Ngay khi Tô Vũ nghĩ đến việc này.
Ở một nơi hư không tăm tối.
Một người mặc áo trắng ở trong bóng tối cực kỳ nổi bật, y kịch liệt thở đốc, có phần mồi mệt không thể tả được. Có điều lúc bấy giờ y vẫn thoải mái nở nụ cười, nhếch miệng lẩm bẩm: "Có về người thừa kế Bút đạo của ta bị bế tắc cảm ngộ rồi, từ lúc bắt đầu dung đạo đến nay đã qua một khoảng thời gian, thế mà hắn vẫn dậm chân tại chỗ... "
Mang theo một chút tiêu sái không nói ra được, dù là mô hôi đang rơi như mưa, dù cho áo trắng đã nhuốm máu thì y vẫn giữ vẻ mặt tươi cười hết sức phiêu diêu.
"Quả nhiên, vô số thời đại trôi qua đều là một đám đần độn, duy chỉ có ta mới là thiên phú dị bẩm!"
Một tiếng cười khẽ mang theo ý miệt thị thiên hạ.
Vô số tháng năm qua đi thế mà mới có người thuận lợi kế thừa Bút đạo của mình, thật kém cồi!
Đáng tiếc... không còn kịp nữa rồi.
Đối phương mới kế thừa Bút đạo của y, mặc dù Bút đạo không yếu nhưng cũng không tính là quá mạnh, dù đối phương có cấp tốc chấp chưởng hoàn toàn đạo này thì chỉ sợ cũng không kịp.
"Có thể kế thừa Bút đạo của ta thì đồng nghĩa với việc đối phương có thiên phú dị bẩm, đáng tiếc... Thật là đáng tiếc!"
Nam tử áo trắng tặc lưỡi một tiếng, sớm chấp chưởng thì tốt rồi, có lẽ còn có cơ hội, hiện tại đã quá muộn.
"Năm đó ta hao phí 170 năm mới xây dựng Bút đạo đến tình trạng kia... Người này có thể so được với ta sao?"
Từ một đạo sơ khai xây dựng đến mức độ vô cùng cường đại, y đã tốn mất 170 năm. Chỉ tính riêng trong số chủ nhân quy tắc thì Bút đạo cũng có thể đánh giết hơn phân nửa đối thủ.
Mà người kia mới dung đạo chưa lâu.
Rốt cuộc đến tận năm nào tháng nào mới có thể hoàn toàn chấp chưởng đạo này?
Kể cả có thành công chấp chưởng hết thảy thì cũng chỉ là một vị chủ nhân quy tắc tầm trung, quá yếu, không đáng chú ý!
Y còn đang nghĩ ngợi, bất giác bỗng ngẩn ra.
Kỳ quái, hình như đối phương vừa mới có đại cảm ngộ, y phát giác chỉ thoáng chốc mà Bút đạo đã bị đối phương chấp chưởng hơn phân nữa!
Tại sao?
Ngoại trừ ngày dung đạo tiến bộ nhanh chóng, về sau tên kia vẫn một mực không có động tĩnh, vì sao hôm nay lại đột ngột tiến bộ xa như thế?
"Chẳng lẽ sau khi dung đạo xong, hắn liền bỏ qua một bên, mặc kệ Bút đạo của ta?
Hôm nay vừa hay nhớ tới nên mới đi dung đạo tiếp? Không có khả năng! Hẳn là do hắn gặp đại cơ duyên nào đó nên mới có cảm ngộ"
Nam tử áo trắng bật cười, không để ý đến nữa.
Không thèm quan tâm!
Đã quá muộn!
Quá chậm!
Chỉ có thể nói, chủ nhân mới của Bút đạo có vận khí không tốt lắm, đến thời kỳ này mới xuất hiện, nếu xuất hiện sớm hơn mấy năm thì may ra còn có một chút cơ hội.
"Vạn giới không ai có thiên phú bằng ta, ta mở đạo 170 năm, hắn lại không tự mở đường mà chỉ dung đạo theo đường ta mở sẵn! Hắn muốn chấp chưởng nó thì ít nhất phải hao tổn trên trăm năm!"
