nhiên sẽ đánh không lại"
Tô Vũ nhìn về phía Đa Bảo, nói thẳng: "Nếu ta là ngươi, muốn tìm nơi nương tựa thì cũng phải thể hiện ra giá trị của mình, nói thí dụ như, trước tiên làm nổ đại bổng của Thiên Diệt, hung hăng trừng trị hắn, giáo huấn hắn một trận! Hà tất một mực ra vẻ đáng thương làm gì, thời đại này vẫn là thực lực vi tôn"
Đa Bảo cúi gầm mặt: "Vũ Hoàng nói đùa, ta đâu phải là đối thủ của Thiên Diệt.. "
Tô Vũ ngáp một cái: "Thế à? Nếu Thiên Diệt không tu dung binh đạo, ngươi sẽ khó mà đối phó với hắn, nhưng vừa khéo hắn lại tu dung binh đạo, không phải ngươi có thể nhằm vào sao? Bảo đạo của ngươi hấp thu nhiều bảo khí từ đại bổng rồi phá hủy nó, Thiên Diệt há lại là đối thủ của ngươi?"
Nghe vậy, Thiên Diệt nghi ngờ nhìn sang Đa Bảo.
Mà trên trán Đa Bảo lại mơ hồ có mồ hôi xuất hiện, lúng túng nói: "Vũ Hoàng nói gì thế, ta... sao ta lại có năng lực phá tan binh khí của Thiên Diệt huynh được... "
Tô Vũ thản nhiên xua tay: "Thôi, không cần truy cứu chuyện này nữa! Ta đã xem qua mấy ngàn đạo, ngươi thích giấu thì cứ giấu đi"
Đa Bảo không dám nói gì, có điều hiện tại y đã nhiều hơn mấy phần kiêng kị.
Vị này... thật sự đã nhìn ra!
Thực lực của y quả thực không tính là quá mạnh, y mới Hợp Đạo chưa lâu, bất quá đại đạo của y lại có điểm tương đối đặc biệt, đó là y có thể khắc chế đối với cường giả dung binh pháp.
Thôn phệ bảo khít Thoạt nghe có vẻ không có ích gì, nhưng trên thực tế lại có tác dụng rất lớn.
Có tu giả nào mà không có bảo vật phòng thân?
Binh khí hay thần phù phụ trợ đều có bảo khí, một khi tao ngộ Đa Bảo liền sẽ bị y khắc chế.
Đây là điều y giấu giếm mười vạn năm qua, chưa từng tiết lộ hay bị ai phát giác, vậy mà bây giờ lại bị Tô Vũ nói toạc ra, sao Đa Bảo có thể không kinh hãi?
Mà Thiên Diệt bên cạnh lại đang nghi ngờ đánh giá Đa Bảo một hỏi, hắn ta vẫn không lên tiếng, tròng mắt lại chuyển động rất nhanh, không biết đang nghĩ cái gì.
Tô Vũ dựa vào ghế, trạng thái hết sức buông lỏng, chủ động mở miệng: "Nói đi, Đại Chu vương đưa tin cho ta mấy lần bảo rằng ngươi muốn nói gì đó với ta. Nói thẳng là lúc trước ta từng muốn làm thịt ngươi, để xem ngươi mua mạng cho mình thế nào"
Đa Bảo cười khan: "Vũ Hoàng, ta là thành tâm tìm tới.. "
Tô Vũ ngắt lời: "Nói thẳng! Đối địch với ta, chỉ một câu tìm tới liền có thể giải quyết vấn đề à? Nếu là như vậy thì đám Thiên Cổ chỉ cần nguyện ý tới đây nói mấy câu là xong phải không?"
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó, dệt hoa trên gấm lại quá dễ dàng.
Bây giờ Nhân tộc đang cực kỳ mạnh mẽ, mặc dù còn có thượng giới uy hiếp nhưng trước mắt chính là Nhân tộc độc đại, Đa Bảo đầu nhập vào cũng chẳng mang tới nhiều tác dụng cho Tô Vũ.
Đa Bảo không dám lắm miệng, đành phải thành thật khai báo: "Ta đưa tới một kiện chí bảo cho Vũ Hoàng!"
Tô Vũ nghiền ngẫm mà nhìn y.
Đa Bảo khẽ cắn răng, cấp tốc lấy ra Kim sách còn đang giãy giụa.
Mà lúc này, mấy mảnh vụn trên thân Tô Vũ bất chợt nhúc nhích, tỏ về mong muốn dung hợp.
Tô Vũ bật cười.
Đại Chu vương và Vạn Thiên Thánh thì hơi biến sắc, Đại Chu vương thúc giục Tô Vũ trở về cũng là vì Đa Bảo nói có chuyện quan trọng muốn đích thân bẩm báo cho Tô Vũ. Y lại không hề nói y mang đến Liệp Thiên bảng!
Thiên Diệt cũng liếc mắt liền nhận ra ngay, kinh ngạc hỏi: "Ngươi giết Giám Thiên Hầu rồi?"
Đây là Liệp Thiên bảng!
Giám Thiên Hầu cúng bái bảo vật này như tổ tông ấy, làm sao lại có thể rơi vào tay Đa Bảo?
Sau một khắc, Thiên Diệt lại tỏ vê nghi ngờ: "Ngươi làm giả đúng không?"
Đa Bảo nhe răng, điên à? Ta là đồ ngớ ngẩn sao?