Nghĩ đến đây, nam tử đạp không rời đi, mô hôi vẫn tuôn rơi như mưa, máu tươi dần dần nhuộm đỏ quần áo.
Chiến đấu quá nhiều năm, y thật sự đã rất mệt mỏi.
Tất cả là do tên ngu xuẩn Thái Sơn kia hố y quá thảm, quả nhiên, hợp tác với đỏ đần độn thì đều là hố người.
"Vũ phu... Phế vật!"
Một tiếng cười nhẹ truyền vang trong khu vực hắc ám.
Mang theo về càn rỡ không nói ra được, lại có phần bất đắc dĩ khó tả. Thôi vậy, phế vật thì cũng là đồng đội, ít ra có thì vẫn hơn là không.
Mà lúc này, thân thể Tô Vũ đã bước vào Bút đạo.
Đủ loại cảm ngộ, minh ngộ trong lòng, một đường tiến lên, vô cùng thông thuận.
Ngày đó, sau khi hắn dung đạo chừng 30% thì xem như tiến nhập Vĩnh Hằng tứ đoạn.
Hôm nay rất nhanh hắn đã đi được một đoạn đường dài, thần văn chữ "Bút" của hắn bao trùm đại đạo, 35%, 40%, 50%...
Khí tức của Tô Vũ càng ngày càng mạnh!
Chuyến đi đến vạn giới trong ba tháng qua cuối cùng cũng có kết quả.
Một mực bao trùm đại đạo vượt qua 60% thì Tô Vũ mới ngừng bước, hắn quyết định dừng lại, quay người đi ra khỏi nhánh đạo.
Vĩnh Hằng thất đoạn!
Dựa theo đẳng cấp để tính thì Tô Vũ đã bước vào Vĩnh Hằng thất đoạn. Về phần thực lực của hắn trước đó là Hợp Đạo tứ đẳng, còn bây giờ ít nhất cũng đến tam đẳng đỉnh phong.
Không hề thua kém gì so với Đại Tần vương bọn họ!
Nhị đẳng thì ngang tầm với đám Thiên Cổ, dĩ nhiên, so với Hợp Đạo lâu năm như Thiên Cổ hay Tịch Vô thì chắc chắn hắn sẽ xếp cuối nhị bảng.
Bất quá Tô Vũ hoàn toàn không nóng nảy.
Hắn tự tin đối với phương diện cảm ngộ đại đạo thì mình có thiên phú hơn xa người khác, vả lại hắn hiểu biết rộng lớn, không sớm thì muộn cũng sẽ vượt qua những lão gia hỏa kia!
"Bây giờ dù ta đơn độc tao ngộ Thiên Cổ thì cũng có thể đánh một trận, cùng lắm thất bại mà thôi, tối thiểu thì cũng có thực lực để đánh, không tới nỗi bị lão đuổi giết!"
Tô Vũ hài lòng rời khỏi thời không trường hà.
Thêm một lần tích lũy và cảm ngộ nữa thì hắn sẽ chính thức nắm giữ hết thầy lĩnh vực này.
"Đến 70% thì ta sẽ có thực lực Hợp Đạo nhị đẳng, 80% thì là cấp Thiên vương nhỉ? Vậy 90% sẽ là Chuẩn vương? Vượt qua 90% thì có thể đánh một trận cùng một số Nhân vương thượng cổ tu Thân thể đạo?"
Tô Vũ hơi hưng phấn, xem ra Bút đạo thật đúng là không yếu, dù không bằng Thân thể đại đạo nhưng cũng rất mạnh.
Đây là phán đoán của hắn, bất quá Tô Vũ cảm thấy khoảng cách thực tế sẽ không chênh lệch quá lớn.
"Đại Chu vương truyền tin cho mình mấy lần báo rằng Đa Bảo tìm tới, chuyện bé tí tẹo mà cần phải một mực thúc giục mình thế ư?"
Tô Vũ không nói gì, hắn không quá để ý tới Đa Bảo, một tên Hợp Đạo ngũ đẳng, thậm chí có khi là lục đẳng thì bận tâm làm gì.
Lúc trước chính hắn đã nói là muốn xử lý Đa Bảo! Đây là lời nói thật, hắn hoàn toàn không có ý định thu phục gia hỏa này.
"Nên trở về thôi!"
Tô Vũ không quan tâm tới Đa Bảo, nhưng đã đến lúc hắn nên trở về, dù sao cũng còn rất nhiều việc đợi hắn quay về giải quyết.
Mấy tháng qua, có lẽ đám người Triệu Xuyên đã có tin tức mới về thông đạo truyền tống lên thượng giới. Đây chính là vấn đề hắn đang quan tâm nhất.
Đông Liệt cốc.
Thời điểm hiện tại Đông Liệt cốc đã bỏ đi trú quân, đại quân đang bận chinh chiến khắp bốn phương.
Vị trí của Tiên Phong doanh trước kia cũng dựng lên một tòa hành cung nhỏ, xem như là hành cung dành riêng cho Tô Vũ.
Lúc này, Đa Bảo đang nóng lòng chờ đợi.
Hơn mấy tháng rồi!
Y ở đây đợi hơn mấy tháng, lần đầu tiên thấy có Hợp Đạo tìm tới mà Nhân Chủ đều không để ý, bắt y đợi tận mấy tháng.
Đãi ngộ này đại khái có thể truy đến tận thời kỳ thượng cổ.
Năm xưa, đúng là khi Hợp Đạo tìm tới thì Nhân Hoàng cũng không ra mặt, nhưng ít nhất ông ấy còn cho chủ nhân quy tắc ra tiếp đãi.
Tô Vũ thì hay rồi, quả nhiên đủ hung hăng càn quấy.
Huống chỉ y còn mang theo chí bảo đến đây mà!
Đa Bảo có chút lo lắng, mà lúc này, một bóng người lại hiện ra, không phải Tô Vũ mà là một vị cường giả cầm đại bổng, bóng người vừa hiện, Đa Bảo chợt biến sắc.
Thiên Diệt!
Lại là gia hỏa phiền phức này!
Thiên Diệt cười ha hả nói: "Đa Bảo, tới chơi đi, ba ngày rồi ta chưa được đánh nhau, đi làm một trận nhé?"
Đa Bảo thầm mắng một lượt từ đầu tới chân Thiên Diệt.
Sau khi y tới đây, đám người Đại Chu vương chẳng những không cho y gặp Tô Vũ, mà cũng không chịu thả y đi, xem như chỉ có hai con đường, hoặc là được Tô Vũ thu nhận về dưới trướng, hoặc là cứ chờ đợi bị giết.
Không có kết quả thứ ba, y trốn không thoát.
Cuối cùng y thấy được Thiên Diệt.
Thấy được cái tên bên ngoài không phải là Hợp Đạo nhưng trên thực tế lại Hợp Đạo từ lâu rồi.
Ba tháng qua, y và Thiên Diệt đã chiến không dưới 180 lần, ban đầu là một ngày ba trận, về sau mới hơi dịu đi một chút, ba ngày gần đây Thiên Diệt không tới, y còn tưởng rằng tên chết bầm ấy đã chán, không muốn đánh nữa.
Thiên Diệt vui về quơ đại bổng trong tay: "Hai ngày trước ta ra ngoài làm chút chuyện, kém chút đã làm trễ nải hai ta luận bàn. Đa Bảo, tới nào tới nào, đừng làm phí thời gian nữa!"
Thiên Diệt đánh ai cũng đều khó chịu, đánh cường giả thì đánh không thắng, đánh kẻ yếu thì không hứng thú.
Vất vả lắm mới tìm được bia ngắm có thể đánh, ba ngày không đánh nhau với Đa Bảo khiến hắn vội muốn chết.
Hai ngày trước, hắn phải hộ tống Triệu Xuyên đi ra ngoài một chuyến, hắn vừa về đến nơi liền không kịp chờ đợi mà tìm đến Đa Bảo.